Hư Lộ

Chương 124: Hắc Huyền



- Tẩy Linh Trì, đó là nơi nào vậy?

Lần đầu tiên Nguyên Hạo nghe nói đến danh tự này nên hắn tỏ ra nghi hoặc hỏi lại.

- Tẩy Linh Trì mỗi ba năm mới mở một lần va chỉ có mười người xếp đầu Thiên Bảng mới có tư cách vào trong đó ngâm mình một canh giờ thôi. Tuy thời gian không nhiều nhưng lợi ích mang lại thì vô cùng lớn, có thể khiến tu vi bạo tăng, căn cơ nâng cao, kinh mạch được tẩy rửa. Có thể nói là thoát thai hoán cốt cũng không sai chút nào đâu khà khà. Chưởng môn đặc cách cho ngươi được vào Tẩy Linh Trì chính là một sự ưu ái vô cùng lớn lao chưa từng có trong lịch sử Hắc Điểu Môn đó.

Mỉm cười đầy thâm ý giải thích, Lỗ Tấn Cương cảm thấy tên nhóc này thật là số hưởng. Từ trước đến giờ tông môn thiên tài xuất hiện cũng không phải không có nhưng được chưởng môn đặc biệt chú ý bồi dưỡng riêng như vậy đúng là ngàn năm có một nha. Nhưng bản thân là cận vệ của chưởng môn, lão cũng không quá phận mà đi tìm tòi lý do đặc cách bồi dưỡng cho thiếu niên này là gì.

- Haha, ta biết sư phụ vẫn luôn yêu thương và quan tâm đến đứa đệ tử đáng yêu, dễ dạy bảo này mà. Nào nào, chúng ta mau đi thôi Lỗ lão, ta cần phải mau chóng tăng cường thực lực để thực thi nhiệm vụ cho chưởng môn đấy.

Tỏ ra hăng hái như con gà chọi, Nguyên Hạo cười như nở hoa, tay thì khoác vai Lỗ Tấn Cương cứ như lão bằng hữu lâu năm vậy. Điều này khiến lão ta trợn tròn mắt, râu già run rẩy, hận không thể cho tên mặt dày này một chưởng vào đầu. Tại sao đệ tử của chưởng môn tính cách lại kém thế này, nhìn không có chút thần thái gì là cường giả tương lai cả.

- Haiz

Thở dài một cái, lão cũng ổn định tinh thần và túm lấy Nguyên Hạo nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng. Điểm đến đầu tiên của lão chính là Tàng Thư Các của Hắc Điểu Môn, một nơi đươc xây cất hết sức hoành tráng, chỉ thua mỗi Độc Sư Đường mà thôi. Dù là đang đêm tối nhưng nhìn số lượng lính canh gác không ngừng đi canh phòng qua lại, Nguyên Hạo phải chắc lưỡi một phen.

- Đúng là trọng địa của tông môn có khác, uy thể cũng bức người như thế.

Mở miệng khen một câu, Nguyên Hạo định gợi chuyện với Lỗ Tấn Cương nhưng lão cứ coi hắn giống như là không khí, chả hề liếc nhìn dù chỉ một cái. Do không thể đường hoàn đi vào từ cửa chính, lão ta lặng lẽ phi hành đến một góc bên hông của Tàng Kinh Các. Ở đó. một vị lão giả tóc bạc đã đợi sẵn. Nhìn từ trang phục xem chừng địa vị của người này cũng không hề thấp tí nào.

- Ta đã đưa người đến.

Lỗ Tấn Cương chỉ nói một câu, lão già kia gật đầu một cái rồi xoay người dẫn cả hai theo sau. Hóa ra Tàng Kinh Các nhìn như vô cùng sâm nghiêm như thế lại có cả một lối đi riêng mà chẳng ai biết đến cả. Thông qua những khúc cua phức tạp, cuối cùng cả ba người cũng lọt vào bên trong thư phòng. Nhìn thấy cả một kho thư tịch, bí kíp, vũ kỹ, công pháp nhiều như thư viện đại học, Nguyên Hạo thầm nuốt nước bọt một cái, bât thốt lên:

- Quá hoàng tráng, đúng là căn cơ của một tông môn hai sao truyền thừa ngàn năm có khác.

- Đừng nói lời thừa thải, ngươi có nửa canh giờ để lựa chọn công pháp, vũ kỹ cho mình. Dù ngươi chọn loại nào thì cũng chỉ được mang ba cuốn rời khỏi đây mà thôi, đó là mệnh lệnh của chưởng môn.

Lỗ Tấn Cương lạnh giọng nói, xong lão cùng với lão già râu trắng liền rời đi, không điếm xỉa gì đến tên thiếu niên kia nữa. Ánh mắt lóe lên một cái, Nguyên Hạo chợt nở một nụ cười xảo quyệt rồi lập tức xoay người hướng về phía các giá sách.

- Tiểu Vô, ngươi có cách nào phát hiện ra vũ kỹ, công pháp cường đại không?

- Sao lần nào ngươi cũng phiền đến ta hết vậy? Ta không phải ba đầu sáu tay mà chuyện gì cũng có thể thông triệt hết thảy. Có điều vấn đề này thì cũng không phải khó, những vũ kỹ, công pháp cao cấp tất nhiên sẽ được khắc vào những ngọc giản loại tốt, cất trong các hộp làm bằng ngọc quý. Hắc hắc, chỉ cần ta đánh hơi những cái hộp đó là có thể tìm ra thôi.

Từ trong đầu Nguyên Hạo, Tiểu Vô lười biếng lên tiếng. Phải nói khả năng đánh hơi đồ quý của tên này còn đáng sợ hơn mấy còn tầm bảo thú nữa. Chỉ cần cảm nhận một chút, nó liền chỉ ra ngay nơi đang cất những hộp ngọc cao cấp.

- Bên trái, kệ sách số ba, từ trên xuống hàng số bảy, vị trí số mười lăm từ trái sang.

Lại lấy ra thêm được một vũ kỹ, Nguyên Hạo vội vàng lấy ra ghi nhớ rồi trả ngọc giản vào lại bên trong hộp. Cái gì mà chỉ được lấy ba thứ, căn bản là chiếu lệ ngó lơ cho hắn tùy thích mà sao chép thôi. Đối với kẻ khác, tuy đã có thần thức, trí nhớ tăng lên không ít nhưng cũng không thể nào so bì với trí nhớ như máy in của Nguyên Hạo được. Hắn căn bản chỉ lướt qua ngọc giản một cái là mọi thứ đều được ghi nhớ không sót một từ.

- Hử, kệ sách sát góc phía bắc, từ trên xuống hàng số ba, vị trí số tám từ trái sang.

- Ồ, cái hộp ngọc này không giống với những cái vừa rồi.

Cầm cái hộp được khảm ngọc mà cam lưu ly lên, Nguyên Hạo cũng ẩn ẩn cảm thấy chiếc hộp này trân quý hơn những cái cùng loại hắn vừa mở. Một cảm giác chờ mong dâng lên, hắn nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một cái ngọc giản nhìn khá cũ kỹ, trông như rất lâu rồi không có người đụng đến. Mặc kệ cũ mới, Nguyên Hạo liền cầm ngọc giản lên đưa thần thức vào thì bất ngờ một tiếng sấm rền vang làm cả người hắn run nhẹ.

"Hắc Huyền, vũ kỹ hoàng cấp thượng phẩm, hệ hắc ám, tu luyện đại thành có thể so sánh với huyền cấp vũ kỹ. Yêu cầu tu luyện cần có tư chất thuần hắc ám, kẻ không có được tư chất này nếu cố gắng tu luyện sẽ vong mạng"

- Ồ, thì ra là vậy. Cái vũ kỹ này sinh ra chẳng phải dành cho ta sao?

Hiểu được lý do tại sao cái ngọc giản này bị phủ bụi qua năm tháng, Nguyên Hạo đắc ý ghi nhớ thật kỹ rồi lại cất nó vào vị trí cũ. Có lẽ rất, rất lâu nữa ngọc giản này mới tìm được vị chủ nhân tiếp theo của mình.

- Cũng sắp hết nửa canh giờ rồi, còn có hộp ngọc nào nữa không Tiểu Vô?

Cảm giác đã thỏa mãn, Nguyên Hạo vươn vai thoải mái hỏi. Nhưng bỗng nhiên tiếng Tiểu Vô với giọng điệu khác thường vang vọng lên:

- Góc phía đông, tủ sách cuối, hàng số mười từ trên xuống, số mười từ trái sang.

Nghe lời đối phương, hắn lại nhanh chóng tiến đến vị trí đã nói. Có điều, hiện ra trước mắt hắn không phải là hộp ngọc hay ngọc giản gì cả, mà là một thẻ trúc nứt gãy,phía trên có khắc một chữ: Nhạc.

- Đây là?

- Hãy chọn lấy vật này đem đi, xuất xứ của nó không đơn giản đâu. Ta cảm nhận được chất liệu thẻ trúc này rất đặc biệt, tuyệt không phải thứ tầm thường đâu.

Tiểu Vô cũng không đoán ra ngay được lai lịch của thẻ Trúc, nhưng thà giết lầm hơn bỏ xót. Cuối cùng không còn gì đáng giá nữa, Nguyên Hạo vui vẻ chọn đại hai ngọc giản bình thường và thẻ trúc đến trình cho lão già tóc bạc xem rồi hướng Lỗ Tấn Cương mỉm cười nói:

- Chúng ta đi thôi.

- Ngươi xác thực chỉ chọn những thứ này?

Nhìn lướt qua ba món tên thiếu niên lựa chọn, lão già tóc bạc không tự chủ được mà thốt lên hỏi. Nghe thấy vậy, lão già họ Lỗ cũng đưa mắt sang tinh ý quan sát.

- Haha, tu vi ta non kém, lựa mãi cũng chỉ thấy có những thứ này gây hứng thú thôi. Không biết có vấn đề gì không?

- Không, không có vấn đề gì cả. Lão hơi thất thố mà thôi.

Nói xong, lão ta lại ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần như không có gì xảy ra. Việc này đúng là hơi ngoài suy đoán của Nguyên Hạo, nhưng nếu đối phương không muốn nhiều lới hắn cầu còn không được. Vì vậy, hắn nhanh chóng cùng Lỗ Tấn Cương rời đi. Sau khi cả hai đi khỏi, lão già tóc trắng mới nhàn nhạt thở ra nói:

- Đáng sợ, tất cả các hộp ngọc đều có dấu vết xem qua. Ngay cả cái hộp ngọc màu cam kia... Đứa trẻ này, thật thú vị. Xem ra chưởng môn lần này đã nhặt được một viên ngọc quý rồi.

Có lẽ Nguyên Hạo không biết, với tu vi của lão già đó thì thần thức quét qua một cái sẽ có thể kiểm tra nhanh chóng mọi thứ bên trong thư phòng ngay. Nhất là vị trí những hộp ngọc đó đều do lão ta một tay sắp xếp cả. Điều duy nhất làm lão suy nghĩ mãi không ra là bằng cách nào tên nhóc Ngưng Khí đó có thể trong nửa canh giờ tìm ra được vị trí tất cả hộp ngọc. Đúng là quái thai mà.

***

Sau khi rời khỏi Tàng Thư Các, lần này Lỗ Tấn Cương dẫn Nguyên Hạo bay về phía chưởng môn điện. Nhưng họ không dừng lại ở đó mà bay về phía hậu sơn.

- Nhớ kỹ, đây chính là cấm địa của Hắc Điểu Môn. Bình thường không có lệnh không được tùy ý tiến vào, kẻ nào trái lệnh sẽ lập tức bị diệt sát ngay.

Nhắc nhở Nguyên Hạo vài điều, lão ta sau đó liền hạ xuống phía trước một bãi đất trống, chỉ có cỏ xanh mọc um tùm mà thôi. Còn đang thắc mắc không hiểu tại sao đối phương dắt mình đến đây, Lỗ Tấn Cương đã lấy từ trong người ra một viên pha lê rực rỡ. Ánh sáng nhè nhẹ của viên pha lê lan dần ra, bao lấy cả mấy chục trượng xung quanh hai người. Bấy giờ, Nguyên Hạo mới há hốc mồm nhìn cảnh vật xung quanh. Bãi cỏ xanh đã hoàn toàn tan biến mất, chỉ còn lại là một cửa đá thông đạo nhìn sâu hun hút.

- Cái này... Vừa rồi là ảo ảnh sao?

Thấy tên tiểu tử kia cũng có lúc tỏ thái độ bất ngờ như thế. Trong lòng lão già dâng lên một chút vui vẻ, lão bèn lên tiếng giải thích:

- Huyễn trận này là do cao tầng cùng chưởng môn đích thân thiết kế ra. Ngay cả tu vi Kim Đan bước vào cũng khó lòng mà thoát ra được. Vì thế ta nói ngươi không nên chạy loạn, kẻo chết rục xương trong đây không ai biết mà cứu đâu hắc hắc.

Thời gian cũng không còn sớm, vừa dứt lời lão liền túm lấy lấy Nguyên Hạo tiến nhanh vào bên trong thông đạo. Bay được tầm mười phút, một ánh sáng le lói xuất hiện phía trước.

- Đến rồi.

Trung tâm của thông đạo hiện ra là một hồ nước nhỏ giống như suối nước nóng tự nhiên. Nếu như không phải từng làn khó trắng đục như sữa cứ bốc lên, Nguyên Hạo còn tưởng mình đang được đi tắm hồ thư thật sự nữa. Hắn còn đang đứng ngẩn người ra ngắm nghía bốn phía thì Hồ Tấn Cương đã rời khỏi, chỉ lưu lại một câu nói:

- Ngươi có một giờ để ngâm mình trong Tẩy Linh Trì, hãy lo mà tận dụng đi. Một canh giờ sau ta sẽ mang ngươi trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.