[HP Twilight Cross-Over] Tôi Chỉ Là Harry

Chương 22: Bí mật bị phát hiện



Harry đi theo sau Carlisle ra cổng trường, cậu chờ Carlisle nám tay mình, nhưng lại không có. Cậu có chút mất mác. Cậu cảm thấy Carlisle sinh khí, bởi vì mình đã đáp ứng qua là sẽ bảo trì khoảng cách với Sirius.

“Lên xe đi, Harry.” Carlisle mở cửa xe phía sau, ý bảo Harry lên xe.

Harry nhìn Carlisle liếc mắt một cái, chậm rãi vào trong xe, lúc này cậu mới thấy, Joey ngồi ở vị trí phó lái,nhìn Carlisle mỉm cười. Trong lúc nhất thời, trong lòng Harry nhồi hương vị chua xót.

“Này, Harry.” Joey quay đầu lại, cười hì hì, “Phải biết rằng, Carlisle sợ cậu chờ lâu, không đuổi tôi về nhà liền tới trường đón cậu.”

“Nga.Vậy thôi.” Harry phẫn nộ lên tiếng, trộm nhìn Carlisle liếc mắt một cái. Carlisle chỉ nhìn Joey, trong mắt mang theo chút ý cười. Harry cảm thấy chói mắt cực kỳ!

Ôm sách, một mình ngồi ở phía sau, Harry muốn tìm chút đề tài, “Carlisle, mai là chủ nhật, ta cùng với bọn Rupees cùng đi bãi biển La Shenpu. Được chứ?”

“La Shenpu?” Carloisle từ kính xe nhìn thoáng qua Harry, hỏi ngược lại.

“Ân, đúng vậy.” Harry gật gật đầu.

“Muốn ta đưa ngươi đi không?” Carlisle mỉm cười với Harry.

“Nga, không được, Carlisle, anh đã đáp ứng tôi, ngày mai đưa tôi đi xem phim chiếu bóng. Anh biết tôi vẫn luôn muốn xem cái kia.” Joey oán giạn làm một ái muội đáng yêu với Carlisle.

Carlisle suy tư một chút, sau đó thật có lỗi nói với Harry, “Ta nghĩ kia cũng không trùng,Joey. Phim chiếu bóng buổi tối mới bắt đầu. Harry, ta sẽ bảo Edward buổi tối đưa người về, được không?”

“Không, không cần, Rupees sẽ đưa ta về.” Harry có chút mất mác, Carlisle chưa bao giờ vứt bỏ mình qua, cậu chán ghét Joey.

“Ta nghĩ ngươi xem quen được một người bạn tốt, Harry. Nhớ rõ chú ý an toàn. Nếu thân thể không thoải mái, nhất định phải gọi điện cho ta.Được không?” Carlisle tựa hồ cũng không yên tâm Harry, nhưng y không muốn làm Harry không vui. Bất quá, Harry hiện tại thoạt nhìn cũng không như thế nào vui vẻ.

“Carlisle. Ngươi đi New York làm gì? Nơi đó chơi vui lắm sao?” Harry muốn cùng Carlisle nói chuyện.

“Nga, Harry, nơi đó lớn cực kỳ.Carlisle đã đáp ứng lần sau sẽ đưa tôi đi nữa.Tôi nghĩ cậu cũng sẽ nguyện ý đi chung.” Joey quay người ỷ vào ghế, giảng cho Harry biết về những gì cậu cùng Carlisle hiểu được khi ở New York.

Joey cùng Carlisle ngủ ở một gian phòng, đương nhiên giải thích của Carlisle là mình Joey lấy.Joey cùng Carlisle đi công viên giải trí, đương nhiên giải thích của Carlisle là Joey chạy tới công viên giải trí mà y lo lắng cho nên đi theo.Joey cùng Carlisle phải đi xem phim chiếu bóng, đương nhiên giải thích của Carlisle là y cũng rất muốn xem.

Tóm lại, từ khi Joey xuất hiện, Carlsile sẽ không có bồi mình. Harry trong lòng yên lặng nguyền rủa Joey, sau đó quở trách Carlisle không nên.

Xe chạy rất nhanh, Carlisle thói quen siêu tốc, chỉ có khi Harry muốn cảm thụ gió y mới có thể thả chậm tốc độ. Đương nhiên, Harry cũng không có ngồi qua xe y vài lần.

“Harry. Ngươi có thể đi tắm trước.Ta nghĩ ta cần chút thời gian nấu cơm cho ngươi.” Carlisle sờ sờ đầu Harry, đổi hảo quần áo đi ra khỏi phòng cậu.

“Hắc, Carlisle, tôi có thể giúp anh, tôi sẽ nấu cơm.” Tiếng nói vui vẻ của Joey xuyên thấu qua không khí truyền đến phòng ngủ của Harry ở lầu hai. Harry rất không vui.Carlisle cái gì cũng ở chung với Joey.

Harry yên lặng cỡi hết quần áo, sau đó ngâm mình trong nước ấm. Tiếng cười của Carlisle và Joey ở dưới lầu có truyền tới hay không. Harry che lổ tai tránh ở trong phòng tắm không chịu đi ra ngoài. Cậu có một loại cảm giác khó có thể gọi tên, cậu không thích, cậu muốn Carlisle cười như thế với mình. Mình chán ghét Joey. Harry lại nói trong lòng lần nữa.

Sau khi Harry dùng cơm chiều, theo sau mẹ Esme xem một tiết mục giải trí, cả nhà mọi người bị hành động khôi hài của người nọ mà cười, Harry lại thủy chung cũng cười không được. Cậu thấy Joey kéo tay Carlisle tới phòng sách, cậu muốn biết họ làm gì.

“Nga,tôi nghĩ tôi phải về phòng xem tam giác.Bài tập hôm nay tôi còn chưa làm.” Harry tìm cái cớ, cậu nghĩ một lát tìm Carlisle hỏi một đề bài, thuận tiện quan sát một chút hai người kia đang làm gì thôi.

“Nga, Harry, ngày mai là ngày nghỉ. Không cần mất hứng thế, cùng nhau xem thôi.” Emmett oán giận, “Không có cậu, chúng ta sẽ cô đơn.”

“Cậu biết là mai tôi phải đi La Shenpu.Tôi muốn làm xong nhanh.”

“Carlisle sao lại đồng ý cho cậu đi?!” Tiếng n1oi kinh ngạc của Rosalie cơ hồ phá vỡ màng tai Harry.

“Ân, đúng vậy.” Harry khó hiểu nhìn họ, “Có vấn đề gì sao?”

“Nga, không có. Harry,chơi vui vẻ.” Esme hôn trán Harry, “Như vậy, xem tam giác của con đi, đứa nhỏ đáng thương của mẹ.”

Harry khó hiểu về tới trong phòng, cậu cảm thấy La Shenpu dường như là một nơi có cái gì đó không giống với nhà Cullen. Nhưng cậu cũng không có hỏi.

“Hô.” Harry cầm sách tam giác, ngồi trên bàn học nhìn, khó đắm chìm vào trong suy nghĩ, cậu quyết định đi tìm Carlisle, Carlisle nhất định sẽ nguyện ý giảng cho mình.

oOo

Về phương diện khác, Joey đang ngồi trên đùi Carlisle, tư thế không rõ đến cực điểm, rất khó làm cho người ta không hiểu lầm cái gì.

“Joey, đi xuống. Cậu tột cùng muốn làm gì?” Carlisle cau mày, y có chút không hờn giận.

“Không. Tôi không. Tôi muốn hôn anh.” Nói xong, Joey liền hôn lên môi Carlisle, vampire mới sinh tuổi tre lực lượng cường đại cho dù là Carlisle cũng khó lay động.

Bốn phiến cánh môi tiếp xúc lẫn nhau, Carlisle cũng không muốn hôn Joey, y nghiêng đầu trốn tránh, nhưng Joey vẫn hôn tới.

Bốp ——

Joey nghe thấy tiếng xoay người… đi, liền thấy Harry chỉ trừng lớn mắt nhìn Carlsile. Quả nhiên y như mình nghĩ, tiểu Harry thế nhưng liếc mắt một cái cũng không nhìn mình.Joey yên lặng bật cười trong lòng, ở ngoài là một biểu tình kinh ngạc.

“Harry?!” Carlisle đẩy Joey ra, y đi tới chỗ Harry. Chính là Harry lại chạy, chạy như bay.

“Carlisle.Anh không đuổi theo sao?” Joey ngồi trên sô pha nhìn Carlisle, “Tôi là giúp anh. Không đi đuổi theo thì có đuổi cũng không quay về được nữa.” Ánh mắt Joey mang ý cười nhìn Carlisle.

Carlisle thật sâu nhìn cậu một cái, lập tức đuổi theo.

Lúc Harry chạy ra khỏi cửa, nhóm Cullen đều phát hiện, nhưng là ai cũng không nhúc nhích.Khi Carlisle đuổi theo ra, nhóm Cullen tập thể thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Cậu dùng biện pháp này có phải có chút kịch liệt hay không.” Edward có chút không quá cao hứng,anh trừng Joey.

“Tôi biết các anh đều đau lòng tiểu Harry. Nhưng anh không biết cậu ấy rất trì động sao? Lấy biện pháp Carlisle luyến tiếc đụng vào cậu ấy, thì tới tận mười năm tận đấy.Tôi cũng tin tưởng,họ một chút tiến triển cũng không có.” Joey vô tội bĩu môi, sau đó nhìn Edward ánh mắt tỏa ánh sáng, “Nhưng thật ra anh, có phải hay không thích tôi? Edward, ân?”

oOo

Carlisle ước chừng chạy một phút, mới nhìn thấy Harry một mình ngồi xổm dưới tàng cây, hai tay trụ chân,đầu cậu dúi vào đầu gối. Nếu không thấy biểu tình đáng thương kia của Harry, y thật sự rất muốn hỏi, y hẳn sẽ hỏi sao lại chạy nhanh như vậy.

“Harry.” Carlisle đi qua, ngồi ở đối diện, nhìn cậu, “Harry. Nghe ta giải thích, được không?”

Harry nâng lên hai mắt lưu đầy nước mắt, nước mắt lưng tròng nhìn Carlisle, “Không.F9ây không có gì để giải thích. Ta đều thấy được. Ngươi thích Joey.” Harry lấy tay lau nước mắt trong mắt, làm hai mắt cậu mơ hồ, “Ta, ta chỉ là có chút không tiếp thu được. Nhưng, ta sẽ, ta sẽ chúc phúc cho ngươi, Carlisle.”

“Harry. Ta không thích Joey.” Carlsile nhìn Harry, y hy vọng Harry tin tưởng y. Nhưng thực rõ ràng, trong mắt Harry tràn ngập hoài nghi.

“Hãy nghe ta nói. Harry, ta thật sự không thích cậu ta. Tin ta được không?”

“Carlisle, ta không có quan hệ, ta chỉ là bởi vì, ” Harry chưa nói ra bởi vì sao, sau đó cậu nói tiếp, “Ta sẽ thiệt tình chúc phúc cho các ngươi.”

“Harry. Ta không thích cậu ấy. Em biết không, anh thích em.” Carlisle dừng ở hai mắt Harry, cặp mắt xanh biếc đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mê hoặc, cuối cùng một mảnh thanh minh.

(Từ khúc này trở đi Harry và Carlisle sẽ xưng hô thành anh — em)

“Em biết, Carlisle,em biết anh giúp em trở thành người nhà. Nhưng em có thể lý giải, anh hy vọng có bạn đời của mình.”

“Harry, anh nghĩ bất luận anh nói gì em cũng sẽ không tin anh. Anh cũng không biết em cố chấp như vậy.” Carlisle bất đắc dĩ cười cười, y quỳ trên mặt đất, chậm rãi tới gần Harry, “Anh nghĩ anh có thể dùng phương thức trực tiếp nhất làm cho em hiểu được, nhưng anh nghĩ anh phải hỏi một câu, ” ngón tay Carlisle nâng cằm Harry lên, khảong cách của cả hai trong lúc đó thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ hô hấp của đối phương, “Anh có thể hôn em không?”

Harry rõ ràng vì những lời này của Carlisle mà sửng sốt cả người, ngay lúc cậu sửng sốt, cặp bạc thần lạnh băng kia hàm cánh môi của Harry.

Môi Carlisle thật mềm, đây là phản ứng đầu tiên của Harry. Sau đó cậu hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, đẩy Carlisle ra.

Trong mắt Carlisle tràn ngập ý cười, có lẽ là bởi vì hôn Harry mà vui vẻ, có lẽ là bởi vì bí mật hôn giấu ở trong lòng kia rốt cục nói ra khỏi miệng mà thả lỏng, tóm lại Carlisle thực vui vẻ.

“Thích không?” Carlisle nhìn Harry quẫn bách đến đỏ cả hai má, hỏi cậu, “Thích không?”

Harry che miệng mình, hoảng sợ nhìn Carlisle, đại não cậu trống rỗng, chỉ có một câu vẫn bồi hồi ở trong đầu, Carlisle thế nhưng lại hôn mình?

Harry như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại làm Carlisle không hài lòng, y không biết là kỹ thuật hôn của y kém như vậy, y đem hết thảy tìm hiểu và kiểm tra nụ hôn vừa rồi thời gian quá ngắn.Y lấy tay Harry che ở ngoài miệng ra, sau đó hôn sâu Harry.

Carlisls khai mở hàm răng harry, đầu lưỡi có chút lạnh kia dây dưa truy đuổi đầu lưỡi chạy trốn xung quanh kia, y chế trụ tiểu não đại lộn xộn của Harry, tùy ý hôn môi. Y không tiếp thu vì y xâm phạm Harry, bởi vì mình đã trưng cầu quá ý kiến, mà Harry không phản đối. Đương nhiên, khi đó Harry đang ngẩn người.

“Ân.” Harry cảm thấy được nhiệt độ thân thể năng lên, hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn, nhưng là thân thể cậu thế nhưng chỉ bởi vì một nụ hôn mà cảm thấy sung sướng, cậu nhẹ nhàng mà rên rỉ, sau đó lại gắt gao đè nén thanh âm ngượng ngùng phát ra này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.