[Hp][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 3: 3: Đũa Phép




Bữa sáng đầu tiên trong năm học mới, Snape vẫn giữ bộ mặt cáu kỉnh cầm ly cà phê đen đặc, thứ hắn cần uống mỗi sáng để có tinh thần đối phó với khóa độc dược năm nhất.

"Tôi biết cậu đang nghĩ gì nhưng đứa nhỏ đó không phải là...!khụ...!con riêng của James đâu.

Severus à!", Dumbledore nghiêng người qua nói nhỏ, cho nên cậu có thể ngừng phát tán không khí lạnh vào sáng sớm thế này không?
"Cho dù không phải thì cũng là dòng giống của nhà Potter.

Kiêu ngạo, tự mãn đến thái quá...", nhìn đi Ravenclaw đứa nào cũng cầm một cuốn sách còn thằng nhóc đó thì hay rồi tay không đến ăn như một con heo, rốt cuộc nó có biết chuẩn bị bài trước buổi học là gì không hả?, Snape lầm bầm, nhìn cái bản mặt là thấy khó chịu.
Dumbledore thở dài, ông đã bó tay trong việc giảng hòa Snape với James.

Bây giờ có vẻ định kiến của Snape đã từ cá nhân thăng cấp lên toàn gia tộc rồi.

Nói chứ sự có mặt của Harry đúng là khiến ông khó hiểu một tẹo, hôm qua Dumbledore đã kiểm tra qua danh sách học trò của Hogwarts, cái tên Harry James Potter xuất hiện hai lần một ở năm nay và một ở năm sau.

Nhưng chuyện học trò trùng tên không phải là trường hợp hiếm lạ gì, nghe nói trò ấy mới di cư từ biển Baltic hôm nào có gặp James thì hỏi một chút xem gia tộc Potter có chi nhánh nào ở đó không đi, Dumbledore gạt bỏ phiền não trong đầu lại bắt đầu vui tươi hớn hở ăn thêm một miếng bánh ngọt.
Lớp học đầu tiên của Harry trong sáng nay là lớp Biến Hình học chung với Gryffindor.

Cậu cùng mấy đứa nhỏ Ravenclaw chậm rãi đến phòng học.

Nhìn vẻ thảnh thơi của Harry đúng là không hợp với bầy ưng nhỏ cho lắm, trông cậu lại càng giống với tác phong nước đến chân với nhảy của đám sư tử sắp đến giờ học vẫn không thấy bóng dáng kia hơn.


Nhân số nhà Ravenclaw vốn ít nhất trong bốn nhà nên học trò nhà này có được một đặc cách mà không nhà nào còn lại trong trường có được, đó là phòng đơn trong kí túc xá.

Bù lại tình cảm bạn bè của nhà Ravenclaw đúng là khá nhạt nhòa, một phần do xa cách một phần khác do đặc trưng đề cao tính tự lập nghiên cứu của nhà ưng.

Điều này ngẫu nhiên lại thực hợp ý với Harry, tuy thân thể bây giờ chỉ là thiếu niên nhưng thực tế cậu đã có một bó to tuổi.

Lúc mới vào trường cậu còn lo lắng đối xử với bạn cùng phòng thế nào đâu.
Tiến vào phòng học Biến hình, không như mấy đứa nhỏ vội vã tìm chỗ ngồi, Harry bước lên bàn giáo viên nơi đó có một con mèo vằn cam đang ngồi rồi lễ phép cúi chào, xong đâu đấy cậu mới ngồi vào bàn học trước sự ngạc nhiên của cả mèo và đám học trò trong phòng.
Sát giờ học, lũ sư tử nhỏ nhà Gryffindor mới lục tục chen chúc tới nhìn quanh rồi thở phào khi cho rằng giáo sư chưa tới.

Harry phì cười khi chứng kiến cảnh giáo sư McGonagall biến thân từ con mèo quýt dọa đám học trò một phen hết vía.

Xui xẻo cho chúng, học với nhà nào không học lại học chung với nhà Ravenclaw có tác phong tốt nhất cả trường.

Chỉ cần so sánh sơ hai bên là chúng không tránh khỏi một trận răn dạy đến từ chủ nhiệm nhà.
Buổi học bắt đầu với sự giảng giải cặn kẽ về lý thuyết biến hình cơ bản của giáo sư McGonagall, sau đó cả lớp được phát mỗi người một que diêm để thực hành biến nó thành một cây kim.

Harry cũng rút đũa phép của mình ra, đây không phải là chiếc đũa phép gỗ nhựa ruồi có lõi lông phượng hoàng mà cậu có được từ năm 11 tuổi nữa, cây đũa đó đã bị phá hủy khi cậu bị sét đánh rồi.

Ngẫm lại thì hai cây đũa song sinh đều bị phá hủy vào đêm mưa gió mười năm trước, điều đó có khả năng chứng tỏ lời tiên tri của Trelawney ứng nghiệm hay không? kẻ này sẽ chết về tay kẻ kia, bởi vì người này không thể sống khi kẻ kia tồn tại...!Cậu đang tồn tại cũng tức là Voldemort phải chết không thể nghi ngờ, cậu cũng không tin gã ta có thể sống lại dưới lời nguyền liên kết linh hồn của một thần sứ.

Lúc đó cậu đã dùng loại nguyền rủa mạnh mẽ nhất có thể thiêu rụi tất cả những đồ vật hay sinh vật nào có dính dáng đến linh hồn của đối tượng trói định dù ở xa đến cỡ nào.


Voldemort và đống trường sinh linh giá của gã chính là bị thiêu cháy đến chút cặn cũng không còn.

Còn nếu Voldemort còn có thể ngóc đầu dậy? Ha ha..

Harry cười lạnh, đốt thêm một lần nữa là được.
Định thần lại, Harry nhìn cây kim bạc khắc hoa văn tinh xảo trước mặt.

Thế mà trong lơ đãng cậu đã hoàn thành bài thực hành rồi, còn không cần hô thần chú nữa.

Cậu đã mất đi chín phần sức mạnh khi thực hiện lời nguyền, nhưng theo lời ba hoa của Merlin cho dù chỉ còn 1 phần thì cậu cũng là một trong những phù thủy quyền năng nhất giới pháp thuật hiện giờ.

Harry nhíu mày tính toán biến cây kim về que diêm như cũ, cậu cũng không muốn trở nên quá nổi bật.
"Ravenclaw thêm 5 điểm vì biểu hiện xuất sắc của trò Potter.

Nhân tiện thì...!đũa phép của trò đẹp lắm!", giáo sư McGonagall khen ngợi.
Ầy, không kịp rồi, Harry thở dài bất đắc dĩ đón nhận những ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh.

"Đũa phép của cậu thật lạ quá nó được làm bằng gì vậy?", cậu nhóc ngồi bên cạnh Harry tò mò hỏi.
"Nó được làm bằng ngà voi, lõi là...!khụ, mình cũng không biết", Harry nín cười trả lời.


Biết sao giờ cậu cũng không thể bảo lõi của nó chính là sợi tóc duy nhất trên đầu Merlin lúc đó chứ hả.
Nói về lai lịch của cây đũa phép này thì cũng không có gì đặc biệt hoành tráng lắm, trong những tháng năm sống dài dằng dặc cậu có tìm vài sở thích làm trong lúc rảnh rỗi.

Luyện kim, luyện thanh, luyện chữ, độc dược,...!mỗi thứ cậu lại học một ít.

Cây đũa phép này do chính tay cậu làm ra.

Có một dạo vì quá bực mình với sự lười biếng của Merlin mà cậu có lỡ tay...!khụ...!trộm bứt tóc lão.

Không biết sau đó nghĩ gì mà cậu lại có ý tưởng thử làm một cây đũa phép từ tóc của thần.

Sau nhiều lần thử nghiệm cậu mới tìm ra được nguyên liệu thích hợp với nó nhất, không phải bất cứ loại gỗ nào mà chính là ngà voi.

Một loại chất liệu mang ý nghĩa bình an và may mắn.

Cây đũa phép dài 13 tấc Anh, cực kì thích hợp với các loại bùa phép phòng ngự, bảo vệ và chữa trị thương tổn.

Vì không muốn để cho Merlin biết nên cậu cũng ít sử dụng, hiện tại đũa phép của cậu đã bị phá hủy mà Merlin lại không có mặt ở đây dùng nó là vừa vặn.
Chương trình học của năm nhất cũng không nặng, buổi sáng chỉ có một lớp Biến Hình còn buổi chiều sau giờ nghỉ trưa là lớp Độc Dược.

Đám động vật nhỏ đều oán hận lớp học dưới hầm lúc nào cũng âm u lạnh lẽo, nhưng đây lại là nhiệt độ thích hợp nhất để bảo quản nguyên liệu độc dược.

Cậu đoán bọn chúng phần lớn không phải than vãn về vấn đề nhiệt độ mà là về người dạy thì đúng hơn.
Rầm...
Cánh cửa phòng học đóng mạnh vào báo hiệu sự xuất hiện của người được mệnh danh là "ông thầy khủng bố nhứt Hogwarts".


Áo chùng đen vung lên thành vòng cung mạnh mẽ phần phật như một cơn lốc, Snape bước vào phòng học với thái độ không thể tệ hơn đối với đám nhóc mới đi học.
Sau màn dọa dẫm, giới thiệu chớp nhoáng Snape cho phép lũ học trò được phép động tay chân thực hành bài học đầu tiên của môn Độc Dược, thuốc trị mụn ghẻ.

Phải nói Ravenclaw luôn là tổ hợp khiến hắn đỡ đau đầu nhất trong tất cả các nhà còn hơn cả chính Slytherin mà hắn đang là chủ nhiệm.

Dạo quanh mấy vạc độc dược tạo áp lực cho đám ưng nhỏ run lập cập, Snape dừng lại trước một cái vạc đang tỏa khói trắng.

Nếu nói không ngoa đây chính là cái vạc xuất sắc nhất trong cả cái phòng này, không, cho dù là học trò năm thứ bảy cũng không chắc có thể thực hiện hoàn mỹ hơn.

Hắn liếc nhìn chủ nhân của nó, Harry-đến-từ-biển-Baltic-Potter.

Trong đàn Potter ngu xuẩn lại xuất hiện một đứa lạc loài? Đúng là kì quái, nhưng nếu thằng nhóc này không liên quan đến con hươu đực kia, niệm tình nó có tí ti thiên phú độc dược hắn cũng có thể chỉ bảo một hai.

Một mầm mống tốt, đáng tiếc lại bị cái mặt phá hủy, Snape lầm bầm trong miệng.
Ầm...!
"Chết tiệt, có biết đọc chữ không? Phải tắt lửa trước khi cho lông nhím vào? Đồ ngu!", Snape nghiến răng nghiến lợi chạy sang dãy bàn Hufflepuff mắng xối xả.
Tiếng la hét, khóc lóc nhốn nháo vang vọng khắp cả phòng làm ảnh hưởng lớn đến nhóm ưng nhỏ còn đang pha chế thuốc.

Kết quả là ngoại trừ Harry không một ai có thể nộp thành phẩm đạt chuẩn, Snape đen mặt phạt tất cả những đứa làm không đạt yêu cầu giao bài tập 20 tấc Anh vào ngày hôm sau, ngay cả người duy nhất thực hiện thành công độc dược là Harry cũng dính đạn.

Cậu cũng không tỏ ra bất bình, Harry biết đây là do cái mặt của cậu gây họa.

20 tấc Anh thôi mà, piece of cake!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.