[Hp] Người Thủ Hộ

Chương 86: Phiên ngoại 5: Chúng ta của sau này



Tác giả: Đan Thanh Thành Sam

Edit: Bạch Đường

Quỷ khổng lồ con năn nỉ ỉ ôi cho đã, rút cuộc giáo sư cũng chịu về nhà kết hôn. Sau đó chàng ta lại tiếp tục lên kế hoạch cho tuần trăng mật, nhưng giáo sư nhà chàng lại hoàn toàn chẳng hứng thú gì với việc này, thậm chí còn cảm thấy đầu óc Harry bị nước vào.

Harry Potter cực kỳ buồn bực, giáo sư nhà cậu vừa được nghỉ một cái là lại cắm đầu nghiên cứu, mà cậu chỉ có thể tranh giành sự chú ý với tiểu thơ vạc và quý cô nồi, chưa kể là còn thua nhiều thắng ít!

Một bữa tụ tập đánh Quidditch kia, Harry nhỏ giọng lẩm nhẩm lầm nhầm với ba đỡ đầu, cũng chẳng biết Sirius có sáng kiến gì, dẫn tới mấy ngày liên tục Snape đều ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy.

Snape xoa cái eo đau nhức, mặt mày đành hanh xuống lầu, bữa sáng đặt trên bàn ăn kia đã được ếm Bùa giữ ấm, còn tên quỷ khổng lồ tưng tửng mấy nay lại chẳng thấy bóng dáng đâu.

Snape bẹp bẹp miệng ăn bữa sáng, xong rồi liền dựa vào ghế dài trên ban công nghỉ ngơi, thẳng đến khi Harry trở về, cười toe toét chào buổi sáng, Snape hé mắt ra nhìn cậu, lầm bầm một hồi bèn phê chuẩn kế hoạch tuần trăng mật của Harry, còn cảnh cáo cậu hôm nay không được đụng vào anh nữa.

Chết tiệt! Snape cảm thấy nếu anh còn không ra ngoài thì phải chết trên giường mất thôi!

Ngày nào cũng giữa trưa mới dậy, chưa kể là eo lúc nào cũng đau nên chẳng ở phòng Độc dược được lâu, đêm vừa buông xuống lại bị tên sư tử kia tha vô giường, anh còn nghiên cứu ra được cái gì kia chớ? Sáng chế ra Thuốc trị Đau lưng à? Hay là nghiên cứu xem thuốc bôi trơn vị nào hợp với mình?

Âm mưu thành công, chàng sư tử nào đó cười gian manh nhào tới giúp Sev thân mến mát xa eo.

Kỳ thật cái Harry gọi là tuần trăng mật chỉ là vì muốn ở cạnh giáo sư lâu thêm một chút thôi, cho nên cậu cũng không tính chạy đi du lịch toàn thế giới. Tuy là Harry cũng từng tính tới đó, nhưng ngẫm lại Snape sẽ không thích thú mấy đâu, bèn bỏ ý định ấy.

Harry biết giáo sư nhà mình ngoại trừ nghiên cứu Độc dược còn thích mấy thứ lãng mạn, cho nên trạm dừng chân đầu tiên cậu chọn là Italy.

Vùng Toscana là cái nôi của Văn hoá Phục Hưng Ý, trứ danh với bầu không khí nghệ thuật cổ điển. Bọn họ đến thủ phủ Firenze tham quan các loại kiến trúc cổ xưa, nơi đây có hàng nhà gạch đỏ rêu phong với những giáo đường chóp nhọn, hàng cây trắc bá diệp thẳng tắp bên đường và những thảm cỏ xanh mướt.

Snape và Harry trở nên yên lặng nhiều, nhưng là vì cả hai đang chìm đắm vào bầu không khí rất đỗi nên thơ ở vùng đất này. Snape có vẻ hứng thú với mỹ thuật Phục Hưng trong khi Harry lại mê mẩn ngắm những khung cửa sổ kính màu đầy hoa lệ trong thánh đường Công giáo lớn. Họ tản bộ trên những con đường lát đá xanh nguyên khối, núp dưới bóng cây ô liu và ăn bánh Cantuccini cùng nhau. Harry mua một bó tulip tươi rộ, vẻ mặt cả hai thấp thoáng ý cười.

Họ ở lại Firenze năm ngày, rồi dành ba ngày còn lại để thả lỏng trong một trang trại rượu vang.

Trang trại nằm ở Chianti, với hàng tùng bách xanh tươi trải dọc các con đường, vườn nho và các khu rừng lá kim che phủ phần lớn vùng đất. Cảnh vật mỗi nơi đều lộng lẫy thắm sắc hệt như tranh sơn dầu, trời xanh mây trắng và đồng ruộng thênh thang; họ uống rượu nho ngon nhất, ăn thịt bò nướng trong gỗ sồi tẩm với dầu ô liu và thảo mộc.

Chưa bao giờ Snape cười nhiều hơn bây giờ, những ngày bỏ qua hết mọi công việc để thả lỏng đúng nghĩa với người yêu dấu. Tháng ngày hư vô như chiếc đồng hồ rơi vỡ, kim giờ không chạy nữa, thế nhưng hạnh phúc không thể ngưng tuôn trào.

Harry uống cạn ly vang rồi áp lên môi Snape, bọn họ hôn nhau dưới bầu trời đêm rực sáng, Snape cảm thấy cả anh cũng say rồi, mặt mày đỏ ửng theo men rượu, đôi mắt long lanh khắc sâu bóng hình chàng thanh niên. Tim đập tới xé toang lồng ngực, rung động dào dạt khi Snape không nghĩ được gì nữa mà ôm cổ Harry, trao cho nhau nụ hôn nóng bỏng.

"Tự lên nhé, được không?" Giọng chàng trai khi gần khi xa, hơi thở nóng như lửa đốt cháy vành tai anh, Snape thoáng hoảng hốt, đầu óc quýnh quáng, đặc sệt, không biết đã đồng ý hay chưa - chỉ biết đôi bàn tay ấm nóng kia đã áp lên eo anh, nhấc Snape lên, ngồi xuống cặp đùi rắn chắc.

Men say làm người đàn ông quên mất rụt rè xấu hổ thường ngày, hoàn toàn không ý thức được bọn họ đang ở giữa sân phơi, vầng trăng dịu sáng trên đầu. Gió nhẹ thốc qua những dây nho khô làm chúng kêu xào xạc như chuông gió, cũng cuốn trôi đi tiếng thở dốc quanh quẩn trong vườn, hai thân thể quấn quýt lấy nhau lại bị những sào dây và lưới vải dệt trắng che khuất, thấp thoáng dưới giàn nho là tiếng rên rỉ nức nở và khoái lạc, thút thít mãi tới sao trăng lặn mất.

Thế nên ngày thứ hai tỉnh lại, chuyện đầu tiên Snape làm là bưng kín mặt, nghĩ tới chuyện mình nói với làm tối qua là anh xấu hổ tới đỏ rần. Đằng sau lưng có tiếng chăn nệm sột soạt, rồi bàn tay ma quái đêm qua lại mò tới, kéo Snape vào một khuôn ngực nóng ấm. Giọng Harry cũng khàn, nhưng nghe vào hết sức thoả mãn lười biếng, cậu vừa dỗ dành vừa chạm vào eo anh. Snape lại giẫy ra, không phải vì giận, mà vì bây giờ cơ thể anh vẫn còn đang run rẩy, hễ tên sư tử cường tráng đó đến gần là lại vuốt sống lưng anh, làm Snape không cách nào bình tĩnh lại cho được.

Bọn họ ở lại miền quê say đắm đó hai ngày, sau đó mới xuất phát đến Tây Ban Nha.

Đất nước Tây Ban Nha nổi tiếng với sự nhiệt tình, "nhiệt" thì rất nóng, "tình" cũng rất chân tình, hai người mặc quần áo Muggle dắt tay nhau đi trên đường cái cũng chẳng làm ai phản cảm, ngược lại lại có vài "đồng chí" phất tay với họ, nở nụ cười cổ vũ.

Bỏ qua Harry sung sướng vẫy tay lại, Snape chẳng hơi đâu mà quan tâm tới ai khác ngoài bản thân - anh đang bận rối rắm với bộ đồ mình diện hôm nay, áo sơ mi đã là tận cùng sức chịu đựng rồi, nhưng giờ... trên người diện một cái áo thun ngắn tay...

Mallorca đầy nắng vàng rượm và làn nước trong vắt, bãi biển dài miên man bờ cát trắng tinh khôi. Harry mặc quần cộc và áo phông ngắn, đeo một cặp kiếng đen, cười toe toét lộ hết tám cái răng với Snape rồi kéo anh ngồi xuống tấm thảm sọc xanh trắng cậu vừa trải. Cũng như những người khác, bọn họ đang tắm nắng, Snape hơi ngần ngại mà kéo ống tay áo ngắn ngủn trên người, vì ẩn hiện dưới lớp áo là những dấu đỏ lấm tấm trên làn da trắng bóc, cực kỳ kịch liệt!

Vốn Snape tính dùng Độc dược cho hết rồi mà lại bị Harry hấp tấp kéo ra đây, cho nên lâu lâu anh lại bị người ta nhìn với ánh mắt trêu chọc. Mặt Snape càng lúc càng lạnh. Còn Harry lại chẳng hay biết gì, cậu đang tự hào so so cánh tay trần trụi của Snape, tự cảm thấy bản thân đã nuôi anh mập thêm một tí.

Ngủ sàn nhà một tháng! Trong lòng Snape quyết định.

Nhưng thực đáng tiếc giận dỗi chẳng được mấy ngày, khi nhóc quỷ vừa cười nhõng nhẽo một cái, Snape lại mềm lòng.

Chốn dừng chân cuối cùng là thung lũng Godric, Dumbledore và Grindelwald đã định cư tại đây. Sau khi Grindelwald rời khỏi nhà ngục, nước Đức tuyên bố ông ta đã chết. Hai ông cụ này chẳng mong cuộc sống bình yên của họ bị quấy rầy, cho nên mai danh ẩn tích, hoàn toàn không xuất hiện nữa, ngoại trừ vài ba người bạn cũ, chẳng có ai biết hai phù thuỷ nổi tiếng nhất thế kỉ XX đang ở ẩn tại đây.

Lúc Harry và Snape tới cửa viếng thăm, không biết ông Grinderwall đang lúi húi làm gì trong sân. Nhưng không hổ danh là Chúa Tể Hắc Ám già đời, bọn họ vừa đến ông ta đã phát hiện ra tức khắc, mắt sáng quắc nhìn ra ngoài. Thấy Harry với Snape nắm tay nhau xuất hiện, Grinderwall liền yên tâm gọi to tên cụ Dumbledore, còn ông ta lại loay hoay với hàng rào gỗ xiêu vẹo trước sân.

Cụ Dumbledore xuất hiện với một dĩa bánh quy mới ra lò nóng hổi; bọn họ cùng quây quần bên cái bàn gỗ sồi bự giữa sân, châm trà ăn bánh.

Bởi vì Snape cứng rắn hạn chế Thuốc sâu răng, ông lão râu bạc này cũng bớt bớt thói quen nhai đồ ngọt liên mồm lại, bánh quy cũng là vị thường thôi, nhưng ngài cựu Hiệu trưởng này vẫn ăn không ít.

Bọn họ ôn chuyện cũ với nhau thật lâu, nhưng cũng không nói chi tiết quá, sau khi biết ai nấy đều tốt cả rồi thì mới bàn tới chuyện sau này.

Nói chuyện một lúc, hai người lại tạm biệt hai ông cụ, lững thững rời khỏi nhà, đi dạo trên con đường mòn nhỏ dẫn vào sâu trong làng.

Họ cứ bước thật chậm trên con đường mộc mạc dưới bầu trời xanh lơ, cây bách tùng tươi tốt hai bên đường. Những ngôi nhà ven đường tràn ngập hơi thở của sự sống, mấy cái ống khói thì mịt mù mùi bánh mì nướng thơm lừng.

Con đường ngoặc sang bên trái vào trung tâm ngôi làng, và một cái quảng trường nhỏ hiện lên trước mắt. Đấy là một tượng đài kỉ niệm chiến tranh, chung quanh treo lủng lẳng đèn màu, các mảnh cờ trang trí tung bay trong gió. Và ngay khi họ rảo bước lại gần, cái cột hình tháp ấy biến đổi thành một bức tượng khắc hình người đàn ông đeo kính, một người phụ nữ tóc dài hiền hậu và một thằng bé con ngồi trong tay mẹ.

Đó là gia đình Potter.

Lúc ấy Snape chợt nghĩ, liệu rằng có phù thuỷ nào sẽ thắc mắc xem thằng bé trên tay hai vị anh hùng chiến tranh này sẽ là ai không? Bởi vì Harry Potter đã biến mất khỏi kí ức của mọi người, chẳng còn Kẻ Được Chọn, chẳng còn Thằng Bé Vẫn Sống, chẳng còn người anh hùng vĩ đại đã chiến thắng Hắc Ám.

Bàn tay nắm chặt chợt siết lại, Snape ngước mắt lên nhìn nửa sườn mặt của Harry. Chàng trai trẻ không có phản ứng gì khác biệt, cậu vẫn đang chăm chú rẽ sang một lối khác nhỏ hơn, dẫn ra vùng nông thôn trống trải.

"Sao vậy, Sev?"

Cậu trai trẻ hơi nghiêng đầu, đôi mắt xanh trong nhìn anh. Snape hơi nhếch môi và nắm chặt tay cậu hơn. Trên mặt Harry bùng lên nụ cười sáng rỡ, chói chang như ánh nắng mạ vàng trên tóc cậu.

Rồi họ dừng lại. Thứ đầu tiên đập vào mắt là hàng giậu tan hoang và đám cỏ mọc dại cao tới tận thắt lưng. Phần lớn ngôi nhà vẫn đứng vững mặc dù dây trường xuân đã trùm lấp phần lớn bề mặt.

Harry giơ tay chạm vào cánh cổng, một tấm bảng nhô lên khỏi mặt đất, xuyên qua hàng tầm ma chi chít và rộ lên những chữ vàng:

Tại đây, vào đêm 31 tháng 10 năm 1981, Lily và James Potter đã thiệt mạng...

Chung quanh những dòng chữ ấy là những chữ nguệch ngoạc của các phù thủy đến viếng thăm địa điểm này. Nhưng các chữ viết đều đã có phần cũ kỹ rồi. Có lẽ đã lâu không còn ai đến viếng thăm nơi này nữa. Kể từ khi kí ức về Kẻ Được Chọn biến mất, phế tích này đã không còn là nơi người ta chọn để ghé xem khi đến thung lũng Godric.

Nhưng cũng không hẳn là bị lãng quên hoàn toàn, Harry chạm lên một chữ viết tay có vẻ rất mới: Cảm ơn, Nhà Potter.

Vẫn còn có người nhớ tới những anh hùng đã mất.

Chăm chú nhìn căn nhà đổ nát một hồi, họ lại quay về con đường cũ, lần này họ đến đằng sau nhà thờ, nơi đặt nghĩa trang của cả Muggle và phù thủy.

Đi qua cánh cổng khép hờ, không có ai canh gác, bước vào nghĩa trang đầy lá rụng. Tâm trạng Snape không khỏi bồn chồn hơn, bằng chứng là tay anh bắt đầu hơi đổ mồ hôi, thắt lưng cũng thẳng tắp đến nỗi có vẻ hơi khiên cưỡng.

Trước đây ở Nhà Potter chẳng gặp lại bức hoạ cố nhân, thật ra trong lòng Snape có cả tiếc nuối và thả lỏng. Thiệt tình là anh chẳng biết mình phải đối mặt Lily như thế nào, đặc biệt sau khi anh và Harry ở cạnh nhau, Snape càng sợ phải chịu chỉ trích, cũng càng sợ Harry sẽ vì người nhà phản đối mà rời bỏ anh.

Cảm nhận được Snape căng thẳng, Harry kéo bàn tay lạnh lẽo của anh, ngón tay ấm áp trấn an vuốt nhẹ lên đó.

"Em ở đây, sẽ luôn cùng anh."

Snape mấp máy môi, cuối cùng trở tay nắm chặt tay cậu: "Ừm."

Harry đi trước, đạp lên phiến lá khô xào xạc, dắt theo người đàn ông áo đen băng xuyên qua từng hàng mộ. Có một bó hoa cúc đặt trước một ngôi mộ cũ ghi Ariana Dumbledore, ngôi mộ sạch sẽ như vừa được ai đó viếng thăm. Snape đoán đó là hai ông lão ở tít đầu làng nọ.

Tất cả đã tốt lên rồi. Snape nghĩ thầm, bước chân anh vững vàng hơn không ít. Những nấm mồ thường mang lại cảm giác đau thương và trống rỗng, nhưng ít nhất lúc này, Snape lại không thấy khổ sở như mình vẫn tưởng, trái tim anh đập rất bình thản và êm dịu, nỗi buồn thấu tim đã lắng xuống như những viên đá chìm vào dòng nước lặng.

Chỉ hai hàng sau mộ bia của mẹ và em gái cụ Dumbledore, rất nhanh Snape và Harry đã đến điểm cần đến. Làm bằng đá cẩm thạch trắng, bởi vậy mà dòng chữ khắc trên đó có vẻ dễ đọc. Harry phủi đi lá sồi khô trên mộ, và dòng chữ hiện lên.

Kẻ thù cuối cùng bị tiêu diệt là cái chết.

Bó hoa bách hợp trắng được hai người họ đặt trước mộ. Không dùng bất kỳ phép thuật nào, bọn họ cặm cụi dọn hết lá rụng trên đấy. Quét tước sạch sẽ rồi, họ đứng dậy, chăm chú nhìn vào hai ngôi mộ đứng cạnh nhau.

Harry nhẹ giọng nói: "Con về rồi."

Kiếp trước cậu đã từng đến đây thăm ba James và má Lily, nhưng ở kiếp này là lần đầu tiên. Harry Potter đã bị người đời lãng quên, nhưng không thể gạt đi sự thật hạnh phúc rằng cậu là con của cặp vợ chồng dũng cảm này, bọn họ đã từng yêu thương cậu bằng cả sinh mạng, và giờ đây Harry đã tránh thoát khỏi vận mệnh mà thời gian an bài, sống sót như ba má ước mong. Kết cục đã ngã ngũ, và mọi người đều còn sống.

Thật tốt.

Cách mộ bia trắng toát, Snape chăm chú nhìn dòng chữ khắc trên mặt đá hoa cương: James Potter và Lily Potter; môi anh mấp máy, nói lên lời hối lỗi đã thiếu thật nhiều năm.

"Thật xin lỗi."

Harry nghiêng đầu chăm chú nhìn người đàn ông tóc đen, một làn gió nhẹ thoảng qua làm mái tóc dài anh phớt lên, Harry có cảm giác vài ba sợi đã chạm vào mặt cậu, hơi ngưa ngứa, mắt Snape sâu như đầm đen, trầm tĩnh mà dịu dàng, người bạn thân nhất và chồng cô đã nằm lại nơi đây, họ đã không còn trên thế gian này, nhưng vĩnh viễn sống trong lòng người ở lại.

Harry nghiêng sang hôn lên má Snape.

Cậu thì thầm: "Con yêu anh ấy, hy vọng ba má hiểu cho con."

Snape nhìn lại cậu, dường như chẳng cần phải nói một điều gì nữa để hiểu rõ suy nghĩ của nhau. Giống như ném một viên đá vào mặt hồ gợn sóng, đôi mắt đen của Snape dậy lên cảm xúc, anh quay sang mộ bia rồi nói bằng một giọng chậm rãi: "Tôi yêu em ấy, mong hai người hiểu cho."

Cơn gió khẽ vuốt qua mặt họ, làm xao động tán sồi già, tiếng lá cây xào xạc nghe như một tiếng thở dài, và có tiếng hát thánh ca loáng thoáng từ nhà thờ đằng xa truyền tới.

Bàn tay họ nắm chặt lấy nhau, rồi họ rời khỏi nghĩa trang, quay trở lại con đường cũ.

***

Tháng chín, Hogwarts lại lần nữa tựu trường, một đám các phù thuỷ sinh mới lại bắt đầu những ngày đầu tiên ở ngôi trường phép thuật. Harry chẳng còn là học trò Hogwarts nữa, cậu cũng chẳng thích làm giáo sư cho lắm, nhưng vì được ở cạnh Sev thân mến, Harry vẫn biến thành hươu chạy tới trường. Đương nhiên phần lớn thời gian Harry cũng có công chuyện của mình, ru rú suốt trong phòng nghiên cứu.

Một ngày nọ, con sư thứu đã lâu không gặp xuất hiện, Kreaver mang đến một tin, Gryffindor đang tìm họ, bởi vì Tử Xà tỉnh rồi.

Nói thiệt thì Harry phải thú nhận là cậu có hơi kiêng kỵ con rắn ấy, không chỉ vì cậu đã hai lần suýt toi mạng vì răng nó, mà vì Snape cũng đã chết một lần dưới miệng rắn; điều này làm Harry chẳng có cảm tình mấy với loại sinh vật máu lạnh này.

Nhưng lần nữa thấy con rắn to nay đã biến thành thú thủ hộ, Harry có hơi ngoài ý muốn, bởi vì con Tử Xà Basilisk này có hơi... ngu si một chút. Bây giờ Basilisk teo lại chừng một mét, mắt rắn nhìn lom lom vào cái đuôi lúc lắc qua lại của Kreaver, có vẻ rất thích thú với nó.

"Lúc trước nó bị khống chế nên giờ có hơi khùng khùng." Kreaver ngáp một cái: "Lúc nó bị nhốt lại còn nhỏ quá, chẳng biết cái chi sất, chỉ số thông minh quá thấp!"

Basilisk nhận ra hơi thở chủ nhân mới của nó, bèn trượt dài qua bên đây, nâng đầu lên phun xì xì.

Basilisk đang gọi chủ nhân.

Thấy Snape không để ý tới nó, Basilisk liền quấn lên chân Snape, một vòng rồi một vòng, một vòng rồi một vòng, quấn một hồi thành ra cái... bánh quai chèo.

Kreaver mất mặt ngậm con rắn khỏi chân Snape: "Ngu chết mất!"

"Kreaver nói, ngài tìm tụi tôi à?" Harry nhìn ngài Gryffindor đang đứng một bên cười không ngừng.

"Ừa... Ai u... Cười chết ta... Khụ... Há há... chịu không nổi..." Gryffindor vẫn còn toang miệng ra cười sằng sặc, ông đưa tay nhéo bản thân một hồi mới miễn cưỡng ngừng được, vuốt mặt cho bình tĩnh lại.

Chẳng mấy chốc mà quý ngài sư tử đã trầm tĩnh trở lại.

"Ta tính nói về chuyện ta đưa cậu về đây đó."

Harry cũng thắc mắc vì sao Gryffindor lại đưa cậu quay ngược thời gian, cậu cũng không cho là để tìm kiếm người thừa kế nhất định phải về quá khứ mới được, Gryffindor nhìn biểu cảm của Harry, nhún vai: "Được rồi, ta nói thật với cậu đây, đúng là ta có giấu diếm một ít chân tướng."

"Ngài nói đi." Snape hơi căng thẳng, lom lom nhìn Gryffindor, anh lo ông ta sẽ đưa Harry trở về, cậu lập tức kéo tay anh lại vỗ vỗ an ủi.

"Được rồi, đừng có căng thẳng vậy chớ, ta đâu phải loại người thích qua cầu rút ván!" Gryffindor buồn bực nói: "Thật ra là có liên quan tới Slytherin..."

"Khi đó... cậu cũng biết mà, thời hậu chiến, Slytherin vẫn luôn bị người ta hiểu lầm, người nhập học Slytherin cũng càng ngày càng ít, cho nên lực lượng cung cấp cho Nhà Rắn cũng càng ngày càng ít, sau đó... nền tảng Hogwarts sụp..." Gryffindor thở dài một hơi tiếp tục nói: "Kreaver đã kể cho cậu chuyện của Salazar đúng không? Cậu ấy là người duy nhất trong chúng ta qua đời bên ngoài, nền tảng là nơi lực lượng Hogwarts phát ra, cũng là chỗ chôn cất bọn ta, nhưng chỉ có xương cậu ấy không có bên trong, cho nên năng lượng Slytherin vốn không đủ so với Nhà khác, sau đó có quá ít học sinh càng không kham nổi năng lượng xói mòn, căn nguyên suy sụp... Năng lượng Gryffindor là nhiều nhất, đủ nhất, đấy cũng là nguyên nhân ta có thể thức tỉnh, nhưng ta không thể độc lập tồn tại, ta chỉ có thể thông qua sức mạnh của ngôi trường này mà gọi cậu đến, yêu cầu cậu giúp đỡ."

"Cho nên ngài để tôi giúp ngài tìm người thừa kế là vì bổ khuyết nền tảng?" Harry kinh ngạc hỏi: "Vậy cái này có ảnh hưởng gì tới Severus không?"

"Đừng có suy nghĩ lung tung, lúc trước ta cũng đâu bảo cậu tìm anh ta!" Gryffindor trợn mắt, yêu vào là đầu óc cứ lơ tơ mơ.

"Mời ngài nói tiếp." Snape mở miệng.

"Lúc trước Slytherin thừa nhận Regulus Black, ta thật sự tính để Harry cứu anh ta, một người thừa kế có thể cho cung cấp cho Slytherin không ít năng lượng, lỡ có chết thì chôn xuống đây cũng cầm cự được một thời gian. Khụ... Nhưng món Luyện Kim Thời Gian ta dùng kia hơi nhiều tuổi mà lâu rồi chưa đi sửa..."

"Hừ! Rõ ràng do người sử dụng chẳng ra làm sao!" Kreaver không chừa mặt mũi vạch trần cựu chủ nhân.

"Đi đi đi, đi qua kia chơi." Gryffindor xấu hổ phất phất tay.

"Cho nên hiện tại ngài có dự tính gì không?" Harry hỏi, người thừa kế mới cũng có rồi, Gryffindor chắc chẳng còn vấn đề gì nữa.

"Ta là một đoạn ý thức, vốn dĩ sau khi có người thừa kế rồi liền tiêu tán, nhưng có một số việc ta phải giao lại cho cậu...các cậu." Gryffindor gãi đầu, Salazar chết ở bên ngoài, không để lại ý thức nào nên ông ta phải kiêm luôn phần bạn: "Bây giờ Slytherin khôi phục cũng tạm ổn rồi, nhưng nền vẫn bạc nhược như cũ, ta hy vọng sau khi hai người chết có thể giống bọn ta, an táng dưới lòng Hogwarts."

"Nền ở đâu?" Harry hỏi, cậu không ngại chuyện sau tử vong, có thể mai táng ở Hogwarts, tăng thêm một phần lực lượng cho trường học cậu cũng bằng lòng. Nhưng cái nền này thật sự quá lạ đi, biết bao lâu nay cậu có cảm nhận được chỗ nào khác biệt đâu?

"Khi nào đến thời khắc đó nó sẽ triệu hoán các cậu." Gryffindor chớp mắt.

"Cần tìm người thừa kế mấy Nhà khác nữa không?" Harry tiếp tục hỏi.

"Có thể, nếu có người thừa kế thì sức mạnh của nền càng đầy đủ, nhưng không cần cố ý tìm, các Nhà sẽ tự tìm người thừa kế thích hợp nhất... ừ... sẽ như thế." Gryffindor nhún vai, nói thật là ông ta cũng không rõ lắm các kí túc xá khác làm thế nào để chọn người thừa kế nữa.

"Được rồi, tôi hiểu rồi." Harry gật đầu bất đắc dĩ.

"Như vậy, nếu có duyên thì gặp lại sau." Gryffindor vẫy tay: "Nhà sư tử của ta giao cho cậu."

"Được, hẹn gặp lại."

Kreaver đi đến cạnh Gryffindor ngồi xuống, chủ nhân của nó sờ đầu sư tử một cái cuối cùng rồi dần dần tan biến.

Sau khi Basilisk tỉnh lại, khả năng khống chế lâu đài của Snape tốt hơn một tí nhưng vẫn không nhạy bén được như Harry, bọn họ đều nghĩ là do lực lượng không đủ. Nhưng một ngày Kreaver nói cho bọn họ, là bởi vì Basilisk không biết cung cấp sức mạnh như thế nào. Kreaver không trâu bắt chó đi cày còn phải dạy Basilisk làm một thú thủ hộ tiêu chuẩn, đúng mực thay vì để nó lang thang từa lưa như một hồn ma rắn.

Hầy... Basilisk lại chạy ra lều của bác Hagrid ăn trộm gà, bị Kreaver đánh một trận. Kreaver tỏ vẻ nó nuôi con cũng không mệt tới nỗi này đâu.

Mà sau khi Harry và Snape thương lượng, liền chuyển hoá bốn di vật Nhà Sáng lập thành ảo ảnh trong gương rồi bày biện ngay mặt tường Đại Sảnh Đường (đồ thật thì cất trong phòng Hiệu trưởng). Sau này mặt tường nọ nghiễm nhiên trở thành tường hứa nguyện của tụi học sinh, tụi nó cầu mong với di vật Nhà Sáng lập, hy vọng sức mạnh của họ có thể phù hộ cho ước mơ tụi nó thành sự thật.

"Ta đâu phải là ông già Noel đâu chớ!" Kreaver quăng đuôi, tuy rằng ngẫu nhiên nó cũng cho đám sư tử nhỏ một ít niềm vui bất ngờ nho nhỏ.

Tám năm sau khi Snape quản lí Hogwarts, nội bộ Slytherin rút cuộc cũng ổn định, vì thế anh từ chức. Đúng thế! Snape cũng tuỳ hứng hệt như Dumbledore (quả là chân truyền)! Anh còn biết bao nghiên cứu Độc dược chưa làm xong nên quyết tâm về nhà làm việc, hơn nữa sau khi từ chức, anh... ôi! Phải nói là tên quỷ khổng lồ nào đó rút cuộc cũng được danh chính ngôn thuận rồi, vì thế chuyện họ kết hôn hồi mấy năm trước nhanh chóng oanh tạc toàn bộ Giới Phép Thuật!

Đại sư Luyện Kim trẻ tuổi nhất kết hôn (đúng thế, Harry đã lên tới trình độ Bậc Thầy rồi)! Cùng với Đại sư Độc dược trẻ tuổi nhất Châu Âu? Liệu có phải là tình thầy trò cấm kỵ? Cái đề tài này nổ tung như một trái bom giữa lòng giới phù thuỷ Anh. Vì thế có phóng viên hộc tốc chạy tới chỗ Harry để phỏng vấn cậu.

Phóng viên: "Tôi có vinh dự được biết hai thầy kết hôn hồi nào không?"

"Thời điểm tôi tốt nghiệp là cầu hôn luôn đó." Harry ngồi ở trên sô pha cười tủm tỉm đáp. Vì buổi phỏng vấn hôm nay mà cậu đặt biệt mời phóng viên đến một trang trại rượu của Nhà Potter phỏng vấn.

"Vậy cho tôi mạo muội... là thầy theo đuổi thầy Snape ạ?"

"Đúng vậy!"

"Ôi! Thiệt là bất ngờ, thầy cũng biết là, có vài người..."

Harry gật đầu nói tiếp: "Thôi để tôi kể cho, Severus từng có người anh ấy thích rồi, nhưng vị đó đã gả chồng cũng ngoài ý muốn qua đời, bởi vậy anh ấy rất nhiều năm chưa lập gia đình, sau đó gặp tôi. Từ khi học năm năm tôi đã theo đuổi ảnh, còn ảnh luôn ghét tôi muốn chết, nếu không phải nể mặt thầy Dumbledore ảnh sẽ ném tôi ra khỏi trường mất!"

"Nghe ra quá trình theo đuổi của thầy thật khó khăn quá chừng."

"Đúng thế!" Harry nắm chặt tay: "Sau đó vì một chút chuyện ngoài ý muốn mà tôi phải tạm nghỉ học, chờ khi tôi trở lại học nốt năm bảy, rốt cuộc anh ấy cũng chịu nhìn tới tôi, nếu tôi có thể tốt nghiệp thành tích ưu tú nhất, ảnh nói ảnh sẽ suy xét quen tôi!"

"Chà! Tôi biết điểm số thời đi học của thầy rất tuyệt! Cho nên hai người liền đến với nhau sao?" Phóng viên vờ cầm bằng tốt nghiệp của Harry, mịt mờ nghiêng ra để lọt nó vào ống kính.

"Severus rất giữ lời!" Harry đắc ý gật đầu: "Cho nên một vài phụ huynh không cần lo lắng, Severus nhà tôi chướng mắt mấy đứa học dở lắm."

Đối với tên quỷ khổng lồ dào dạt đắc ý kia, Snape (nghe lén nãy giờ) không nhịn được mở cửa nói vào: "Làm như ta thật sự nhìn trúng trò ấy!"

Harry: "Hề hề, Sev ơi, anh làm xong Độc dược rồi sao..."

Phóng viên nhanh nhẹn lia ống kính bắt được hình ảnh giáo sư Snape quay đầu đi. Vị Đại Sư Độc dược nổi danh mặt lạnh xấu tính này đang đỏ mặt, chưa kể là còn lấp lánh ý cười.

"Quả ngọt tình say - chuyện yêu không ai biết của hai vị Đại Sư" - Báo Kẻ Lý Sự độc quyền.

Xem xong bài báo dân chúng lập tức sôi nổi tỏ vẻ, chuyện tình quá ngọt ngào, quá hoàn mỹ, cặp đôi quốc dân năm đó chúng ta cùng hâm mộ!

Mà lúc này, cô McGonagall đang quản lí Hogwarts tỏ vẻ, đủ lắm rồi, không thêm một Hiệu trưởng nào có chồng rồi bỏ việc nữa! Hai người là đủ lắm rồi!

1

***

Rất nhiều năm sau, cụ Dumbledore chịu quá nhiều ảnh hưởng của thuốc độc năm ấy về với cái ôm của Merlin trước nhất, Dumbledore đã cảnh cáo Grindelwald không được tự sát, nhưng không đến sáu tiếng đồng hồ sau, Grindelwald liền ngồi cạnh thi thể cụ Dumbledore ngủ mất, giấc này không bao giờ tỉnh lại nữa. Bọn họ được an táng ở thung lũng Godric, trong nghĩa trang nằm sau nhà thờ nhỏ, nấm mồ bằng đá hoa cương kề sát bên nhau.

Thuở trẻ không ở cạnh nhau, tuổi già về chung một mộ.

Sau đó cô McGonnagal bị bệnh, nhưng có Snape cung cấp thuốc men, bà lại sống được lâu thêm một ít. Sau khi bà ngã bệnh, Hogwarts lại được giao lại cho Snape, khi anh lần nữa bước lên vị trí này đã chẳng còn âm thanh phản đối nào nữa.

Lúc được một trăm năm mươi tuổi, Snape cảm thấy lực lượng yếu dần rồi, ông truyền vị trí Hiệu trưởng lại cho giáo sư Luyện Kim Harry, hằng ngày đúng giờ uống Độc dược chờ ngày cùng người yêu dấu rời đi thế giới này, nhưng chờ... chờ hồi lâu... thẳng tới khi hai trăm tuổi hai người vẫn còn dai sức tung tăng lắm.

Thẳng đến một ngày nào đó hai người đột nhiên cảm giác được lời kêu gọi từ sâu dưới lòng đất, Harry mới gọi tới người kế nhiệm bọn họ. Đó là một đứa trẻ thuộc nhà Hufflepuff, lúc thằng bé này đi học từng ước nguyện với Cúp Vàng, nó muốn trở thành đầu bếp, được chia sẻ món ngon với bạn bè, sau đó Cúp Vàng bèn rớt khỏi tường lên tay nó...

Mặc kệ vì sao Hufflepuff lại chọn bừa đến thế, Harry vẫn giao phó bí mật của Hogwarts cho thằng bé, sau đó ông và bạn đời cầm tay nhau cùng vào cửa hầm dẫn xuống lòng đất.

Mười ba tiếng chuông Hogwarts đinh đong vang lên, chứng tỏ chủ nhân của lâu đài đã rời khỏi nhân thế, vị Hiệu trưởng họ Scamander đứng ở trước tháp chuông yên lặng rơi nước mắt. Tiếng coong coong não nề như một bài ai điếu buồn thương, tiếc nuối cho hai cuộc đời vĩ đại vừa qua.

Tiếc nuối nhưng trọn vẹn.

Bên kia chân trời dần nhú lên lằn bụng cá trắng tinh, vầng dương đang dần đến, xua đi đêm tối.

𝔗𝔥𝔬𝔲𝔤𝔥 ℑ 𝔴𝔞𝔩𝔨 𝔱𝔥𝔯𝔬𝔲𝔤𝔥 𝔱𝔥𝔢 𝔳𝔞𝔩𝔩𝔢𝔶 𝔬𝔣 𝔱𝔥𝔢 𝔰𝔥𝔞𝔡𝔬𝔴 𝔬𝔣 𝔡𝔢𝔞𝔱𝔥, ℑ 𝔴𝔦𝔩𝔩 𝔣𝔢𝔞𝔯 𝔫𝔬 𝔢𝔳𝔦𝔩 (𝔓𝔰𝔞𝔩𝔪 23)1

Cho dù bước đi trong trũng bóng chết, tôi sẽ chẳng sợ điều ác chi. (Thánh Vịnh 23)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.