[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 133: 133: Cạm Bẫy




"Các người bắt cóc người khác là phạm pháp đó!" Lúc này lão Moura mới có phản ứng, dùng sức giãy dụa: "Harry, tôi nghĩ cậu là một người tuân thủ luật pháp chứ!"
"Ông Moura..." Harry khó xử nhìn ông già nằm trên thảm cỏ, rồi lại quay đầu nhìn Tom đang sai người đưa Chân Dược tới, "Tom, ông ấy nói có lý, theo Pháp luật nước Anh..."
"Chúng ta do Bộ Pháp thuật cai quản." Tom quay đầu lại đáp, "Pháp thuật Muggle không có hiệu lực đối với chúng ta."
"Anh nói đúng, nhưng theo luật pháp của giới Pháp thuật, làm thế này cũng phạm pháp." Harry cau mày, "Hơn nữa, không được Bộ Pháp Thuật cho phép đã tự ý dùng Chân Dược cũng là vi phạm pháp luật."
"Yên tâm, hai chuyện này ta đều được Bộ Pháp Thuật cho phép." Tom lười biếng nói, sau đó một tiếng bốp, nhận lấy Chân Dược từ tay Mulciber, nhỏ giọng hỏi: "Đã kiểm soát toàn bộ khu vực này?"
Mulciber gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Sau khi xác định được vị trí, thuộc hạ đã sai người tới, thậm chí Nicole cũng tới hỗ trợ."
"Nicole cũng tới?" Tom cúi đầu suy tính, sau đó mỉm cười, "Làm tốt lắm, bây giờ đi tìm Alphard, sai cậu ấy tới thông báo cho Dumbledore.

Chuyện này không có ông ta sẽ không thể giải quyết gọn gàng được.

Chỉ cần nói với ông ta là ta đã tìm được bình hoa kia rồi, ông ta sẽ tự hiểu ra."
"Tìm Dumbledore đến?" Mulciber chần chừ, "Như vậy không phải là bí mật về thế lực của chúng ta cũng sẽ bị lão phát hiện sao?"
Tom giật mình, lập tức căn dặn: "Không phải bất đắc dĩ, tuyệt đối không được xuất hiện.


Các ngươi chỉ cần kiểm soát khu vực này, không được cho bất luận kẻ nào dù là một đứa trẻ rời khỏi nơi này.

Còn nữa, Thuật Biến hình của kẻ kia rất lợi hại, cho dù là động vật cũng không thể thả ra."
Mulciber giật giật khóe môi mấy cái rồi mới mở miệng đáp: "Vâng, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào, thậm chí là động vật rời khỏi nơi này."
Tom quay đầu lại, cười híp mắt nhìn Harry, lắc lắc bình thủy tinh trong suốt trong tay hắn, "Chân Dược, em nói xem được Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật cho phép, ta có thể dùng Chân Dược với kẻ khác không?"
"Chuyện này..." Harry không nói gì mà nhìn Tom, sau đó gật đầu: "Tùy anh."
Tom nhún vai, cười híp mắt lướt qua Harry, ngồi xổm xuống bên người Moura, giả vờ cân nhắc, rồi rầu rĩ nói.

"Chết tiệt, ta hẳn là nên chuẩn bị thêm cả Độc Dược giải trừ Chân Dược mới đúng."
Hắn nói xong túm cằm Moura, sau đó giơ cao bình thủy tinh trong tay rót vào miệng lão ba giọt.
"Mi tên là gì?"
"Noah Thomas."
"Thomas?" Tom sửng sốt, giờ mới hiểu ra mình đã bị lừa, hắn quay đầu nhìn Harry một cái, sau đó mới tiếp tục hỏi: "Douglas ở đâu?"
"Căn nhà số 73 khu Tây thung lũng Godric." Moura cứng ngắc trả lời.
Tom nheo mắt, lại quay đầu nhìn Harry, Harry lập tức hiểu ý, "Đó là căn nhà bên cạnh nhà ông Moura.


Em sẽ đi tìm giáo sư Dumbledore, hi vọng chưa làm kinh động đến gã..."
"Không được!" Tom lập tức đưa tay kéo Harry lại, "Em nghĩ tại sao Thomas lại biến thành dáng vẻ này? Tại sao y không Độn thổ rời đi? Là bởi vì gã đã phát hiện ra hành động của chúng ta." Tom lạnh lùng nói, sau đó quay đầu nhìn Thomas trong dáng vẻ của Moura: "Douglas đã nói với mi những gì?"
"Rất nhiều, y nói muốn tôi nói dối các người, dẫn các người theo hướng khác.

Còn nói nếu như ta bị phát hiện thì phải lập tức khai ra là nhìn thấy y, nhưng chỉ hướng ngược lại..."
"Y sai mi nói dối chúng ta tới đâu?" Tom lập tức hỏi, dù sao Douglas sắp đặt, nếu như bọn hắn làm theo suy tính của y nói không chừng là đã đánh giá thấp lòng cảnh giác của đối phương rồi, hơn nữa biết đâu còn có cơ hội bắt y.
"Căn nhà số 38 khu Tây thung lũng."
"Nhưng mà căn nhà kia đã để trống rất nhiều năm?" Harry nhíu mày, "Chưa từng nghe nói có người chuyển tới ở..."
"Chúng ta đi thôi, Harry." Tom cười lạnh, phóng một bùa khiến Thomas đang nằm trên mặt đất ngất đi, rồi đứng dậy.
"Anh thật sự muốn đi căn nhà số 38 khu Tây sao?" Harry cau mày, "Chỗ đó nhất định là có cạm bẫy, chúng ta biết rõ rồi mà vẫn đi?"
Tom quay đầu nhìn Harry, đánh dấu nơi nhốt Thomas, rồi mới kéo Harry đi ra con đường nhỏ: "Nếu chúng ta đã biết đó là cạm bẫy, lẽ nào còn thật sự bị mắc lừa sao?"
Harry bất đắc dĩ nhún vai, "Nếu như anh cảm thấy không có vấn đề..."
"Chúng ta cần kéo dài thời gian chờ Dumbledore đến." Tom nhỏ giọng nói: "Dù sao đây cũng là chuyện của lão, để lão tự giải quyết đi." Lười biếng ngáp một cái, "Dù sao chỉ cần phá hủy bình hoa kia là được, nếu như không tìm được bình hoa thì cuối cùng người vẫn phải giao cho Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật ta mà."

"Trông anh có vẻ không lo lắng chút nào?"
"Có Dumbledore và Grindelwald, đến lượt ta lo lắng sao?" Tom vô tội nháy mắt, "Chúng ta chỉ cần ở bên cạnh xem náo nhiệt là được."
Nói xong, nhân lúc trên đường không có người chợt đứng lại trước cửa căn nhà được đánh số 38, rút đũa phép ra, cẩn thận kiểm tra một lượt, rồi mới đưa tay đẩy cửa.
"Chúng ta vào đi thôi, cẩn thận một chút." Tom nhỏ giọng nói, đến khi bước vào trong nhà mới phát hiện bên trong có một người đang đứng đó.
Dumbledore?
Tom theo bản năng kéo Harry về phía sau mình, hoài nghi giơ cao đũa phép chỉ về phía người kia: "Giáo sư Dumbledore?"
"Không phải anh sai người tới tìm ta sao?" Dumbledore cười híp mắt nhìn Tom và Harry, tiến tới một bước, "Lúc ta đi ngang qua nơi này phát hiện trên cánh cửa có cảnh báo pháp thuật cho nên đi vào nhìn xem, không ngờ chưa phát hiện ra gì đã nghe thấy tiếng người đi vào."
"Cho nên ông đi ra?" Tom nhíu mày, hoài nghi trong mắt không hề giảm, bàn tay kéo Harry siết lại, "Sao ngài Grindelwald không đi cùng ông, không phải ta đã sai Mulciber mời các ông cùng đến sao?"
"Mulciber cũng là người của anh?" Dumbledore kinh ngạc nhướn mày, "Nhưng mà người mời ta tới rõ ràng là Alphard Black?"
"Alphard?" Tom nhíu mày, lúc này mới chậm rãi hạ đũa phép trong tay xuống, "Không biết giáo sư Dumbledore có ý kiến gì về hành động lần này không?"
"Tom, anh sẽ không nói với ta là anh không hỏi xem rốt cuộc người kia ở nơi nào đấy chứ?" Dumbledore cười đi lên phía trước, "Dẫn đường đi."
"Được." Tom khẽ mỉm cười, đẩy Harry xoay người đi đằng trước, lén nháy mắt một cái rồi mới xoay người đưa lưng về phía Dumbledore, đi ra phía cửa.
"Một, hai, ba..." Tom đếm thầm, đợi cho đến khi tay Harry sắp chạm đến tay nắm cửa, hắn đột nhiên bước tới trước kéo một cái, cả hai người ăn ý đồng thời nhảy sang một bên.
Mà trong khoảnh khắc bọn họ nhảy, một tia sáng màu đỏ chói mắt đã đánh trúng cánh cửa, cánh cửa lập tức nổ tung, vụn gỗ nóng bỏng bắn lên mặt Tom.
Tom đưa tay sờ mặt, hơi cúi đầu nhìn vết máu trong lòng bàn tay, sau đó cười lạnh ngẩng đầu nhìn Dumbledore đã bị Harry chỉ thẳng đũa phép.
"Ngài Dumbledore, hay ta nên gọi là ngài Trường Sinh Linh Giá?" Tom cười nhạt, "Mi thật sự nghĩ rằng có thể lừa ta được một lần, hai lần, ba lần, thậm chí nhiều hơn sao, lừa gạt người vốn dĩ đã có phòng bị rồi? Mi đã biết ta bắt được tên ngốc Thomas, vậy thì nên biết ta đã biết đây là cạm bẫy.


Chỉ có điều..." Hắn dừng lại, chậm rãi thu lại nụ cười nhạt trên miệng, nét mặt trở nên lạnh lùng: "Chỉ có điều, ta không ngờ được rằng, cạm bẫy này lại do chính mi đảm nhận."
Harry hít một hơi thật sâu, "Quan trọng nhất là, thứ chúng tôi cần tìm chẳng phải là ông, mà là..."
"Bình hoa của giáo sư Dumbledore, bản thể của mi!" Tom mỉm cười bổ sung, giọng điệu êm ái đến làm cho người ta dựng cả tóc gáy.
"Cậu thông minh hơn rồi, Tom." Dumbledore bật cười, "Ta thật không ngờ từ kinh nghiệm năm đó cậu lại có thể nhìn thấu được mưu kế của ta, thậm chí còn vạch trần được thân phận của ta."
"Có lẽ ta hẳn nên cảm ơn mi." Tom cười nhạt, "Nếu như không phải nhờ mi dẫn dắt, nói không chừng ta sẽ không gặp được Harry, mất đi một bạn đời."
"Nói như vậy, cậu đúng là nên cảm ơn ta đó." Dumbledore lui về sau một bước, nụ cười trên mặt lạnh lẽo, vô tình: "Ta chưa từng nghĩ tới, ta lên kế hoạch mấy chục năm, trong ngàn người mới chọn được một người tài, lại bất chấp nguy hiểm ẩn náu ở Hogwarts năm, sáu năm, cuối cùng lại bị một tên nhãi phá hỏng! Nhiều năm trôi qua, cuốn sách thích hợp làm vật tế nhất, hai kẻ có tố chất trở thành Chúa Tể Hắc Ám nhất đều chỉ vì tên nhãi này mà..."
"Ý ông muốn nói là Grindelwald và Tom?" Harry lạnh lùng nhìn khuôn mặt mà anh vô cùng quen thuộc, "Ông muốn lợi dụng Chúa Tể Hắc Ám để nâng cao danh dự và danh vọng của giáo sư Dumbledore, tiến tới nâng cao thực lực của chính mình, tới thời điểm cuối cùng sẽ giết chết Dumbledore hoặc Người Cứu Thế cứu vớt toàn giới Pháp thuật, rồi trở thành anh hùng được vạn người kính ngưỡng, có được pháp thuật cường đại và sự bất tử để thực hiện dã tâm của ông, có đúng không?"
Sắc mặt Dumbledore hơi biến đổi, y nở một nụ cười đầy ẩn ý, đôi mắt màu xanh sau cặp kính nửa vầng trăng hơi hiện vẻ bất an.
"Harry Potter, đã nhiều năm như vậy, ta phát hiện, ta quá coi thường mi rồi.

Năm đó mượn tay ả điên Huggers lấy mạng mi, mi lại không chết, mười hai năm sau không hề thay đổi mà lại xuất hiện trước mặt mọi người." Nụ cười tươi trên mặt Dumbledore chẳng những không khiến người khác vui vẻ, ngược lại khiến Tom dựng tóc gáy.
Hắn nhẹ nhàng chuyển bước, chắn trước mặt Harry: "Trên đời này không có bí mật vĩnh viễn.

Mi không cho rằng ý định của mi sẽ vĩnh viễn không bị người khác biết đấy chứ?"
"Ta chỉ muốn biết, phía sau Harry Potter mi rốt cuộc là kẻ nào?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.