Hư Lộ

Chương 140: Đây mới là đồng môn của ta



- Chuyện gì xảy ra thế này?

- Không lẽ là bí cảnh sụp đổ? Chưởng môn đã nói là chúng ta có ba ngày thời gian lận mà.

Các đệ tử nhốn nháo cả lên, tâm lí lo lắng bất an tràn ngập. Nguyên Hạo nhíu mày, hắn biết rung động này là do bọn ám tử kia đang lập trận pháp muốn phá vỡ tế đàn bên trong tạo ra. Khi đang điều tức hắn cũng lén điều động Phong Ảnh tiến vào trong để thám thính tình hình. Hiện tại năm cột sáng do năm tên ám tử tạo ra đang hội tụ lại, ngũ hành đồng qui. Năng lượng xúc tích lại không ngừng công kích vào lớp phòng hộ của một cái lư đồng cổn, đây cũng chính là nguyên nhân gây ra cơn địa chấn vừa rồi.

Không thể chậm trễ nữa, Nguyên Hạo định đứng dậy để xông vào ngăn cản kẻ địch. Hắn có linh cảm nếu như để bọn ám tử thành công thì mọi chuyện sẽ trở nên hết sức khó khăn. Nhưng Đỗ Phi Đào đã nhanh chân hơn hắn, cô tiến đến thảy cho hắn một viên đan dược trị thương rồi lạnh lùng xoay người rời đi. Vị thiên chi kiêu nữ này sau đó dẫn đầu các đệ tử khác xông vào bên trong. Có lẽ cô ta cũng cảm nhận được sự cấp bách cần phải hành động ngay.

Riêng Văn Cự, Hồ Bật Trung và Ngô Tuyết San thì chấp nhận ở lại cùng với Nguyên Hạo. Ba người này thân mang ơn cứu giúp của hắn, lại là người cương trực nên nhất quyết bảo hộ hắn khôi phục rồi tính sau. Thật ra thì bề ngoài của hắn trông có vẻ thê thảm nhưng lại chẳng hề bị thương tích gì nặng cả. Chỉ là linh lực bị tiêu hao hơi nhiều thôi.

Cầm viên đan dược trên tay, Nguyên Hạo chỉ trầm ngâm không nói gì. Đan dược chữa thương cấp một hắn có rất nhiều, còn là đan dược loại thượng phẩm nữa chứ. Ngoài ra hắn còn được hai vị sư phụ Trúc, Vương tặng thêm vài đan dược chữa trị cao cấp nữa. Vậy mà giờ khi cầm trên tay viên đan dược bình thường này, hằn lại dâng lên mộy chút cảm xúc khó tả. Cô nàng Đỗ Phi Đào kia thì ra là loại trong nóng ngoài lạnh. Vừa rồi khi hắn nhìn vào mắt cô ta thì đã nhận ra một tia quan tâm thật lòng không che giấu.

- Haiz, tình người, thành tiên rồi thì nhân sinh tính vẫn vậy.

Lẩm bẩm vài câu, Nguyên Hạo lại lướt nhìn qua ba vị huynh đệ đang đứng bao quanh hộ vệ cho mình. Trong lòng hắn cảm thấy một tư vị ấm áp khó tả. Đồng môn, đây mới là đồng môn của ta. Là một người sống rong ruổi giữa dòng đời xô đẩy, bon chen, hắn hiếm khi cảm thụ được cảm giác bảo bọc này. Xiết chặt nắm đấm của mình lại, Nguyên Hạo đã đưa ra một quyết định. Tiếp đó, hắn ngước mặt nhìn ba người Văn Cự đầy ấm áp nói:

- Văn Cự, Bật Trung, Tuyết San, ba ngươi có muốn tăng tu vi lên nửa bước Trúc Cơ không?

Câu hỏi bất ngờ của hắn khiến cho cả ba vị kia giật mình vài giây. Sau đó, bọn họ nhìn nhau rồi thở dài lắc đầu, Bật Trung bước lại vỗ nhẹ vai Nguyên Hạo ôn nhu nói:

- Nguyên Hạo huynh đệ, ta cứ nghĩ thương thế của đệ không đến nỗi nào. Không ngờ ngay cả thần trí cũng bị ảnh hưởng, xem ra bọn ta phải đưa ngươi về tông môn chữa trị sớm mới được.

- Cái đệch...

Nguyên Hạo trợn tròn hai mắt ra phun ra một chữ chửi tục ở địa cầu. Ca đây có lòng tốt muốn giúp các ngươi thế mà các ngươi coi ta như một tên thần kinh sao. Sao ta cảm thấy đau gan quá, muốn khóc thật to nha. Uất ức nghẹn ngào, hắn bèn móc ra ba viên đan dược đưa đến trước mặt ba người kia.

- Đây là...

- Là.. Trúc Cơ đan. Ta đã từng một lần được quan sát loại đan dược này.

Ngô Tuyết San hô lớn, hai tay run lẩy bẩy vội vàng đón lấy. Cách đây không lâu, trưởng lão Hình đường, cũng chính là gia gia của cô và Ngô Việt đã từng cho hai người cơ hội mục kích một số đan dược quý hiếm mà Nguyệt lão mang về từ Vạn Dược Các. Trong đó, Trúc Cơ đan là loại mà nàng chú tâm nhiều nhất vì cả nàng và ca ca đều chuẩn bị đột phá Trúc Cơ kỳ. Lần thí luyện này, nàng và ca ca mình tham gia mục đích chính cũng vì một phần Trúc Cơ đan này mà thôi. Sau khi trải qua nhiều trận chiến vừa qua, hi vọng đạt dược đan dược của nàng đã gần như không còn. Thậm chí Tuyết San còn ngửi thấy mùi tử vong vây quanh mình, bảo toàn cái mạng nhỏ cũng là chuyện không đơn giản như cô đã nghĩ.

- Thật sao San San? Đây thật sự là Trúc Cơ đan?

Ngay cả Văn Cự lẫn Hồ Bật Trung cũng không tin nổi vào mắt mình. Thậm chí tên Văn Cự to con như gấu chó lại bủn rủn cả tay chân, đứng không vững nữa. Nhìn cảnh tượng này, Nguyên Hạo mỉm cười nhạt, khoát tay nói:

- Tuyết San vô cùng tinh tường. Ba viên Trúc Cơ đan này là hàng thật giá thật không thể thật hơn. Do đích thân trưởng lão của Vạn Dược Cốc đích thân luyện chế đấy. Hắc hắc, do cơ duyên trùng hợp nên ta may mắn được sở hữu vài viên. Ba người là huynh đệ cùng ta chiến đấu sinh tử, coi như đã nhận thức lẫn nhau. Đã là huynh đệ thì có phước cùng hưởng, có họa cùng chịu. Ta hi vọng ba người đừng từ chối.

- Chúng ta...

Văn Cự không biết phải làm thế nào. Đan dược này quá quý giá, dù cho bán hết gia tài của gã cũng không thể mua được. Chẳng những thế, bọn họ còn mang ơn cứu giúp của người ta thì mặt mũi nào nhận thêm lợi ích nữa cơ chứ. Hồ Bật Trung thì tâm tư thông suốt hơn, gã nhìn thật sâu thiếu niên trước mặt. Từ lúc nhân sinh gặp gỡ đến giờ, vị huynh đệ này đã mang lại rất nhiều kinh hỉ lẫn bất ngờ cho mọi người. Liệu hắn có thật sự đã gần bốn mươi tuổi? Hắn chỉ là một tên ngoại môn đệ tử đơn thuần thật sao?

"Cho dù hắn có thân phận như thế nào thì tấm lòng này cũng là chân thật. Hắn không có lí do phải mua chuộc hay lừa gạt những kẻ như bọn ta. Thực lực của hắn thừa sức tranh phong với những thiên tài như Triệu Bá Hưng hay Đỗ Phi Đào mà."

Kết luận như vậy, Hồ Bật Trung không còn do dự nữa. Gã bước lên trịnh trọng ôm quyền thật sâu với Nguyên Hạo, cũng không nhiều lời mà trực tiếp ngồi xuống đả tọa phục dụng.

- Chỉ có nâng cao thực lực ngay thì mới có thể hỗ trợ cho vị huynh đệ của mình, không thể lãng phí tấm lòng của cậu ấy.

Lời của Hồ Bật Trung như một tia sáng xóa tan mây mù trong tâm khảm của Văn Cự và Ngô Tuyết San. Hai người cũng ôm quyền cảm tạ rồi vội vàng ngồi xuống điều chỉnh khí tức của mình đến trạng thái tốt nhất để có thể hấp thu dược lực.

- Ngươi cũng tận dụng cơ hội này để nâng cao tu vi đi. Thực lực hiện tại của ngươi muốn đánh bại bọn bên trong ta xem vẫn còn miễn cưỡng lắm.

Nguyên Hạo vừa định canh chừng bảo hộ cho ba vị huynh đệ đột phá thì tiếng Tiểu Vô vang lên. Hắn nghe xong thì trầm tư một chút, vốn dĩ muốn rèn luyện tay nghề luyện dược thêm một thời gian rồi luyện chế thêm số lượng lớn Trúc Cơ đan rồi phục dụng một lần luôn. Nhưng tình huống hiện tại không cho phép hắn chờ đợi được nữa rồi, không nâng cao thực lực đồng nghĩa với việc khả năng mạo hiểm nhiều hơn.

- Được rồi, tạm thời giải quyết khó khăn cấp bách trước mắt cái đã.

Hít một hơi thật sâu rồi thở ra, Nguyên Hạo bắt đầu ngồi xuống. Hiện tại hắn vẫn còn hai mươi mấy viên Trúc Cơ đan, hi vọng sau khi dùng xong sẽ có thể tăng tu vi lên một tiểu cảnh giới nhỏ, nửa bước Trúc Cơ.

*****

Bên trong tòa thành lúc này, ngũ hành trận pháp do năm tên đầu lĩnh của ám tử tạo thành đã bước đến giai đoạn then chốt. Năng lượng trùng kích đã mạnh đến độ khủng bố, hòa quang của ngũ hành tỏa ra rực rỡ sáng ngời. Lớp phòng hộ của phong ấn của lư đồng cỗ đang thu hẹp lại từ từ, chấn động liên tục, cảm giác không còn chống đỡ được bao lâu nữa.

Ngay lối vào đại điện thông với tế đàn, năm tên ám tử đang đứng dàn hàng ngang rất nghiêm chỉnh. Đối diện vơi chúng là Triệu Bá Hưng, Đỗ Phi Đào và Nhã Lương, Tiểu Mi và Ngô Việt cùng số đông các đệ tử Hắc Điểu Môn.

- Hừ, cái bọn vô dụng ngoài kia lại để cho lũ chuột nhắt này vượt qua à. Đúng là phế vật.

Một tên nam tử mắt chuột có vẻ là chỉ huy của đám ám tử này trầm giọng nói.

- Chỉ nhiêu đó làm sao cản được bọn ta. Lũ Đắc Diện Tông chúng mày dám tranh giành bảo vật của Hắc Điểu Môn chúng tao, vậy thì chuẩn bị chờ chết đi.

Triệu Bá Hưng hổ báo lớn giọng quát, đồng thời khí thế trên người gã bùng lên vô cùng mạnh mẽ. Đây chính là cơ hội tốt nhất để gã tỏa sáng, trở thành vị cứu tinh của tất cả nên gã nhất định phải thể hiện thật uy vũ, thật ngầu. Đáng tiếc, trước uy áp của gã thì đám ám tử đối diện vẫn tỏ ra khá dửng dưng. Tên mắt chuột cười lớn đầy khinh bỉ đáp:

- Triệu Bá Hưng đúng không? Đừng nghĩ có thể đánh bại được những tên yếu ớt hơn mình thì tự cho là tài giỏi, coi trời bằng vung. Anh em, bố trận.

Lời gã vừa dứt, ngay lập tức từ mặt đất xung quanh các đệ tử Hắc Điểu Môn nổ tung. Mười tên ám tử đã tiềm phục sẵn phóng lên,trong tay mỗi tên đều có một lá cờ nhỏ đủ màu sắc. Ngay khi xuất hiện, bọn chúng lập tức tế lá cờ bay lên, rồi nhanh chóng chắp tay niệm pháp.

- Nguy rồi, chúng ta đã rơi vào bẫy của kẻ địch.

Nhã Lương hét lớn nhưng mọi chuyện đã muộn. Một vòng lửa lớn như trên trời giáng xuống đã bao lấy tất cả mọi người. Bấy giờ năm tên ám tử còn lại mới mỉm cười độc ác, bọn chúng lấy ra năm lá cờ màu đen gắn lên người rồi tiến lên xuyên thấu vào bên trong màn lửa đang rực cháy.

******

Bên ngoài cổng tòa thành, ba người Văn Cự, Ngô Tuyết San, Hồ Bật Trung đang hưởng thụ nguồn linh lực đang tuông trào bên trong kinh mạch của họ. Độc sư dù sao cũng là chức nghiệp thiên về độc dược, không thể so sánh với đan dược tăng cấp của luyện dược sư được. Vì vậy, khi uống Trúc Cơ đan vào, cơ thể vốn ít khi phục dụng đan dược của ba người hấp thụ và chuyển hóa rất tốt. Vốn dĩ tích lũy của họ cũng đã đủ sây dày nên có thêm một viên Trúc Cơ đan hỗ trợ thì tầng bình chướng tu vi bỗng trở nên mỏng manh hơn bao giờ hết. Chỉ sau mười phút, ba người đã có dấu hiệu đột phá lên nửa bước Trúc Cơ.

- Ầm ầm

Thành công! Không hề có một trở ngại nào cả. Đột phá xong, dược lực vẫn còn và không ngừng được cả ba hấp thụ không ngừng nghĩ.

Bên cạnh họ, Nguyên Hạo đang nuốt đan dược như an kẹo. Do những người kia đang tấn cấp nên không ai chú ý đến hoàn cảnh xung quanh. Lúc này, bên trong đan điền của Nguyên Hạo, Hư Vô điểm đang điên cuồng mở hết công suất để hấp thụ dược lực. Nếu nhìn thật kỹ, ta có thể thấy Hư Vô điểm đã to hơn trước một tí xíu. Tuy chỉ tăng thể tích rất ít nhưng tốc độ lẫn cường độ hấp thụ lại thăng tiến lên một cấp độ mới.

- Hô

Ngô Tuyết San là người đầu tiên hoàn thành việc tăng cấp. Năng lượnh còn thừa trong đan dược đủ giúp cô bay thẳng đến cực hạn nửa bước Trúc Cơ. Đây là điều khó tin đến mức nào, nếu như tu luyện bình thường thì cô cũng cần đến một, hai năm hoặc nhiều hơn để đạt đến mức độ này. Hiệu quả như vậy cũng nhờ phẩm chất đan dược Trúc lão và Vương lão tặng cho Nguyên Hạo có phẩm chất khá cao. Ba mươi viên Trúc Cơ đan đều là hàng trung phẩm trở lên. Vì thế hiệu quả phục dụng tất nhiên là quá chất lượng rồi, hàng nào của đó mà. Mỉm cười thỏa mãn, cô quay sang quan sát xem tình hình đồng đội mình như thế nào. Khi nhìn đếm chỗ Nguyên Hạo, sắc mặt của cô lập tức đại biến, chuyển sang trắng bệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.