Như mọi năm, Harry vẫn ở đường Privet Drive hai tuần, sau khi tạm biệt nhà Dursley, gia tinh Corey trực tiếp mang cậu Độn thổ về Thái Ấp Potter, tại nơi này, cậu cũng cắn nuốt mảnh Trường Sinh Linh Giá cuối cùng.
Tử thần Thực tử chiếm cứ Thái Ấp Malfoy vốn đã chẳng còn một Malfoy nào. Snape trở về làm Voldemort thấy tràn đầy vui mừng, Snape không chỉ giải quyết đối thủ đáng gờm nhất đời này của hắn ta, còn có thể giúp hắn nấu Độc dược Thay máu vốn đã gần hoàn thành.
Mỗi ngày Voldermort đều bị lời nguyền ếm trong máu tra tấn, nhưng tất cả đã sắp thành quá khứ rồi, cơ thể yếu ớt này của hắn sắp được tái sinh, và sức mạnh của hắn sẽ trở lại. Chỉ cần nghĩ được thế, tâm tình Voldermort liền phấn khởi, cho dù nỗi đau bất tận cứ dày vò hắn mỗi ngày, Voldermort vẫn tràn đầy tự tin.
Lúc này, ở phòng Độc Dược, Snape thuận lợi cho nguyên liệu cuối cùng vào vạc, quấy ba vòng thuận chiều kim đồng hồ rồi tắt lửa. Chờ Độc dược nguội rồi, anh bình tĩnh rót nó vào ly. Chất lỏng xanh biếc như pha lê lại phát ra quầng sáng xanh nhờn nhợt. Snape cầm lấy cái ly, tay kia cầm đèn; thong thả đi xuyên qua hành lang tối tăm, hoa lệ; ánh lửa lay lắt chiếu sáng mặt anh, để lại những vệt sáng tối loang lổ.
Những tấm chân dung treo tường đều đang nhắm mắt, tựa hồ đã biến thành hình vẽ Muggle tầm thường, không bao giờ cử động lại nữa, cả gia tộc Malfoy đều trông như đã tàn lụi. Càng đến gần căn phòng cuối hành lang, bước chân Snape càng thêm vội vã, rồi, anh gõ cửa.
Cánh cửa gỗ sồi đen mở ra ngay, một giọng nói khàn thấp, không khác lắm với tiếng rít của rắn chào đón Snape với một niềm phấn khởi: "Ồ! Severus, rốt cuộc cũng xong rồi à?"
Snape ngẩng mặt lên, ánh sáng trong phòng vô cùng tù mù, trừ ngọn đèn trên tay anh, căn phòng lớn nhường này cũng chỉ có dăm cây nến trắng toát, ngọn lửa thì nhỏ và có màu xanh lam lạnh lẽo. Trên ghế cao, một sinh vật gì đó u ám và xấu xí đang ngồi, đôi mắt hắn đỏ với đồng tử dựng đứng như rắn, và làn da khô cằn thảm khốc như một cái thây vừa bị đốt qua. Kẻ đó ngồi không thẳng thớm lắm, thi thoảng lại run giật vì đau, ngón tay xương xẩu đen kìn kịn nắm lấy tay vịn. Dưới chân hắn, một ả đàn bà ốm nhom vận đồ đen đang quỳ, đôi mắt tùm hụp của mụ đang chăm chú nhìn chủ nhân mình với biết bao cảm xúc trìu mến và sùng bái che lấp trong đó.
"Chủ nhân." Snape cúi đầu, hai tay cầm cái cốc nâng lên, chất lỏng màu xanh trong cốc phát ra một quầng ngà hơi sáng. Nếu mà nhìn kỹ vào, người ta sẽ thấy chất Độc dược bên trong đang chuyển động, lợn cợn những hình dáng u ám như hồn ma giữa con sông địa ngục.
Voldermort giơ cẳng tay của mình lên, trái ngược với vẻ không xong hiện tại, bàn tay hắn lại khá vững vàng. Hắn kề cái cốc lên sát mặt mình và thè lưỡi ra - nhưng không liếm, giống một cách để thăm dò chất lượng Độc dược. Snape hết sức bình tĩnh nhìn cảnh ấy, vì Chúa tể Hắc ám cũng là cao thủ trong lĩnh vực bào chế nên anh hoàn toàn không động tay gì với Độc dược này cả.
Một thứ khá giống nụ cười toét ra trên cái miệng không có môi của Voldermort, hắn bảo: "Được rồi, mi lui xuống đi."
"Vâng, thưa chủ nhân." Không nói thêm một lời, Snape cúi đầu rời đi.
Cánh cửa khép lại rồi, Voldemort trút cạn Độc dược trong cốc vào miệng, chờ đợi dòng máu bẩn thỉu rời khỏi cơ thể hắn. Voldermort vẫy tay với mụ đàn bà dưới chân: "Lại đây nào, Bella."
"Vâng, chủ nhân." Bella quỳ trên mặt đất, mụ nhướng mình về phía Chúa tể Hắc ám, như thể không có khát khao nào hơn là hiến dâng tất cả của mụ - kể cả tính mạng, và chút máu không quan trọng này cho chủ nhân mình.
"Tốt lắm, ta sẽ nhớ những gì mi đã làm cho ta. Bella, máu của mi sẽ dung hợp cùng ta, chúng ta sẽ đạt được bất tử vĩnh hằng, cùng nhau."
Lời an ủi êm tai của Voldermort làm huyết quản mụ đàn bà sôi sục, mụ hầu như không hề nhúc nhích cái nào khi hắn cắt đứt cổ mình, để máu tươi tuôn xối xả, và con quái vật mặt rắn kề cái miệng nứt vỡ vào cổ người đàn bà, bắt đầu hút lấy hút để dòng máu nóng và thuần chủng ấy cho chính mình.
Cảm giác mất máu không dễ chịu, Bella chỉ cảm thấy mụ càng lúc càng lạnh, tay mụ không khỏi vòng quanh người mình, tự ôm lấy mình. Mất máu cũng làm đầu óc mụ mơ hồ, trong cơn mê loạn, dường như mụ đã thấy vị chủ nhân mà mụ sùng bái, cao quý duỗi tay về phía mụ. Một cảnh tượng đẹp đẽ tới nhường nào! Bella lập tức với tay qua, không ngờ ngài lại đẩy mụ ra... Ôi! Hình như mụ vừa nghe được một âm thanh kêu gào của ai đó, nhưng mụ chẳng còn đủ nhận thức để biết đó là ai... lạnh quá, không còn ai ôm mụ nữa cả...
"A!" Voldemort đẩy Bella ra, khổ sở té vào chiếc ghế bành rộng của hắn. Tiếng kêu thảm thiết của hắn phá tan bức màn bóng tối trong phòng, Voldermort ôm đầu mình, cuộn tròn trong cơn đau như có thứ gì đó gặm cắn từng chút da thịt từ bên trong, muốn xé toẹt hắn ra!
Harry nằm ở trong Pháp trận Luyện kim, hai tay bưng kín đầu, tóc mai ướt nhẹp dán vào trán quấn bết. Đôi mắt bị nhuộm đẫm không biết là mồ hôi hay nước mắt, bên trong ánh đỏ lập lòe. Đau đớn quá! Harry lăn lộn trên mặt đất, có cảm giác như ai đó đã ném một thỏi sắt nung vào đầu mình, cái thẹo tia chớp đỏ rừng rực và nổi lên, tượng trưng cho thứ phép thuật tà ác mà cậu phải chiến đấu để chống lại.
Không biết đã qua bao lâu, con ngươi cậu trai trẻ dãn ra, thinh không, vô định. Nhưng Harry biết nỗi đau này là đáng giá, dựa vào Pháp trận này, cậu có thể tiêu diệt mảnh hồn không thuộc về Harry Potter trong đầu.
Harry đã sớm có kế hoạch rồi, đưa viên đá Phù thủy bằng ngọc mắt mèo kia cho Bellatrix uống, vậy thì mụ sẽ trở thành vật dẫn mới cho cậu, chỉ cần Voldemort uống máu của mụ thì tác dụng của nguyền rủa lại lần nữa ứng lên người hắn, mà lần này là bất tử bất diệt.
Cơn đau xé gan xé thịt cứ dày vò mãi mãi như không bao giờ kết thúc, thì bỗng nhiên dịu bớt lại, mơ màng, Harry gắng mở đôi mắt nhập nhòe đầy mồ hôi chua xót, nằm ngửa vật ra. Cái ô cửa sổ không kéo hết rèm đã dần buông sắc tía chiều tà, màn đêm bắt đầu nhuộm lên từng góc nhỏ trong phòng.
Rồi Harry trợn mắt thật to, khi cơn đau đã lắng, ý thức dần thanh tỉnh... Thành công! Harry vẫn còn lí trí là bằng chứng thuyết phục nhất cho việc cậu đã hoàn toàn tiêu diệt được mảnh hồn cuối cùng.
Nằm một hồi lâu để lại sức, Harry nhận ra quần áo trên người mình đều ướt đẫm, điều này làm cậu thấy lạnh lẽo, môi lưỡi khô khốc như đang bốc cháy. Harry muốn ngồi dậy thay bộ đồ, uống chút nước, nhưng cố gắng mấy cũng không nhúc nhích nổi một đầu ngón tay. Mệt mỏi và thả lỏng sau khi thành công làm cậu rất nhanh lại mất đi ý thức, Harry ngoẹo đầu ngủ mất.
Sáng hôm nay, Thái Ấp Malfoy lâm vào hỗn loạn chưa từng có. Buổi sáng, Đuôi Trùn bưng thức ăn đến gõ cửa mời chủ nhân ăn sáng. Gõ mãi mà không được đáp lại, cuối cùng liền phát hiện cảnh tượng máu tanh bên trong. Thi thể Bella đã lạnh, mụ chết trong vũng máu, cổ bị cắt đứt động mạch. Còn Chúa Tể Hắc Ám thì hoàn toàn hôn mê trên ghế bành, hô hấp yếu ớt hơn bao giờ hết; chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì, các Tử Thần Thực Tử khác vô cùng hoang mang. Snape lặng thinh cứu chữa cho Voldermort, không nói một lời, chuyện thay máu chỉ có anh và Trùm Hắc Ám biết, những người khác không rõ ràng, anh cũng không vẽ thêm chuyện vào người mà kể cho chúng.
Voldemort hôn mê suốt một ngày, thẳng đến đêm khuya mới tỉnh lại, chuyện đầu tiên hắn làm cho cho Snape đang canh gác bên cạnh một cái Crucio!
Nỗi đau tàn nhẫn như lóc sạch từng khúc xương trong người chứng tỏ cơn thịnh nộ của Voldermort đang dâng lên đỉnh điểm. Snape quỳ xuống đất, một phần vì cái đau, một phần vì tư thế hèn mọn này sẽ làm Chúa Tể Hắc Ám hài lòng hơn. Từng chữ bật thoát khỏi miệng khi hàm răng anh cắn chặt môi mình tới tóe máu: "Chủ nhân, không phải tôi... Ngài đã xem qua Độc dược đó rồi, tôi không biết điều gì đã xảy ra..."
"Thiệt là to gan... thiệt là to gan..." Voldermort hổn hển, giống một kẻ sắp chết đuối.
"Chủ... Chủ nhân..." Gã Đuôi Trùn bịch một cái quỳ mọp xuống, đầu đụng đất, gã phát ra một tiếng kêu đau thê thảm và gắng lết mình vào cái tủ đầu giường, cố để nó che khuất thân thể phì nọng của gã.
"Chủ nhân vĩ đại... thật sự không phải là tôi..."
"Đi điều tra! Điều tra...cho tao!"
Giọng Voldermort tràn đầy cáu kỉnh, đôi mắt đỏ ké chưa bao giờ giận dữ đến vậy nhìn chằm chằm vào Snape, có lẽ hắn giận vì không thể ra tay, mà cũng có lẽ là do biết Snape thật sự chẳng làm sai gì. Hắn thở hồng hộc, và, dẫu cay nghiệt, cũng không che giấu được yếu ớt trong từng lời: "Đuôi Trùn, mi đi...tra... Chúa Tể Hắc Ám ra lệnh cho mi...điều tra sự thật..."
"Vâng vâng... vâng, làm ơn, thưa ngài, tôi... tôi phải làm gì... Chủ nhân..." Gã Đuôi Trùn thổn thức và sợ hãi, mồ hôi đổ đầy mình gã như tắm.
Voldermort muốn rống lên mắng chửi, muốn tra tấn gã thuộc hạ đần độn này, nhưng cuối cùng hắn chỉ đủ sức nói thêm một câu: "Tất cả... mọi thứ!"
"Vâng, vâng... Tôi đi, tôi đi liền đây, chủ nhân..." Gã nhỏ thó chạy đi không khác gì đang bò, rời khỏi căn phòng thiệt lẹ, chỉ sợ chậm chút nữa sẽ bị gϊếŧ chết.
Lúc này, trong phòng chỉ còn mỗi Voldermort đang thổn thức trên giường, và người đàn ông áo đen đang quỳ bên cạnh không thấy rõ vẻ mặt. Tiếng thở khò khè không đều của Voldermort cứ vang lên đứt quãng bên tai, như một bài ca nhạc dở tệ trăm ngàn lần khủng khiếp, vì cứ mỗi khi hắn ta thấy khó chịu, là lại có một thứ gì đó bị phá hủy, bởi phép thuật rò rỉ, hoặc bởi những ý nghĩ ác độc vần vò trong đầu hắn. Chúa Tể Hắc Ám tức giận vì một thuộc hạ đắc lực, nhưng hắn không muốn động đến Snape, ít nhất là khi quân cờ này lại hữu dụng như vậy... Từ khi nhà Malfoy hoang phế, trong mớ thủ hạ còn lại, chỉ có Bậc thầy Độc dược này là có chút trí khôn, có chút năng lực, có thể sử dụng được...
Di chứng của Crucio vẫn đang dày vò Snape, mồ hôi lạnh túa ra, làm bết dính những lọn tóc dài lên mặt anh; may mắn lần này Đuôi Trùn làm việc cũng nhanh, không bao lâu sau đã chạy về. TruyenHD
"Chủ nhân, là... là do Lestrange!" Đuôi Trùn kêu the thé: "Trên thi thể Bella có rất nhiều hoa văn ngọn lửa!"
Tin tức của Peter làm Voldemort cảm thấy không tưởng tượng nổi, hắn đã chuẩn bị tinh thần tiếp thu sự thật Snape phản bội, nhưng hắn chưa từng hoài nghi người đàn bà này dù chỉ một lần. Voldermort bật dậy khỏi giường, gầm lên: "Không thể nào!"
"Chủ... Chủ nhân, có phải là do... Bella cũng không biết không?" Đuôi Trùn hổn hển nói, không ai tin được là Bellatrix sẽ phản bội Chúa Tể Hắc Ám, Yaxley và Nott, và những Tử Thần Thực Tử khác đều thế, bọn chúng vẫn đang điều tra thực hư sự tình.
"Mi nói Lời nguyền Độc Đoán à?" Voldemort trầm tĩnh một lát. Đuôi Trùn rụt cổ vì sợ hãi bị trách phạt, nhưng có vẻ Voldermort đang tự suy ngẫm hơn là chất vấn. Lời nguyền Độc Đoán? Là từ lúc nào? Không thể là Snape, vì từ khi anh ta trở về luôn rúc trong phòng thí nghiệm, không có tiếp xúc với Bella, hơn nữa không ai có khả năng động thủ dưới ánh mắt hắn, chỉ có có thể là rất sớm trước kia, là người mà Bella không phòng bị... Voldermort nghĩ tới mái tóc bạch kim và đôi mắt xảo quyệt của người đàn ông luôn cung kính đó, hắn gầm gừ: "Thằng phản bội đó!"
"Vâng... vâng?" Đuôi Trùn phát ra một âm thanh quái dị. Đôi mắt đỏ của Voldermort xoáy vào gã, gã nấc nghẹn: "Chúa tể, chẳng lẽ là Malfoy... là thằng nhóc... Draco Malfoy sao?"
Voldermort nằm lại xuống trở lại gối, thở dốc một cách nặng nề, hắn rít lên bằng tiếng rắn: "Dumbledore chết tiệt, đã chết vẫn để lại phiền toái cho ta!"
Đuôi Trùn run rẩy, gã không hiểu tiếng rắn, nhưng gã biết Chúa tể đang tức giận, không khỏi thu mình lại một cục.
Voldermort nhớ tới mảnh hồn đã mất liên hệ trên thân Nagini, không khỏi nảy sinh hoài nghi với những Trường Sinh Linh Giá khác, coi mòi phải xem thử mới yên tâm - hắn nghĩ.
Voldermort nói, khi mắt hắn nhìn lên trần nhà đăm đăm: "Severus, tuy mi gϊếŧ Dumbledore có công, nhưng lần này là sơ suất của mi. Ta giao cho mi một nhiệm vụ mới, phải khống chế được Hogwarts, ta phải đích thân chăm sóc thằng nhỏ kia..."
Từ tin tức Tử Thần thực tử truyền lại, bọn chúng đã hoàn toàn mất tăm tích Harry Potter, chẳng một ai biết thằng nhóc đã đi đâu, nhưng Voldemort biết, chỉ cần đặt kẻ đã gϊếŧ Dumbledore tại Hogwarts, thằng nhãi đó tuyệt đối sẽ chui đầu vào lưới: "Anh em Carrow sẽ giúp đỡ mi."
"Vâng... thưa Chúa tể." Snape giãy giụa bò dậy, đầu anh vẫn cúi rạp xuống đất vô cùng chật vật. Có lẽ điều này làm Voldermort hài lòng, lần này, bằng một giọng êm mượt hơn, Voldermort bảo: "Được rồi, mi lui đi, và kêu Yaxley tới đây."
Snape bò dậy, lảo đảo đi ra ngoài.
Sau khi Snape rời khỏi phòng, Voldemort quay sang gã đàn ông còn lại, hỏi: "Đuôi Trùn này, vị khách của chúng ta đã nói gì chưa?"
"Dạ... có, có nói một ít ạ... thưa chúa tể, nhưng...nhưng... có lẽ đứng trước Chúa tể Hắc ám tôn quý, mụ, mụ ta sẽ nói nhiều hơn..."
Đuôi Trùn rụt đầu, lo ngại Voldermort sẽ tức giận vì mình không hỏi được nhiều lắm. Rita Skeeter là một mụ cáo già, tuy rằng sợ hãi vì bị bắt, nhưng mụ ta lại rất khôn lanh, có lẽ là vì sợ nói hết ra rồi sẽ bị gϊếŧ ngay.
Nhưng Voldermort cũng không quá bận tâm, người đã trong tay hắn, sớm hay muộn hắn cũng biết được những gì cần biết.
"Được, mi lui xuống đi." Đôi mắt đỏ khép lại, che đi toan tính và ác độc trong đó. Đuôi Trùn rón rén bò khỏi phòng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
****
Harry ngồi ở sô pha nghe Sirius lải nhải, ngày mai đã là ngày ba mốt rồi, là sinh nhật mười bảy tuổi của cậu. Sirius hy vọng Harry có thể về quảng trường Grimmauld đón sinh nhật cùng gia đình, Harry gật đầu đồng ý. Cậu biết mọi người đều có ý muốn dỗ cậu vui, bọn họ đều cho rằng Harry khổ sở vì cái chết của cụ Dumbledore, nhưng thật ra mấy nay Harry không đúng vì đang phải đối phó với thứ dư thừa trong đầu. Tuy mảnh hồn này của Voldemort suy yếu vô cùng nhưng vẫn mang theo tính cách điên cuồng của hắn, cậu có chút vất vả.
Nhiều ngày qua, tính cách Harry có hơi táo bạo, cậu biết mình đang chịu ảnh hưởng của mảnh hồn, nhưng may là cậu vẫn còn khống chế được, sẽ không để "vấn đề nho nhỏ" này ảnh hưởng tới bản tâm.
Sáng hôm sau, Harry Độn thổ tới quảng trường Grimmauld, nơi này đã được thực thi mọi biện pháp bảo mật kín đáo. Bởi vì Snape "phản bội", Hội Phượng Hoàng đành phải từ bỏ biệt thự bờ sông, may mà Regulus đồng ý cho mượn nhà cũ Black. Lần này, bọn họ áp dụng phương pháp phòng ngự tối mật nhất có thể, Bộ Pháp Thuật sẽ không tra được hành tung của thành viên trong Hội, tình trạng của lò sưởi âm tường đều được theo dõi chặt chẽ. Toàn bộ hoạt động thường ngày (trừ Độn thổ) đều do gia tinh hỗ trợ, Voldemort vĩnh viễn không thể tưởng được mấy con quỷ lùn yêu mà hắn xem thường này sẽ phát huy tác dụng bao lớn.
Sáng đó, Harry vừa mới xuống lầu thì cửa nhà bếp bật mở, bà Weasley xuất hiện cùng mùi bánh mì nướng thơm lừng, tặng cho cậu một cái ôm bự: "Ôi, cưng ơi, dậy đó hả con, chúc mừng sinh nhật nhé!"
"Cảm ơn bác! Buổi sáng tốt lành nhé, Molly."
"Vào phòng ăn đi con, bữa sáng sẵn sàng liền đây. Mọi người đang chờ con đấy!" Bà Weasley thân mật vỗ vai cậu, đẩy Harry lên đằng trước hai bước. Harry cười cười cất bước ra phòng khách.
Nhà cũ Black không thể gọi là nhà cũ nữa, vì Kreacher đã tút tát nó lại đàng hoàng khang trang. Regulus lấy sức mạnh huyết thống của mình để lần nữa nắm quyền thừa kế căn nhà. Tuy nhiên, lại có một số việc không được suôn sẻ cho lắm, đầu tiên là bà Black quá đỗi vui mừng vì thằng con tưởng đã chết nay quay trở lại, sau đó lại phát cuồng vì cả hai đứa con trai đều song song "phản bội máu trong", rước một đống kẻ "lộn giống, máu dơ" về nhà. Nhưng đáng tiếc... Regulus không giống Sirius không có quyền lực tộc trưởng, y có thể nhẹ nhàng khống chế mọi thứ trong nhà họ Black, kể cả bức hoạ tổ tiên.
Dù đã từng chuyên quyền mạnh mẽ cả đời, nhưng bây giờ Bà Black cũng chỉ còn là một tấm chân dung, lâu lâu có thể chửi mắng mấy câu phong long, nhưng khi đứa con trai út giống như đổi linh hồn khác này đi qua hành lang, bà lập tức sáng suốt ngậm miệng.
Bây giờ tạm trú ở Nhà Black gồm có: gia đình Weasley và một nhà Malfoy, tạm thời còn bình yên chưa có chuyện gì... à thì... nếu không tính thường xuyên đấu võ mồm thì thiệt là không sao cả.
Sau khi Dumbledore qua đời, sâu trong lòng ông Malfoy bắt đầu sinh ra ý muốn rút lui, nhưng... thằng quý tử nhà ông lại mê mệt Cứu thế chủ không đường thoát... Nhắc tới việc này liền sốt ruột... Nếu Cissy yêu quý mà chịu thì ông thà sinh đứa khác chứ sắp hết chịu nổi thằng con u mê này rồi. Nhưng mà... đáng thương Lucius, chỉ có thể nằm mơ giữa ban ngày, vì bây giờ ông ta đang bị cả con trai và vợ ghét bỏ. Cả ngày Cissy thân mến đều kéo tay em họ trẻ trung kia nói chuyện, không để ý tới ông!
Vì bị thời gian cầm tù nên Regulus gần như không già đi, vẫn mang dáng vẻ chàng trai mười tám mười chín tuổi, thoạt nhìn không giống em họ, mà giống... coi kìa! Lại còn cười! Lại còn nắm tay! Lucius che mặt khóc không ra nước mắt, vì phải ở Azkaban một thời gian mà giờ ông có vẻ rất già, chưa kể là chưa kịp tút tát lại thì Đại Sư Độc dược liền chạy mất, dẫn tới gần đây ông Malfoy chẳng còn mặt mũi đâu mà gặp người ta.
Chưa kể là thằng quý tử của ông, Kẻ được chọn vừa xuất hiện, ngay cả chớp mắt nó cũng không thèm, Merlin ơi, ông khổ quá...
"Harry! Sinh nhật vui vẻ!"
Harry ôm nhẹ Sirius một cái, gật đầu với mấy người còn lại trong phòng.
Lúc này thì Kreacher cũng xuất hiện, đem theo hồng trà và bánh quy. Bà Weasley đã giành bếp của nó nên bây giờ Kreacher chỉ cần làm một ít bánh trái mỗi ngày cho các vị khách cư trú trong nhà.
Bà Weasley cũng đi sát theo đó, bà mang một nồi xúp to và một tảng thịt bò bự, nhìn một vòng quanh phòng, bà kêu lên: "Mấy thằng quỷ làm biếng nhà tôi còn ngủ nướng đấy ư?"
Lupin mỉm cười: "Hình như là thế đấy, chị Molly à."
Harry đứng lên, cũng vừa lúc bà Weasley quay qua: "Harry, cưng ơi, lên lầu gọi tụi nhỏ xuống dùm bác nhé!"
Harry gật đầu rời khỏi phòng, chậm rãi đi lên cầu thang, Draco cũng lon ton chạy theo cậu.
"Sinh nhật vui vẻ." Draco sờ đầu, thật tình nó tính ôm Harry một cái, nhưng nó sợ cậu không chịu.
"Cảm ơn." Harry gật đầu, cậu làm bộ như không thấy do dự của Draco. Draco thở dài, nó cũng biết thừa, cho dù Snape phản bội Harry thì lòng cậu vẫn nhớ thương anh như trước. Tuy nhiên... cái chết của cụ Dumbledore vĩnh viễn là ranh giới chia đôi hai người đó.
Harry gõ một hàng cửa, Hermione là người đầu tiên xuất hiện, cô bé dậy khá sớm, chỉ là luôn đọc sách trong phòng, Ginny cũng ở cùng cô, thấy Harry, cô gái nhỏ này còn tặng cậu một nụ cười toe toét.
"Harry, sinh nhật vui vẻ nhé!" Hai cô gái chạy ào ra ôm cậu.
"Cảm ơn." Harry đáp, trong lúc tụi nó nói chuyện ở hành lang, cánh cửa cách vách bật mở, cặp sinh đôi nhô đầu ra.
"Úi chà! Sớm nghen, Harry, sinh nhật vui vẻ!" Fred ngoác mồm ngáp một cái to, còn George vẫn còn ngậm bàn chải trong miệng, nên đại khái Harry chỉ nghe được các âm thanh như: "Inh Ựt Ui Ẻ."
"Cảm ơn hai anh." Harry mỉm cười, trông đã có vẻ khá hơn nhiều, chí ít từ sáng tới giờ nhìn cậu luôn tươi tỉnh.
Lúc này thì một cái đầu đỏ khác cũng chui ra: "Ôi, bồ tèo! Bồ về rồi đó hả, chúc mừng sinh nhật mười bảy tuổi của bồ!"
Ron suиɠ sướиɠ vọt lại vỗ vai Harry, Merlin biết nó đã lo cho thằng bạn thế nào!
"Cảm ơn, bồ tèo thân mến của mình!" Harry chụp lại vai thằng nhỏ, Ron làm bộ mắc ói, hai đứa đùa giỡn vui vẻ một hồi.
"Đi thôi, hai đứa, xuống trễ má lại càm ràm nữa cho coi!" George lúc này đã rửa mặt sạch sẽ, bèn chụp đầu thằng em. Một đám trẻ chạy huỳnh huỵch trên cầu thang gỗ, tạo thành một vài âm thanh như động đất nhưng lại rất vui sướng.
Lúc tụi nó xuống lầu, thành viên trong Hội cũng tập họp gần đủ hết rồi, phòng ăn, giờ đây đã được trang trí hết sức hoa hòe loè loẹt, với một con số mười bảy to đùng màu vàng dán ngay giữa quầy rượu. Những dải kim tuyến và đăng ten có màu đỏ tươi và vàng kim được giăng đầy trên trần nhà, Harry khá chắc rằng đó là ý kiến của chú Sirius, chỉ để giúp cậu thấy khá hơn và ấm áp như lúc còn ở kí túc xá Gryffindor.
Thầy Lupin trông có vẻ ngượng ngùng khi bị cô Tonks - với mái tóc cam rực rỡ kéo tay nói chuyện, Sirius thì đang loay hoay gì đó cạnh Regulus, không biết chú nói gì mà bị Regulus đạp một chân, mặt Sirius nhăn lại mè nheo, nhưng Harry đoán chú chỉ đang giả bộ. Bên cạnh, bà Malfoy che miệng cười trộm, ông Malfoy mặt mũi rầu rầu nhìn vợ mình, hôm nay trông ông ta không được toả sáng như mọi khi cho lắm. Cái thân mình dễ thấy nhất là Hagrid bự con, một mình bác chiếm những hai cái ghế liền, đang say sưa trò chuyện với Charlie về con rồng Norbert bé bỏng, bây giờ đã cao chừng chục thước và biết phun lửa. Bill thì đang tranh cãi với ông bà Weasley về đám cưới của anh, bởi vì không có chuyện bị người sói Greyback tập kích, tình yêu của anh và Fleur còn chưa được bà Weasley tin tưởng, Bill có vẻ hơi hăng hái một tí, mặt mày anh đỏ bừng bừng như vừa nốc hẳn một bi đông uýt-ki nặng đô. Còn riêng ông Moody thì uống rượu một mình, con mắt phép thuật của ông cứ xoay tít khắp mọi xó.
Đám trẻ xuất hiện làm nhóm người lớn ồn ã lên ngay. Draco bị má nó biểu đi qua chỗ bà, Ginny và Hermione thì bị bà Weasley nhờ đi bưng dùm rổ bánh nướng và bánh táo. Ngay cả ba anh em tóc đỏ cũng bị thầy Lupin kêu qua, dúi vào tay một mớ gì đó trông giống cái pháo bông.
Giữa hàng ghế sô pha, Sirius và Regulus cùng nhìn Harry, trong mắt lấp lánh trìu mến; ba đỡ đầu chó bự kêu lên: "Lại đây ngồi nè Harry, chú với Reg có quà sinh nhật tặng con đó!"
Cậu bảo vệ những người này, những người này cũng bảo vệ cho cậu, Harry mỉm cười tiến thẳng vào vòng tròn náo nhiệt đó, thẳng đến giờ khắc này, cậu cảm thấy mọi thứ đều không quá khó khăn, kể cả mảnh linh hồn như trái bom hẹn giờ trong đầu Harry, hay kế hoạch của cụ Dumbledore, hay việc cậu phải chia cắt với Snape... Cậu và anh đều biết rằng điều đó là đáng giá. Kết cục sẽ khác, bởi vì mọi thứ đã khác, tính mạng những người ngồi đây đều quý giá không thua gì nhau, Harry biết mình sẽ thay đổi được hết thảy.
***
Lúc này ở Thái Ấp Malfoy, Voldemort cũng thu được tin về cây đũa phép quyền năng nhất giới Phép thuật, cây đũa phép của Tử Thần làm hắn ta thèm nhỏ dãi. Nhưng... bây giờ Voldermort không có đủ thời gian đi tìm, việc cấp bách nhứt là hắn muốn đi xem các Trường Sinh Linh giá của mình.
Cái đầu tiên Voldermort nghĩ tới là chiếc nhẫn giấu ở nhà cũ Gaunt, bởi vì Dumbledore biết rõ tên hồi đi học của hắn... Tom Marvolo Riddle... Lão cáo già xảo quyệt đó nhất định sẽ điều tra dòng họ người ba Muggle kia... Có lẽ nhà cũ Gaunt là một nơi không an toàn cho lắm, đầu tiên hắn phải đi chỗ đó đã...
Cái ở hang động thì không thể nào... cho dù Dumbledore có biết một ít quá khứ xấu ở cô nhi viện thì cũng không tìm được nơi đó, cũng chẳng thể vượt qua chướng ngại vật mà hắn thiết lập.
Còn ở Hogwarts... không cần phải lo, Voldermort nhếch mép, đó là chỗ chẳng ai nghĩ tới nên cũng an toàn nhất.
Bellatrix... đột nhiên Voldermort nhớ về ả thuộc hạ đã qua đời, mặc dù Bella đã chết, chìa khoá kho vàng của mụ cũng nằm trong tay hắn, nhưng hiện tại ai sẽ ra mặt đến Gringotts lấy Cúp Vàng đây?
Voldemort híp mắt, ngón tay dài sọc gõ cồm cộp lên tay vịn, đăm chiêu suy nghĩ. Snape là kẻ đắc lực nhất cũng quá mức thông minh, nên Voldermort không hề cho anh tiếp xúc với chuyện liên quan tới Trường Sinh Linh giá. Yaxley giảo hoạt chính khách, cũng không làm hắn yên tâm nổi. Rookwood ở Bộ Pháp Thuật cũng không thể phân thân. Walden Macnair bị phái ra đi tìm hiểu tin tức. Cặp anh em Carrow lại quá mức kiêu ngạo, lúc này phái chúng đi lại thêm phiền. Thật ra Đuôi Trùn là đứa dễ bảo nhất, nhưng năng lực của nó... Như vậy xem ra, chỉ có Dolohov.
Voldemort một mình rời đi, Snape cũng không thở phào nhẹ nhõm được chút nào, ngược lại, anh lại thấy căng thẳng và bồn chồn, loại trực giác này làm kiếp sống gián điệp của anh tránh được rất nhiều nguy hiểm.
Snape biết Chúa tể Hắc ám vẫn luôn tìm Đũa phép Cơm Nguội, mới vừa rồi còn thẩm vấn mụ phóng viên viết sách về cuộc đời của Dumbledore, nhưng vội vàng rời đi như thế, Snape nhạy bén phát giác, có khả năng không phải vấn đề đũa phép. Suy ngẫm một hồi, Snape giật mình đổ mồ hôi lạnh, rất có khả năng Chúa tể Hắc ám rời đi vì vấn đề Trường Sinh Linh giá!
Snape cắn môi, không biết thằng nhóc kia đã giải quyết vấn đề nhỏ trong đầu nó chưa... Ruột gan anh đảo lộn tùng phèo, bắt đầu thống hận sao mình không thể nghiên cứu ra phương pháp giải quyết sớm hơn một chút, không phải để thằng nhóc một mình đối mặt vấn đề.
Trước tiên, Voldemort đến nhà cũ Gaunt, nhưng cái nhẫn đã biến đâu mất, căn nhà chỉ còn lại một đống bụi bặm đổ nát. Voldemort không kịp nổi cơn tam bành, hắn vội vàng chạy tới vách đá, chỉ là lần này... Hắn nhìn mặt trang sức giả trong hốc và tờ giấy có chữ viết quen thuộc kia, trong lòng không biết là tư vị gì. Regulus... Năm đó đấy là đứa trẻ Voldermort quý mến nhất ở Nhà Black, hắn không ngờ thằng nhãi ngoan hiền đó sẽ làm ra sự tình bạo gan nhường này. Nhưng Voldermort cũng không khỏi thở phào, tuy Dumbledore phát hiện Trường Sinh Linh Giá nhưng lão còn chưa kịp điều tra rõ ràng thì đã chết, Voldemort không khỏi đắc ý một tí vì mình tính toán hơn lão ta, tuy là hắn vẫn còn tức vì Nhẫn đá Hồi hồn và Mề Đay của mình bị trộm, nhưng vẫn bình tĩnh hơn trước nhiều, hắn bắt đầu trầm ngâm tự hỏi.
Dolohov đã đi lấy cái Cúp, chờ Snape tiếp nhận Hogwarts, hắn sẽ tự mình đi xem Vương miện Ravenclaw, còn Mề Đay Slytherin... chắc là ở Nhà Black chứ không đâu, nơi nguy hiểm nhứt cũng là an toàn nhứt mà.
Những bóng trắng kì dị dần rục rịch dưới mặt nước, Voldemort lại không bận tâm lắm, hắn mãi nghĩ tới Bellatrix, có lẽ vì an toàn hắn ta nên phân tách một Trường Sinh Linh giá cuối cùng, tuy rằng lý tưởng của Chúa Tể Hắc ám là hiến tế Dumbledore, lấy đũa gỗ thuỷ tùng làm vật dẫn. Đáng tiếc Dumbledore không chết trên tay mình, nhưng Bella... cũng là một lựa chọn không tệ đây...