[Hp][Tomdra] Chúa Tể Hắc Ám, Xin Hãy Tha Cho

Chương 82: Chương 81





"Hiss, chết tiệt, đau quá."
Draco nằm trên mặt đất, cảm nhận mặt mình đang chạm vào mặt đất cứng nhắc, cả người đau như bị nứt ra thành từng mảnh.
Mẹ nó, Tom vậy mà lại dùng Lời nguyền Độc đoán với mình.
Lửa giận của Draco dâng lên tới đỉnh điểm, nếu không phải bây giờ cậu đang đau tới mức không thể bò dậy nổi thì cậu nhất định sẽ ném cả đống lời nguyền về phía Tom.

Draco cố đứng dậy khỏi mặt đất, cậu không muốn để Tom nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.

Nhưng trên thực tế, đây là một việc rất khó khăn, cậu vấp phải cái áo chùng rộng như bao tải ở trên người và lại ngã xuống mặt đất một lần nữa.
Mẹ kiếp, mình nên bóp chết Tom Riddle ngay từ đầu, bóp chết tên đó rồi thì sẽ không có xảy ra chuyện gì hết, không có Phòng chứa bí mật, không có Tử Xà, cũng không có Lời nguyền Độc đoán!
Draco chửi trong lòng, sau đó, cậu cảm nhận được một cánh tay có lực kéo cậu rời khỏi mặt đất, đợi khi cậu tức giận quay đầu lại nhìn thì thấy một người ngoài dự đoán, đồng tử xám của cậu vì ngạc nhiên mà co lại thành một điểm nhỏ.
"......!Ba?" Draco không chắc chắn nhìn người đàn ông ở trước mặt, ông trẻ hơn so với trong trí nhớ của cậu, tầm cỡ ba mươi tuổi, mái tóc bạch kim gọn gàng xõa trên vai, trên tay còn lại là một cây gậy đầu rắn màu bạc.
"Chào buổi tối, con trai." Lucius cong môi một cách ưu nhã, ánh mắt bắt bẻ chiếc áo choàng rộng thùng thình và lỗi thời rõ ràng là của người khác.


"Con trai, từ khi nào con có thói quen mặc áo chùng thời cổ đại để cưỡi chổi thế?"
"......" Draco mở to miệng nhưng không nói chữ nào, thực tế thì cậu không biết nên phản ứng như thế nào.

Người trước mặt này là ba cậu, nhưng ông lẽ ra đã chết rồi, Draco còn tưởng rằng cả đời này sẽ không nhìn thấy ông nữa.

Khi nghe được giọng điệu châm chọc kia, Draco lại cảm thấy thân thuộc một cách bất ngờ.
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của Draco, Lucius Malfoy còn tưởng con mình bị ngã cho choáng váng, ông khom lưng, lấy vài chiếc lá khô ở trên đầu Draco xuống, "Mẹ con sẽ không vui khi nhìn thấy---- con mặc áo chùng thời cổ đại để cưỡi chổi đâu."
Nét mặt của Draco cuối cùng cũng thay đổi, nếu vừa nãy là cậu không có kịp lấy lại tinh thần thì hiện giờ, cậu đã phát hiện ra chỗ không đúng.

Mẹ nó, bây giờ cậu cực kỳ lùn, vóc dáng giống như hồi năm nhất, mới cao tới eo Lucius, hơn nữa, áo chùng trên người cũng rất rộng, cái cảm giác này quá quen thuộc, giống như cái cảm giác từng trải qua khi cậu trở lại năm 1938.
Không phải như cậu nghĩ đấy chứ? Draco hoảng sợ cúi đầu và thấy được chiều cao quá thấp của bản thân, còn có áo chùng rất quen mắt nhưng lại rộng thùng thình.
Cho nên bây giờ cậu đã trở lại? Hơn nữa là quay về năm nhất một lần nữa? Tại sao lại là năm nhất? Mặt của Draco vô cảm, ôi, con mẹ quỷ thần ơi, cậu đã chịu đủ chương trình học năm nhất của Hogwarts rồi, cũng đã chịu đủ việc ở bên cạnh là một đám phù thủy nhỏ chưa cai sữa rồi, chẳng lẽ không thể để cho cậu trực tiếp tốt nghiệp luôn hay sao?
"Con trai, đừng có nghĩ cách để cha giúp con mang chổi bay vào Hogwarts." Lucius hừ lạnh một cái với Draco, sau đó đẩy Draco vẫn còn hơi khập khiễng về trước, ông lấy đũa phép từ trong cây gậy ra và quơ nó, thu nhỏ cái áo chùng thời cổ đại kia về lại kích cỡ phù hợp với Draco.
"Bây giờ vào nhà đi Draco, mẹ con đang chờ con đấy, e rằng đây là quãng thời gian cuối cùng con có thể làm nũng, quý trọng nó cho tốt." Lucius dài giọng một cách lười nhác.
Sau đó, ông mang đứa con trai phải đi đến Hogwarts vào ngày mai đi vào phòng khách, Draco nhẹ nhàng đi theo sau Lucius, tới bây giờ cậu vẫn còn hơi chóng mặt, cả người thì đau muốn chết.

Draco không biết câu thần chú cuối cùng mà Tom dùng rốt cuộc có đánh trúng mình hay không, thậm chí còn không rõ bản thân trở về kiểu gì, nhưng có thể nhờ vậy mà được đi theo sau ba, cậu cảm thấy sung sướng cực kì, cho dù hiện tại ông có dùng cây gậy để thể hiện sự ghét bỏ lên áo chùng của mình đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của Draco.
"Ôi Draco." Narcissa ngồi dậy khỏi ghế sô pha, bà ngạc nhiên nhìn mái tóc bù xù của Draco và chiếc áo chùng khủng khiếp, "Con trai của mẹ, con rốt cuộc là kiếm đâu ra cái áo chùng có thể đem vào viện bảo tàng để trưng bày thế hả?"
Draco mím môi không nói gì vì cậu không biết tình hình hiện tại là thế nào, nhìn độ tuổi của mình ở hiện tại thì hẳn là năm nhất ở Hogwarts.

Hơn nữa, cậu không biết rốt cuộc Tom đã thế nào, nếu cậu đã quay về, vậy thì đối phương có trở thành Chúa tể Hắc Ám không? Hiện giờ Tom có phải đã bị đứa trẻ là Đầu Sẹo đánh bại? Có quá nhiều điều cần tìm hiểu, Draco định sẽ giữ im lặng trước khi hiểu rõ toàn bộ.
"Cissy, con trai của chúng ta vừa mới mặc một cái áo chùng không khác gì bao tải để cưỡi chổi bay trên trời, anh nghĩ em sẽ vui vẻ khi nghe về điều này." Lucius lười nhác nhìn Draco còn hơi thất thần, "Con trai, nếu con lo lắng về Lễ Phân Loại vào ngày mai, thế thì cha có thể cho con một lời khuyên---- trừ nhà Slytherin ra thì không cần đi vào nhà nào hết, nếu không thì ta lập tức ném con qua Durmstrang."
"Đừng như vậy, Lucius." Narcissa không đồng ý trừng chồng mình một cái, "Durmstrang ở quá xa, chúng ta đã thảo luận về vụ này rồi."
Draco cuối cùng cũng có được thông tin có ích từ cuộc trò chuyện của cha mẹ, cho nên ngày mai cậu phải đi học ở Hogwarts, năm nhất, đây đúng là tin tức tồi tệ nhất.

Nghĩ thử xem, còn cái gì làm người ta mệt mỏi hơn việc phải nhìn Đầu Sẹo và Lông Đỏ trong bảy năm?
"Ba à, Lễ Phân Loại rốt cuộc là thế nào vậy?" Draco làm bộ tò mò nhìn qua ba mình, trên thực tế thì gương mặt nhợt nhạt của cậu đã đỏ lên một cách khó hiểu.


Cái này cũng thật là xấu hổ, giả ngốc trước mặt cha mẹ mình quả thật là bài kiểm tra lớn với sự kiêu ngạo của Draco.
"Ngày mai con sẽ biết thôi, con trai của cha, cứ việc tin cha, không quá khó khăn đâu." Lucius ám chỉ.
Draco cố ngăn khóe miệng sắp giật giật của mình, nếu không phải cậu đã trải qua Lễ Phân Loại tới tận hai lần, e rằng cậu sẽ vì lời nói của ba mình mà cảm thấy lo lắng, ba của cậu vậy mà còn có kiểu thú vui độc ác vậy à? Nếu không phải bản thân đã trở về năm 1991, Draco không thể nào nhớ nổi việc mình hồi năm nhất đã bị ba lừa gạt về Lễ Phân Loại như thế này.
Sau khi Lucius và Narcissa cuối cùng cũng tha cho Draco, cậu về lại phòng ngủ của mình, và bất ngờ khi nhìn thấy căn phòng chất đầy đồ chơi trẻ em, còn có cả những mô hình của các cầu thủ Quidditch đang bay lượn trên trần nhà.

Căn phòng ngủ này có vẻ vừa quen vừa lạ đối với Draco, và cậu thậm chí còn không thể nhớ rõ tại sao mình lại thích để nhiều mô hình như vậy ở trong phòng vào năm nhất.
Nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ về thứ này......
"Dobby!".

ngôn tình ngược
Theo tiếng của Draco, một con gia tinh xuất hiện trước mặt Draco với một tiếng "bụp".

Đôi mắt to cung kính nhìn Draco, nó cúi đầu thật sâu.

"Dobby ở đây, chờ mệnh lệnh từ cậu chủ."
Draco sửng sốt một chút vì cái khăn trà trên người Dobby rất sạch sẽ, cậu có thể nhìn thấy rõ được hoa tiết hình gia huy của nhà Malfoy, đem so với Dobby luôn bẩn thỉu trong trí nhớ của Draco thì có phần khác biệt.
"Dobby, ngươi có biết Kẻ-chớ-nói-tên không?" Draco nhướng mày, ý vị thâm trường hỏi.
Nếu Tom trở thành Chúa tể Hắc ám, Dobby sẽ khiếp sợ hắn, hay nói đúng hơn là, con gia tinh chó má này thích Đầu Sẹo hơn cả cậu chủ nhỏ của mình.
"Kẻ-chớ-nói-tên? A, cậu chủ nhỏ, ngài muốn nói tới Kẻ-chớ-nói tên sao? Dobby biết." Dobby khó hiểu nhìn Draco, giống như thấy kì lạ khi chủ nhân nhỏ của mình lại muốn hỏi về chuyện này.
Draco không nghe thấy những lời sau đó của Dobby, khi cậu nghe được câu đầu tiên là đầu óc của cậu đều trống rỗng, Tom quả nhiên đã trở thành Chúa tể Hắc Ám, dẫu cậu đã cố gắng như vậy......!Draco siết chặt nắm tay, hận không thể cắn vào nướu của mình.
Cậu còn tưởng là ông cố của mình sẽ hiểu, không thể tiếp xúc với Tom quá nhiều, nhưng tại sao kết quả lại vẫn như thế?
Draco vùi mình vào trong chăn và phất tay với Dobby.

Cậu phải nghĩ cách, dù Tom có trở thành Chúa tể Hắc Ám thì thế nào? Chỉ cần nhà Malfoy không quay lại với Chúa tể Hắc Ám thì rồi cũng sẽ có cách thôi.

Nếu thật sự không được nữa thì Draco có thể đi tìm Dumbledore.


Chà, Dumbledore sẽ không quên chuyện của sáu mươi năm trước đâu, cậu có thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ Hội Phượng Hoàng.
Nghĩ tới việc Tom đã trở thành bộ dạng khủng khiếp cùng tính cách điên rồ, Draco cảm thấy cả cơ thể đều đổ mồ hôi lạnh, cậu không đời nào muốn Tom mà mình thích sẽ biến thành bộ dạng như thế cả, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã khó chấp nhận nổi, dạ dày của cậu tựa như xoắn lại.

Draco nằm trên giường và mơ mơ màng màng thiếp đi, thậm chí cả giấc mơ toàn là Tom biến thành mặt rắn.
Ngày hôm sau, Draco bị Narcissa gọi dậy khỏi giường từ sớm, Draco ngơ ngác nhìn mẹ mình giúp cậu chuẩn bị hành lý, đồng thời còn nhét đầy đủ loại đồ ăn vặt và kẹo bên trong, Draco vẫn còn thấy hơi choáng váng, giống như mọi thứ chỉ là mơ.
"Draco, tới trường rồi nhớ phải viết thư cho mẹ, mỗi buổi sáng mẹ sẽ gửi món ăn con thích nhất đến cho, không cần phải lo đâu."
Narcissa ôm Draco một cái, sau đó dưới sự thúc giục của Lucius, một nhà ba người đi đến sân ga 9 ¾.

Tại sân ga 9 ¾, Draco đạt được ước muốn được thấy hai người hầu của mình, Gregory Goyle và Vincent Crabbe.
"Con trai, con cần luôn nhớ rõ con là Malfoy, đừng có thể cha nghe được hành vi không có não từ Severus." Lucius lười nhác dài giọng.
Tuyệt thật, Draco khó chịu nhíu mày, ba quả nhiên là chủ nhân nhà Malfoy, cách nói chuyện y chang ông cố của mình, không ngờ là sau khi trở lại cậu còn phải chịu đựng thứ này nữa......
Draco cùng với Crabbe và Goyle lên chuyến tàu Hogwarts, hai người hầu của cậu đi theo sau cậu một cách nghiêm túc.

Draco đẩy cửa toa tàu ra, nếu đoán không nhầm, người ngồi trong toa hẳn là bạn thân của cậu, Blaise Zabini.
Nhưng khi cậu thấy được cảnh bên trong toa, cậu đã hơi sững sờ......
Một người thanh niên tóc đen rất quen thuộc đã ngồi sẵn trong toa đang lật một quyển sách pháp thuật rất dày và ngẩng đầu lên nghe thấy tiếng mở cửa, khi nhìn vào gương mặt tuấn tú của người thanh niên kia, Draco thấy đôi mắt màu đỏ tươi.
Tác giả có lời muốn nói: Có bug hãy cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa.
TB: [...]
Cha Lucius cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Thật ra cha Lucius rất yêu Draco, điểm này cũng có thể thấy được ở trong nguyên tác.
À, thật ra lúc gõ chương này, tôi có ảo giác rằng gõ xong là sẽ có thể kết thúc truyện ==!
Tôi tuyệt đối không cô đơn đâu.......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.