[Hp/tomhar] Trường Sinh Linh Giá

Chương 39: 39: Cậu Ta Biết Quá Nhiều!




"Mi vừa nói gì?" Tom híp mắt lạnh lùng nhìn xuống người đàn ông trung niên có vẻ ngoài gần như giống hệt hắn – ngoại trừ tuổi tác – dưới áp lực của hắn đang co rúc trên ghế sô pha.

Tay của hắn chậm rãi mò tới cây đũa phép lạnh ngắt trong túi áo, sau đó rút ra chỉ thẳng Riddle, "Lặp lại lần nữa!"
"Tao...!Mau thu thứ đồ quỷ quái này lại.

Năm đó con đàn bà kia không thể dùng thứ này để thay đổi suy nghĩ của tao, mày cũng không thể...!Tao...!tao sẽ không cho mày dù chỉ một pen-ni...!Tao tuyệt đối không bao giờ thừa nhận đồ quái vật như mày!"
"Mi...! Ava..."
"Tom!" Một giọng nói chợt vang lên phá vỡ không khí tàn ác khiến người ta ngạt thở đang tràn ngặp khắp phòng khách, "Ồ, anh mua cây đũa phép mới từ khi nào thế?"
"Potter, cút ngay!" Tom nhìn thiếu niên vừa cắt ngang lời nguyền rủa của hắn, tia vằn đỏ trong mắt chậm rãi tan đi, nhưng đôi mắt màu đen vẫn lạnh như băng, "Chuyện này không liên quan đến cậu." Trong ánh mắt hắn đầy mâu thuẫn, "Đừng can thiệp vào..."
Ngay trong khi Tom đang do dự, Harry cũng rút đũa phép của nó ra, "Tom, anh muốn ép tôi đối đầu với anh sao?"
"Cậu bảo vệ tên Muggle..." Tom nghĩ tới lời nói trước đó của Riddle cười lạnh, "...!không có một pen-ni quan hệ với cậu?"
"Không, chính xác tôi đã làm công ở đây hơn hai mươi ngày, nhà Riddle thuê tôi, tôi với họ vẫn có tám mươi bảy bảng Anh chín xu pen-ni quan hệ." Harry nghiêm trang nói, thậm chí còn nghiêng đầu, rút đũa phép lại, bấm ngón tay tính toán, "Đúng là tám mươi bảy bảng Anh chín xu pen-ni."
"Cậu...!" Tom giật giật khóe mắt, cuối cùng chậm rãi thu đũa phép lại, "Lấy tiền công, theo ta rời đi." Hắn xoay người đi hai bước, sau đó lại quay đầu nhìn Harry đang đứng trước người đàn ông run lẩy bẩy trên ghế sô pha mà hắn vô cùng khinh bỉ, "Hay là cậu muốn ở lại nơi này?"
"Chờ tôi một chút!" Hai mắt Harry sáng ngời lên, sau đó đột nhiên xoay người nhìn người đàn ông sợ hãi đến sững người trên ghế sô pha, lục lọi túi tiền của ông ta.

Tom phức tạp nhìn cậu bé không chút do dự đưa lưng lại phía hắn.

Nếu như Harry biết hắn từng có lúc muốn giết cả nhà Riddle, cậu còn có thể yên tâm đưa lưng lại phía hắn thế này nữa không?
Nhưng mà – trong lòng Tom chợt vang lên một tiếng nói nho nhỏ nhắc nhở hắn – lúc nãy Harry hẳn đã nhận ra được mi muốn giết Riddle, cậu ấy sao không cảm nhận được sát khí của mi khi đó chứ.

Harry Potter là một Gryffindor bị lạc vào Slytherin, nhưng cậu ấy tuyệt đối không phải kẻ ngốc.

Sao cậu ấy không đoán ra được lúc đó mi suy nghĩ gì?
Nghĩ tới đây, tâm trạng Tom tâm trạng càng thêm phức tạp.

Rốt cuộc Harry tin hắn sẽ không giết cậu ấy, hay tin lời thề của hắn, hay là cậu bé hoàn toàn không quan tâm đến chuyện có thể bị hắn giết?
Tom cười nhạt vì suy nghĩ cuối cùng của mình, sau đó mới nhìn Harry đang nở nụ cười như không có chuyện gì xảy ra mà đi về phía hắn.
"Chúng ta đi thôi, tôi đã lấy đủ thù lao tôi đáng được nhận ta rồi."
"Đi thôi!" Tom nhỏ giọng nói, mặc dù trong lòng hắn không ít nghi hoặc, nhưng hắn cũng hiểu rõ, có những chuyện hiểu trong lòng và hỏi ra sẽ có kết quả khác nhau một trời một vực.
Bọn họ ở trong phòng khách nhà Riddle một lúc lâu, cho nên lúc rời làng Hangleton Nhỏ, hai bóng người đã bị trời chiều kéo rất dài, thỉnh thoảng còn chồng lên nhau.
*
"Anh mới đi nước Đức à?" Ban đêm, khi cả hai đã vào một quán trọ cũ kỹ đầy mùi mốc meo, Harry đang ăn đồ ăn nấu nướng sơ sài mà nữ phục vụ tặng miễn phí, đồng thời lén nhìn đũa phép trong tay Tom, cuối cùng không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi.
Tom đang suy nghĩ có nên thừa dịp sau khi Harry ngủ say sẽ trở lại giết chết cả nhà Riddle không chợt thoáng sửng sốt, sau đó mới cứng ngắc gật đầu, nhìn Harry chằm chằm.
Harry nhún vai, "Cách chế tác rất giống phong cách của ông Gregorovitch, mà ông ấy chính là người chế tạo đũa phép nổi tiếng nhất nước Đức."
Chính là như vậy, mỗi khi hắn cho rằng Harry không thể nào biết được, nó lại càng cho hắn nhiều bất ngờ, đúng hơn là kinh ngạc.
Tom lần nữa gật đầu, bắt đầu lo lắng nếu như không muốn giết chết Harry, hắn có nên ếm một bùa Lú Lẫn cho cậu? Cậu ta thật sự biết quá nhiều! Là một thằng nhóc mới mười hai tuổi lại biết được phong cách chế tác của nhà làm đũa phép nước Đức? Mà hình như thằng nhóc này còn chưa đầy mười hai tuổi!
"Anh đừng quá bận tâm..."
"Cậu mới mười hai tuổi thôi sao?"
Hai người đồng thời mở miệng, sau đó dựa theo thường lệ, Harry nói trước.
"Thật ra, anh đừng quá bận tâm thái độ của người nhà Riddle.


Anh và bọn họ không cùng thế giới.

Hơn nữa, anh là anh, những thành tựu anh đạt được đều do chính anh tự mình nỗ lực, không có liên quan gì đến ba hay má anh cả."
Câu đầu tiên của Harry khiến Tom bốc lửa giận, nhưng lửa giận theo lời nói tiếp theo của cậu mà dần tắt đi, cuối cùng trở lại bình tĩnh.
"Đối với tôi, anh là Tom Riddle, chỉ là Tom Riddle mà thôi.

Tôi thân thiết với anh không liên quan đến việc ba má anh là ai.

Thậm chí, cũng không liên quan đến việc anh có là Slytherin hay không.

Bản thân anh rất có sức hấp dẫn, khiến người khác không tự chủ được mà muốn tới gần."
"Cảm ơn, cậu Potter." Tom giả cười, "Lời an ủi của cậu khiến ta dễ chịu hơn rất nhiều." Hắn giễu cợt nói, hơn nữa quyết định dù có bị ếm Lời Nguyền Tra Tấn cũng tuyệt đối không thừa nhận giễu cợt này thật ra có thể hiểu theo nghĩa đen.
Nhưng ít nhất, hắn đột nhiên cảm thấy, việc đau đáu muốn giết cả nhà Riddle thật là...!tự hạ thấp mình.

Hắn việc gì phải hơn thua với kẻ hèn kém ấy? Hơn nữa, Harry đã nhận ra được ý định của hắn, nếu như cả nhà Riddle bị chết...!Tom không dám đảm bảo bùa Lú của hắn có thể thành công.
"Trả lời câu hỏi của ta." Tom không quên nghi vấn của mình, mặc dù rất ít khi hắn để tâm đến những chuyện này, nhưng một khi đã hỏi, không nhận được đáp án hắn sẽ không bỏ qua.

"Mới?" Harry sửng sốt một lúc, sau đó vò đầu, "Ngày mai là sinh nhật mười hai tuổi của tôi.

Tôi vốn định mai sẽ lấy tiền lương từ nhà Riddle, sau đó xin nghỉ một ngày đi Luân Đôn."
"Đi Luân Đôn?" Tom nhíu mày.

Hắn không có bất kỳ ấn tượng tốt nào với thành phố đó.

Âm u, ồn ào, nhốn nháo, đầy nhóc Muggle...
"Tôi muốn tới khu vui chơi để mừng sinh nhật mình.

Trước kia, cứ đến sinh nhật Dudley, bọn họ đều ném tôi cho hàng xóm..." Harry đột nhiên im bặt, trầm mặc mấy giây rồi mới coi như vừa không nói gì, mở miệng: "Tom, anh có thể mừng sinh nhật với tôi không? Thật ra tôi không có nhiều bạn."
"Được!" Tom lập tức quyết định gác lại kế hoạch của mình, mím môi gật đầu với Harry.
Dudley? Hắn sẽ ghi nhớ cái tên bị Harry lỡ miệng nói ra này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.