[HP Twilight Cross-Over] Tôi Chỉ Là Harry

Chương 28



Bị ăn

“Harry, hôm nay chúng ta đi phía đông săn đi.” Carlisle nắm bả vai Harry.

“Sao lại không đi với họ?” Harry có chút mê hoặc, hiển nhiên cậu quên hẳn chuyện sáng nay đáp ứng Carlisle.

Carlisle cũng không nhắc nhở cậu, “Emmett phải ăn nai con. Anh nghĩ em không thích.” (Ellie: Quả thật nai con không thể ăn nai con =)))

“Được rồi. Thật không rõ, cậu ta không phải thích mấy con gấu lớn à??” Harry nháy mắt leo lên lưng Carlisle. Cậu rất thích nằm trên lưng Carlisle chạy ở trong rừng.

Vùi lấp thi thể của hai con gấu lớn, Carlisle lau miệng cho Harry, “Anh biết ở đây có một nơi rất đẹp, em muốn đi không?”

“Chỗ này cách nhà rất xa? Đêm nay không quay về sao?” Harry có chút hoang mang.

“Cứ đi xem đi. Anh cam đoan nơi đó rất đẹp.” Carlisle hấp dẫn Harry.

“Được rồi.” Harry lại leo lên lưng Carlisle, tốc độ của Carlisle lúc này cũng không quá nhanh. Trải qua leo trèo ngắn ngủi, Harry trên lưng Carlisle đi vào một sơn động, nếu không phải biết trước, nhất định sẽ không phát hiện nơi này có một sơn động lớn như thế.

“Nga, Carlisle. Chỗ này là sao?” Harry nhìn sơn động trước mắt.

Trên thạch bích dường như được khảm bảo thạch, cách đó không xa còn có một cái hồ nhỏ. Harry chạy về phía hồ nhỏ, cậu nhìn cái lối và sơn động bên kia, cũng bị cây cối che phủ lại, nhưng có thể nhìn thấy nhiều điểm tinh quang. Phía xa không có cái động nào có cây cối nhiều như thế.

“Carlisle. Nơi này thật tốt. Sao anh lại phát hiện thế?” Harry cởi giày, để chân vào trong hồ.

Hồ nước trong suốt cũng không sâu Harry cơ hồ nghĩ muốn nhảy vào tắm rửa một cái.

“Trong lúc vô ý phát hiện, sau đó liền cải tạo một chút. Thích không?” Carlisle đi tới bên cạnh Harry.

“Ân, thích.” Harry nhìn da thú cách đó không xa, “Ở đó có da thú, em nghĩ chúng ta có thể ở đây ngủ một đêm. Được không? Carlisle” Harry nhìn Carlisle, cậu thích nơi này.

“Đương nhiên có thể. Em sẽ có một buổi tối tốt đẹp.” Tiếng Carlisle dao động, nhỏ giọng nói. ( Ellie: cầu trời khấn phật cho mèo con)

“Em muốn xuống tắm một cái.” Harry lấy chân ra khỏi hồ, sau đó nói với Carlisle ở bên cạnh, “Không được nhìn lén em!”

“Nga, được rồi.” Carlisle sờ sờ mũi, nhẹ giọng cười nói.

Harry xoạc xoạc cởi quần áo, sau đó nhảy vào trong nước. Nước trong hồ nhỏ chỉ đến đùi Harry, cậu lập tức ngồi xuống, chỉ lộ ra một cái đầu. Đáy hồ là cát nhu hòa, nhưng đều bị dính lại cùng nhau, sẽ không dính vào trên chân. Harry thoải mái thở dốc một chút.

Harry nghe thấy tiếng cười của Carlisle, quay đầu lại nhìn y.

“Carlisle!” Harry trừng mắt nhìn y, Carlisle đang cởi quần áo, thực rõ ràng y cũng muốn xuống, “Anh sẽ không nghĩ muốn ở đây chứ, ” Harry nuốt nước miếng, rụt cổ đáng thương nhìn Carlisle.

Nga, nơi này căn bản trốn không thoát đi, lại không ai có thể cứu hắn, hic hic, Carlisle quả nhiên là người xấu. Harry cố gắng đem mình giấu ở trong nước, sau đó di chuyển qua bên kia, cách xa Carlisle.

Carlisle làm bộ không thấy, chậm rãi tiêu sái tới hồ nước, sau đó ôm tiểu bại hoại đang lẩn trốn kia.

Harry chớp chớp mắt, sau đó đáng thương nhìn Carlisle, “Carlisle, em sợ.Đừng mà.” Mèo con nhỏ giọng, tiếng hic hic truyền đi.

Carlisle cúi đầu hơn cái miệng nhỏ nhắn đóng mở kia, ôm lấy cậu đi tới bên bờ.Lưng Harry đặt trên đất bờ mềm mại ở hồ, cậu hoảng sợ nhìn Carlisle.

Carlisle cúi người xuống, gần như dán sát vào Harry, y một tay chống thân thể, tay kia thì vẽ lên cách môi của Harry.

“Ngô, Carlisle.” Harry mê mang nhìn Carlisle, trong cặp mắt vàng của Carlisle tràn ngập sắc tình, Harry sợ hãi lui đầu.

Carlisle lại hôn lên cái miệng nhỏ đang cầu xin tha thứ kia, y ôm lấy Harry, cho cậu ghé vào bên người mình, tách chân cậu ra, vòng qua thắt lưng mình.

Harry cơ hồ dán tại cái chỗ dưới thân Carlisle, “Không.” Cậu kinh hô.

“Anh không tính đi vào đâu. Harry.” Tiếng Carlisle vang lên, làm cho Harry trốn về phía sau.

Carlisle dùng sức không cho cậu lui về sau, “Tin anh. Harry. Thả lỏng chút nào.” Carlisle chế trụ cái gáy Harry, lại hôn lên cậu.Nụ hôn của Carlisle tràn ngập tình dục, y nhiệt liệt khiêu khích Harry, tay y không ngừng vẽ trên người Harry.

“Ưm, ư.” Hai tay Harry đẩy cái ngực bóng loáng của Carlisle ra, “Car, Car, Carlisle. Ưm. Không, a.” Tiếng cự tuyệt của Harry tựa hồ cũng không quá kiên quyết.

Carlisle buông Harry ra, nhìn cậu mở miệng thở, đùa bỡn hai điểm trước ngực Harry.Y tiếp tục thăm hỏi cái cổ của Harry, hơn nữa còn hôn xuống chút.

Harry càng không ngừng thở dốc, tiếng rên rỉ mang theo kiều mị. Carlisle đó giờ chỉ là hôn cậu, sờ cậu. Chỉ là có vài lần, Harry sẽ phóng thích trên tay Carlisle. Sau đó Carlisle tự mình giải quyết.

Khi đôi môi lạnh của Carlisle chạm vào hai điểm trước ngực của Harry, thân thể Harry run rẩy, Carlisle đó giờ đều chưa từng hôn qua chỗ đó của mình.

“Ư, a. Không, a.” Harry muốn đẩy cái đầu của Carlisle đang chôn trước ngực mình ra, nhưng lại cảm thấy tứ chi vô lực.

Đầu lưỡi của Carlisle nhẹ nhàng đụng chạm phấn hồng của Harry, sau đó dùng lực hấp dẫn. Độ mạnh yếu của Carlisle làm Harry không ngừng thở hổn hển. Tay Carlisle chậm rãi di chuyển xuống, nắm lấy cái ngây ngô kia đã muốn đứng thẳng. (Ellie: pà kn biết cái gọi là ngây ngô là gì không? Ngây ngô = JJ = chỗ ấy ấy =]]z)

“A. Không.Carlisle. Không cần.” Harry đột nhiên dùng sức đẩy bả vai Casrlisle, nhưng tay Carlisle lại hơi dùng sức động động, thân thể Harry lập tức xụi lơ.

Tiếng nức nở biến thành khóc nức nở, Carlisle rất muốn nhìn thấy sắc tình cùng lệ ngân trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đang ửng hồng.

Carlisle ngẩng đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn phát ra âm thanh mê người kia, trên tay vẫn vổ về ngây ngô của tiểu tử kia.

“Harry.” Carlisle khàn khàn kêu. Động tác trên tay cũng nhanh hơn rất nhiều.

“A.” Harry động tình la lên một tiếng, sau đó cả người bất động ghé vào trên người Carlisle, chỉ há mồm thở hổn hển.

“Car, Carlisle. Em, ” Harry nói đứt quãng, quyến rũ mềm mại trong mắt làm Carlisle khó có thể nhẫn nại.

Carlisle hai tay ôm lấy Harry, muốn đi đến chỗ da thú kia. Y nhẹ nhàng đặt Harry nằm trên da thú, nằm trên người Harry. “Harry.” Y cúi đầu kêu.

“Đừng, đừng nhìn em.” Tay Harry che lại chỗ dưới thân, xấu hổ quay đầu, không nhìn Carlisle.

Trên ngón tay Carlisle còn mang theo chút nước, chậm rãi đảo quanh khắp nơi trên thân thể Harry.

Ngón tay Carlisle hơi lạnh làm Harry toàn thân phát run, “Ư, ” Môi Harry bị Carlisls lấp kín, lại tinh tế nhấm nháp mùi vị ngọt ngào của Harry.

“A. Đau.” Harry cau mày, ngón tay nắm chặt bả vai Carlisle, cậu đã sớm biết cái đó rất lớn của Carlisle sẽ làm đau cậu.

“Hư, Harry, một hồi sẽ không đau.” Carlisle dừng lại, không hề động. Tay y chỉ vỗ về chơi đùa Harry, phân tán lực chú ý của cậu.

Một ngón tay chậm rãi tiến vào trong thân thể Harry, cảm giác hơi lạnh làm cho Harry run rẩy, “Không cần.” Ngón tay Carlisle ở bên trong mở rộng ra, dần dần biến thành hai cái, ba cái. Y dễ dàng tìm được điểm mẫn cảm của Harry.

“A, ư. Không. Không cần. Đi ra ngoài. Em không cần.” Tiếng kêu của Harry dần dần nhiễm mị sắc.

Động tác Carlisle chậm rãi đứng lên, tay Harry đẩy y, “Không, Car, Carlisle. Không cần. Động.” Khoái cảm dần dần bao phủ đau đớn, thanh âm Harry bắt đầu uyển chuyển động lòng người.

“Harry. Xin lỗi.” Carlisle hôn nhẹ mát của Harry, tay y đỡ lấy cái đầu nghiêng sang một bên của Harry.

“A. ưm.Car… a… lisle.” Harry không ngừng kêu tên Carlisle.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cây cối ở cửa động tiếng vào trong động, Harry nằm trong lòng Carlisle, nhắm mắt lại chợp mắt. Nam nhân này không hề biết mệt mỏi, thế nhưng mặt trời đã lên luôn rồi mà vẫn làm. Vì sao mình lại không thể ngất xỉu chứ.

“Đứng lên đi. Harry.” Tiếng nói lười biếng của Carlisle kích thích đại não của Harry.

“Vì sao anh lại có bộ dáng thoải mái như vậy hả! Carlisle!” Harry hướng y hô to. Tuy rằng vampire không biết mệt, nhưng mà ai bị như vậy cũng sẽ không hề thoải mái. Vì sao cái người kia đã vậy còn có bộ dáng thật thoải mái. Harry trong lòng phẫn nộ bất bình.

“Được rồi. Anh rất xin lỗi, Harry, hôm qua anh có chút không khống chế được.” Carlisle thật có lỗi cười cười, y tuyệt đối không hối hận. Y đã sớm muốn thân thể Harry nhớ kỹ y, tuy rằng cần một đoạn thời gian, nhưng Carlisle tin Harry sẽ thích.

“Carlisle. Không cho phép. Về sau không cho phép chạm vào em.” Harry trừng mắt nhìn Carlisle.

“Được rồi, sau này nói sau, anh nghĩ chúng ta cần phải về nhà.” Carlisle cầm lấy quần áo Harry đưa cho cậu, “Có cần anh giúp em mặc không?”

“Cút xéo!” Harry tiếp nhận quần áo của mình, căm giận đi qua một bên mặc, rời xa Carlisle.

Carlisle cười cười, nhưng không có đi qua.

oOo

“Nga,Esme. Harry bị Carlisle ăn.” Buổi sáng Alice ngồi trên sô pha mỉm cười quỷ dị.

Edward cười cười, bộ dáng đã sớm biết được tình hình.

“Nga, trời ạ.Carlisle cuối cùng cũng đền bù được mong muốn. Ha ha.” Emmett cười to.

“Mở một bữa tiệc được không. Em nghĩ Carlisle nhất định thích.” Alice nháy mắt với Jasper.

“Có lẽ Harry sẽ không thích.” Jasper cảm nhận được phẫn nộ của Harry, bởi vì Harry cùng Carlisle vừa lúc đi vào cửa nhà.

“Hừ.” Harry phẫn nộ đi qua Carlisle, chạy về phòng, thả mình ở trên giường. Nhưng dùng sức quá lớn, giường sụp.

“Nga, Carlisle, cha hình như không thể thỏa mãn Harry, cậu ấy chạy đến bên giường chờ cha kìa.” Emmett chọc ghẹo Carlisle, hắn biết Harry có thể nghe được.

Phịch một tiếng, một quả cầu thủy tinh rơi trên đầu Emmett.

“Emmett, anh xứng đáng, đừng quên Harry là một phù thủy.” Rosalie nhìn bộ dáng chật vật của Emmett.

“Nghe nói con gái của cảnh sát trưởng Charles muốn tới?” Esme thỏa đáng nói sang chuyện khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.