Snape rất nôn nóng, vị Andrea kia tới Hogwarts làm giáo sư đến giờ chỉ mới hai ngày, vậy mà tầm ảnh hưởng cũng không hề nhỏ, đầu tiêu là tiêu hao một lượng ma dược khổng lồ, sau đó thì sao, Hogwarts xuất hiện một đống «Người bị thương» chân tay run rẩy, cũng không phải Snape đồng tình với những học sinh kia, mấu chốt là những học sinh ngu ngốc kia kéo cánh tay run rẩy đó đến lớp ma dược của y, kết quả của nó có thể tưởng.
Snape trừ điểm cũng đã đạt tới một đỉnh cao mới, cho tới nay lớp ma dược đều được khen là chương trình học kinh khủng nhất Hogwarts, nhưng học kỳ này vừa bắt đầu, ngôi vị đã được trao cho môn cận chiến, thậm chí đứng thứ hai cũng không được, bởi vì lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám đã chen lên trước.
Snape điên cuồng trừ điểm, đồng thời cũng rất buồn bực, bởi vì hắn cũng không thể phạt cấm túc những đứa nhỏ kia, bởi vì mấy ngày qua, tối nào Godric cũng tới điều chế dược cho Weasley kia, mà hôm nay, vị tiểu thư Andrea cũng tới, hai người này tối qua rõ ràng còn cãi nhau, chẳng lẽ bây giờ đã làm hòa?
Rất đáng tiếc, không phải làm hòa mà là chiến tranh lạnh.
Snape bất đắc dĩ nhìn hai Gryffindor chen chúc trong phòng thí nghiệm làm ma dược, vị sư phụ luôn không thích người khác quấy rầy cũng không mở miệng đuổi người, mà người chỉ lo làm dược giảm đau và dược an thần cũng không ngẩng đầu lên.
Snape không có tâm tư đi điều ra quan hệ hai người đến tột cùng là thế nào, dù sao cũng là nhà Gryffindor.
Để nhìn cục diện trước mắt một chút, anh em nhà Jean, giáo sư cận chiến, lại thêm một người vừa nhìn đã biết không phải trẻ con – Gerson Weasley, từng người từng người đều là Gryffindor, Weasley kia cho dù muốn theo đuổi viện trưởng của mình cũng không cần chạy đến học viện Slytherin đâu, Snape tự động xem Gerson là học sinh của Godric, ngay từ đầu đã không phát hiện thật ra mình đã nghĩ sai rồi.
...!
Gerson không định kể chuyện tính mạng gặp nguy hiểm cho nhóm bạn tốt, nhưng Andrea đã bắt gặp việc giáo sư Gryffindor chế ma dược cho hắn, cho nên rất không may là bị lộ rồi.
Nếu đã vậy, Gerson cũng rất thẳng thắn viết thư cho bạn tốt, báo cáo thu hoạch, đặc biệt thêm ghi chú tâm tình viện trưởng không tốt, không nên tùy ý đến gần.
Chương trình học năm nhất ít, Andrea lại không giày vò hắn ở trên lớp, cho nên cuộc sống trong trường của Gerson vẫn tương đối tốt đẹp, điều duy nhất không được tự nhiên chính là không hiểu tại sao viện trưởng của mình lại chạy đến học viện Gryffindor, mặc dù học viện Gryffindor cũng không tệ nhưng nhìn kiểu gì cũng không quen.
Càng làm Gerson khóc không ra nước mắt chính là tại sao hậu duệ của mình lại chạy hết đến Gryffindor a, điều này làm cho mình lộ ra vài phần khác biệt.
Vừa lúc xế chiều, Gerson không muốn trờ về ký túc xá, trực tiếp đi ra bãi cỏ ngủ, cảm giác đã đến bữa ăn tối, hắn duỗi người, miễn cưỡng bò dậy, từ từ đi đến đại sảnh.
Đột nhiên, Gerson dừng bước, hắn nghiêng đầu suy tư một chút, sau đó nhấc chân nhảy một cái, vượt qua chỗ đang đứng khoảng một mét, vững vàng hạ xuống.
"Woww, sao cậu phát hiện?" Bên cạnh xuất hiện hai học sinh, là Fred và George, bọn họ thấy Gerson ngủ bên ngoài nên mưu đồ bí mật, khi Gerson trở về đại sảnh thì dùng ma pháp thiết lập một cái bẫy, đây là tác phẩm đầu tiên của họ sau khi học tập và nghiên cứu thuật luyện kim và bẫy rập trong la bàn, không nghĩ tới lại vô dụng.
Gerson quay đầu, hắn nhận ra hai đứa nhỏ này, giáo sư Gryffindor đã nói cho hắn biết, hai thằng nhóc này biết thân phận của hắn.
Thấy Gerson không nói lời nào, George rất nhiệt tình quay ra chào hỏi: "Tôi là George, đây là Fred, bọn tôi cũng là Weasley.
"
Fred cũng tiến tới, không ngừng gật đầu, sư tử tổ gần đây bề bộn nhiều việc, bọn họ cũng không có cơ hội gặp mặt, cho nên bọn họ không nhịn được mà tự đến trước.
"Dùng thần chú làm bẫy rập thì phải học cách giữ bí mật, ma lực quá thô ráp rất dễ bị nhận ra.
Gerson cười giải thích, thân là một chú ngữ sư, hắn rất nhạy cảm với dao động ma lực, sao có thể mắc phải loại bẫy rập nhỏ này.
"A, mặc dù nghe không hiểu lắm.
Từng chữ Fred hiểu được nhưng gộp lại thì có chút mơ hồ.
Làm thế nào để không bị phát hiện?" George hăng hái hỏi, đây cũng là một đề tài vĩ đại.
"Hai người thích thiết kế bẫy rập?" Gerson trợn mắt, haiz, đời sau của mình hẳn là thích phá giải bẫy rập hơn chứ không phải chế tạo.
"Dĩ nhiên, trò đùa dai là chung thân sự nghiệp của bọn này." George và Fred đồng thanh đáp.
"Tôi không am hiểu cái này." Gerson nói thật, hắn cảm thấy hai đứa nhỏ này rất thú vị: "Tuy nhiên tôi có một người vô cùng thành thạo việc thiết lập cơ quan trận pháp và mấy thứ tương tự, có cơ hội tôi sẽ giới thiệu cho hai người."
"Thật không? Quá tuyệt vời." George nháy nháy mắt, người trước mắt họ chính là tổ tiên của mình, nếu là bạn của người này hẳn sẽ là một nhân vật lợi hại.
Fred và George lúc này còn chưa ý thức được người Gerson nhắc tới là một Malfoy, hai người bọn họ vui vẻ khoác vai Gerson cùng đi đến đại sảnh, trong lòng nghĩ cách cải thiện quan hệ với tổ tiên, sau đó để bạn tốt của tổ tiên dạy bọn họ làm bẫy rập.
...!
Mấy ngày sau Gerson rốt cục khôi phục hoàn toàn, dừng chú ngữ ngưng thời gian trên người, tuy nhiên hắn nghĩ nghĩ một chút, vẫn quyết định không cần vội vã đi gặp viện trưởng, chờ viện trưởng hạ hỏa thêm chút nữa.
Làm bạn với Godric, cặp sinh đôi học được kỹ năng hữu dụng nhất – chính là đắp dầy da mặt mình, hai người họ thường xuyên cầm mấy vật phẩm đùa dai mới nhất chạy đến ký túc xá Slytherin tìm Gerson chơi, đáng tiếc Gerson cũng không trúng chiêu, bất quá Gerson sẽ tùy ý chỉ ra những chỗ chưa hoàn thiện, về phần thay đổi thế nào, hắn không có ý kiến.
Cặp sinh đôi và Gerson mặc dù không xác định rõ ràng thân phận nhưng coi như là ngầm hiểu lẫn nhau.
Ngày này, cặp sinh đôi rất nhiệt tình lôi kéo Gerson đến ký túc xá Gryffindor, mỹ danh nói là trao đổi tình cảm, mặc dù Gerson cảm thấy phiền toái nhưng vẫn đi theo, trừ cặp sinh đôi, hắn còn chưa nói chuyện nhiều với Ron và Ginny.
Ron đang chơi cờ phù thủy với Harry trong phòng sinh hoạt chung, Ginny với Hermione thì ngồi bên cạnh xem, mấy ngày qua bọn họ cũng không có tâm tình ôm sách học bài, Ginny là người đầu tiên nhìn thấy hai anh trai kéo cậu em họ xa qua cửa, về phần tên tuổi gốc gác của cậu em họ này thì cha mẹ bọn họ - vợ chồng Weasley đã nhận được tin tức sau khi điều tra, phát hiện Gerson là con trai của một thân thích pháo lép ở xa của họ, cho nên trừ cặp sinh đôi biết thân phận thật của Gerson thì những người còn lại đều nghĩ hắn là cậu em họ xa.
"Hehe, mọi người đều ở đây à." George phất tay một cái.
"Người này là Gerson Weasley, họ hàng của bọn anh." Fred giới thiệu với những người bên cạnh, sau đó cười cợt nhả chỉ Ron: "Gerson, đây là em trai bọn này - Ron và em gái Ginny."
Gerson gật đầu, ngàn năm trước hắn kết hôn tương đối muộn, lúc hắn rời đi thì hai con gái vẫn còn nhỏ, xem chừng không lớn hơn Ginny là mấy, cho nên Gerson cảm thấy đặc biệt thân thiết với hai đứa nhỏ: "Mọi người khỏe chứ."
Ginny gật đầu tỏ vẻ hoan nghênh, Ron vẫn còn có chút không quen, cậu nhóc đến nay vẫn không thể hiểu tại sao Weasley có thể phân đến Slytherin, Harry và Hermione cũng rất nhiệt tình chào hỏi, hai người bọn họ không cảm thấy gì không ổn, anh em Jean còn không phải phân đến hai học viện sao, không người nào quy định dòng họ giống nhau nhất định phải chung một học viện.
Gerson bước đến nhìn Harry và Ron đang đánh cờ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cờ phù thủy, trước kia không có loại tiêu khiển này.
Hình như rất thú vị, Gerson chuyên chú nhìn, hắn lười vận động nhưng thích các trò chơi trí não.
Ron và Harry chơi liên tiếp ba ván, Harry thua cả ba.
Harry thở dài một hơi: "Tớ chưa từng thắng được cậu."
Fred và George thấy tổ tiên có hứng thú với cờ phù thủy cho nên cũng đứng một bên chứ không rời đi, George an ủi Harry: "Ron là người chơi cờ phù thủy giỏi nhất nhà bọn anh nha, thua cũng không có gì lạ."
"Tôi chơi với anh một ván." Gerson đột nhiên mở miệng, ý bảo Harry nhường chỗ.
Harry vội vàng đứng dậy, có người thế chỗ cho cậu thật tốt, cậu cũng không muốn thua nữa, chơi không có ý nghĩa.
Ron có chút kinh ngạc nhưng vẫn xếp lại cờ, chuẩn bị bắt đầu.
Cặp sinh đôi rất hăng hái xem cuộc chiến, Harry rất mong đợi biểu hiện của Gerson, Ginny yên lặng cổ vũ cho Ron, Hermione cũng tích cực sáp lại, chú ý ván cờ.
Dần dần, tất cả mọi người, tính cả Ron đều phát hiện có chỗ không bình thường, là tốc độ! Ban đầu tốc độ đánh cờ của Gerson rất bình thường, sau đó nhanh dần, đến giờ quả thực chính là Ron vừa hạ cờ Gerson liền đi bước tiếp theo ngay lập tức, tựa như không cần suy nghĩ.
Ron không hổ là cao thủ cờ phù thủy, cậu cố gắng bình phục tâm tình bản thân, kiên trì tốc độ của mình, tận lực không để Gerson phía đối diện ảnh hưởng, đáng tiếc vẫn đi sai một nước, Ron thua.
"Em thật lợi hại." Harry cảm khái, cặp sinh đôi cũng trợn mắt há mồm, am hiểu cờ phù thủy hóa ra là di truyền, cao thủ chân chính là tổ tiên nha.
"Đấu lại một ván." Ron không phục, đưa lời khiêu chiến.
Không lâu, Ron lại thua rồi, tốc độ của Gerson ngày càng nhanh, ngay từ lúc bắt đầu đã không bình thường.
"Em nhất định là một thiên tài." Hermione đánh già, đánh cờ phù thủy cần tư duy logic và năng lực phán đoán chính xác, Gerson này không thể nghi ngờ là rất am hiểu suy tính.
"Em chờ một chút, anh còn biết một người am hiểu cái này." Harry chạy nhanh về phía phòng ngủ, Sal lợi hại hơn Ron, không biết so với Gerson thì ai mạnh hơn.
Gerson nâng đầu, trò chơi này thật thú vị.
Chỉ chốc sau Salazar đã bị Harry kéo ra ngoài, vì chuyện của Gerson mà ma lực của anh bị tiêu hao tương đối lớn cho nên mấy ngày qua anh không đến thư viện mà nghỉ ngơi trong phòng ngủ.
A? Viện trưởng? Gerson trợn tròn mắt, hắn không nghĩ tới cao thủ cờ phù thủy mà Harry đi tìm lại là viện trưởng.
Gerson cười khan hai cái, hắn rất lúng túng.
"Đây là Sal Jean, người chơi cờ phù thủy giỏi nhất học viện bọn anh." Harry rất tự hào giới thiệu.
"Gerson Weasley, xin chỉ giáo nhiều hơn." Gerson cảm thấy vô lực, không biết tâm tình viện trưởng hôm nay thế nào,
Ron đứng lên nhường chỗ, cặp sinh đối rất chủ động giúp bày cờ, đây là hai thiên tài quyết đấu nha! Không ít học sinh Gryffindor tụ đến, đều suy đoán người giỏi hơn.
Salazar không nói gì, ngồi xuống, anh biết rõ cậu học sinh này của mình am hiểu suy tính.
Trận đấu bắt đầu!
Gerson đi trước một bước, Salazar đuối theo ngay sau đó.
Trước kia đánh cờ với Ron Salazar vẫn có ý nhân nhượng tốc độ và thực lực của đối phương, nhưng với Gerson thì không cần, đều là nhân tài kiệt xuất.
Hai người ngươi tới ta đi, có thể nói là dùng tốc độ thần tốc để đánh cờ.
Người xung quanh đều ngây ngốc, chưa từng thấy ai đánh cờ như vậy, bọn họ chẳng lẽ đều không cần nghĩ sao? Lần đầu tiên Ron cảm thấy tài đánh cờ của mình không chịu nổi một kích, cậu chuyên tâm quan sát trận đấu, rất lao lực mới có thể miễn cưỡng theo kịp tốc độ hai người này, Ginny thì đã sớm không nhìn nữa.
Trong khi một đám học sinh Gryffindor vẫn còn hoảng hốt, Gerson và Salazar đã dừng lại.
"Sao vậy?" Harry buồn bực, cậu còn không biết hai người đã hạ nước cuối.
"Tàn cục." Ron nhìn ra nước đi đầu tiên, hai người này đánh hòa.
Lúc này, Salazar đứng dậy: "Tớ mệt, mọi người tiếp tục chơi đi."
Salazar không để ý phản ứng những người bên cạnh, anh xoay người đi về phía phòng ngủ.
George và Fred vội vàng bá vai Gerson, giải thích: "Cậu đừng để ý, tính Sal luôn như vậy, thật ra là người rất tốt."
Gerson gật đầu tỏ vẻ mình không để trong lòng, hắn bất đắc dĩ nhìn viện trưởng rời đi, thầm nghĩ, đợi lát nữa về ký túc xá phải viết thêm bức thư nữa, nhắc nhở: viện trưởng còn đang tức giận, chớ đến gần.
Tác giả: Cặp sinh đôi có lẽ có chút nghi ngờ thân phận của Salazar nhưng cũng không chắc chắn, cho nên trong mắt bọn họ đây là lần đầu tiên Gerson và Salazar gặp mặt ~~~~
Chương sau – Hợp ý ~~~ Kính thỉnh mong đợi..