- Theo ngươi? Vì sao ta phải đi theo ngươi chứ? Ta thấy tốt nhất chúng ta đường ai nấy đi, coi như chưa từng gặp mặt, vậy là tốt cho cả hai bên rồi.
Lắc đầu lia lịa, Nguyên Hạo kiên quyết nói. Hắn không rõ thực lực của tên thư sinh kia mạnh đến mức nào nhưng nếu không phải chiến đấu với đối phương là tốt nhất. Bởi lẽ bí cảnh đang sụp đổ, nếu có đấu với nhau thì kết quả không thua cũng sẽ chôn thân trong này thôi. Vì vậy hiện tại rút lui có vẻ là kế sách hợp lí nhất. Đáng tiếc là tên thư sinh không nghĩ vậy, gã cười dài rồi duỗi tay ra hướng về Nguyên Hạo chụp lấy.
- Không ổn.
Nguyên Hạo định phản ứng lại nhưng hắn phát hiện ra toàn thân mình không thể động đậy. Ngay cả linh lực cũng không thể vận chuyển được, đây rõ ràng là áp chế tuyệt đối của cấp bậc cao hơn mình rất nhiều. Càng cố gắng vùng vẫy càng vô vọng, hắn chỉ có thể trơ mắt thấy cơ thể mình từ từ bay về phía tên thư sinh mà không thể có bất kỳ phản kháng nào cả.
- Haha, ngoan ngoãn như thế tốt hơn không. Chúng ta đi thôi.
Tên thư sinh vui vẻ phất tay kéo theo Nguyên Hạo tiến vào bên trong tế đàn. Ba người Hồ Bật Trung định liều mạng xông lên ứng cứu nhưng họ cũng giống như vị huynh đệ bị bặt của mình, toàn thân bị uy áp của kẻ địch làm cho bất động không thể di chuyển một tấc nào.
Tiến vào bên trong tế đàn, lúc này trừ cái lư đồng cổ ra thì không còn gì đặc biệt đáng chú ý nữa. Tên thư sinh bước đến vài bước rồi nhẹ nhàng búng tay đốt lên những ngọn đèn cũ nát bao quanh lư đồng. Nhất thời, cả tế đàn sáng lên một cách kỳ ảo thần thánh. Tiếp đến, mặt đất bỗng rung rinh như có địa chấn, lư đồng cổ nứt toát ra thành vô số mảnh nhỏ. Sau cùng, một cột sáng hình trụ xuất hiện ngay chỗ lư đồng đã vỡ, rọi thẳng lên không trung.
- Đúng như ta nghĩ, đây là một truyền tống trận được ngụy trang. Khà khà, hình như là loại cự ly ngắn dùng một lần, mà thôi kệ, có còn hơn không.
Mỉm cười đắc ý, tên thư sinh lôi Nguyên Hạo như lôi một chú con nhỏ tiến vào trong cột sáng rồi biến mất. Sau khi kích hoạt xong thì năng lượng của truyền tống trận cũng không còn nữa nên cột sáng từ từ mờ đi rồi không còn dấu vết nào nữa cả. Ngay khi tên thư sinh đã rời khỏi thì đám người Hồ Bật Trung cũng được giải thoát uy áp gông xiềng nên vội phóng vào tế đàn. Nhưng dù lục tung mọi thứ lên thì họ cũng không thể phát hiện ra được điều gì cả, ánh mắt của Văn Cự đỏ lên, gã xiết chặt nắm đấm la lớn:
- Thật là khốn kiếp, ta quyết phải tìm ra Nguyên Hạo huynh đệ, không cứu được huynh ấy ta thề không trở về.
Ngô Tuyết San cũng gật đầu đồng ý, nhưng Hồ Bật Trung lại trầm ngâm lắc đầu.
- Các người không nên nhất thời manh động như vậy. Hiện tại bí cảnh đang sắp tan biến, nếu chúng ta không cứu mọi người trở ra thì rất có thể tất cả sẽ tán thân ở nơi này. Riêng Nguyên Hạo huynh đệ, ta nghĩ tên thư sinh kia cường đại như thế nhưng chỉ bắt huynh ấy đi tất có lí do riêng. Như vậy tạm thời an nguy của huynh ấy không sao, có thể tên kia đã tìm đường ra khác với chúng ta rồi. Nếu chúng ta còn cố chấp ở lại thì chẳng khác nào hi sinh vô ích. Bây giờ việc cấp bách là hộ tống các đồng môn bị thương rời khỏi an toàn, sau đó bẩm báo cho chưởng môn và các trưởng lão xử lí sẽ tốt hơn.
Tuy vẫn không muốn rời đi, nhưng cuối cùng dưới sự phân tích hợp lí và sự thuyết phục của Hồ Bật Trung, hai người kia cũng đành cắn răng rời đi. Do cả ba đã đạt đến thực lực nửa bước Trúc Cơ đỉnh phong nên việc hộ vệ và trợ giúp đám đông đệ tử khác cũng không quá khó. Nhất là đan dược của Nguyên Hạo để lại rất hữu ích, đã giúp cho các đệ tử khôi phục khá nhiều thương thế và linh lực. Đỗ Phi Đào cũng đã tỉnh lại, sau khi nghe kể lại sơ lược mọi chuyện, tâm tình của nàng trở nên rất phức tạp. Tên thiếu niên mà nàng xem nhẹ trước khi bước vào bí cảnh lại trở thành vị cứu tinh cho tất cả mọi người. Kẻ mà nàng cho là gánh nặng lại dám một mình chống lại rất nhiều cường địch, đột phá vòng vây.
- Hắn sẽ... không chết đó chứ?
Đỗ Phi Đào khẽ thì thầm, nàng đang có cảm giác hối hận. Nếu như nàng đồng ý hợp tác với hắn ta thì có thể kết quả sẽ khác. Có lẽ... Rất nhiều suy nghĩ mông lung diễn ra trong đầu nàng trên đường trở về, chỉ là tất cả cũng là sự tự trách bản thân của Đỗ Phi Đào mà thôi.
Ở ngay vết rách không gian cửa ra hiện giờ đang rất đông đúc các đệ tử xuất hiện. Tuy không rõ chuyện gì đã xảy ra ở bên trong nhưng Nguyệt lão và cao tầng tông môn đều không khỏi cảm thấy lo lắng. Với thực lực của họ thì không khó để nhận ra bí cảnh không gian đang ở trong trạng thái bạo loạn, có thể bị bị xóa xổ bất cứ lúc nào.
- Còn ai bên trong nữa, tại sao đám người Triệu Bá Hưng, Đỗ Phi Đào vẫn chưa ra ngoài?
Đại trưởng lão của Hắc Điểu Tông, cũng là người chưởng quản Độc Sư Đường, tỏ ra lo lắng cất tiếng hỏi. Tuy suốt ngày lão ta chỉ say mê trong độc dược nhưng tồn vong suy thịnh của tông môn vẫn luôn được lão quan tâm sít sao.
- Ra rồi, Phi Đào sư tỷ và Bá Hưng sư huynh ra rồi. Còn có Nhã Lương sư huynh nữa.
Một đệ tử đứng gần vết rách không gian nhất la lên khiến cho mọi người mừng rỡ hò reo. Những thiên tài hàng đầu Địa bảng, tương lai của Hắc Điểu Môn đã an toàn thoát ra, việc này khiến cho các vị trưởng lão cũng thở ra một hơi. Duy nhất chỉ có vị chưởng môn vẫn tỏ ra đăm chiêu, ánh mắt không ngừng tập trung vào vị trí cửa ra như chờ đợi điều gì đó.
"Ầm ầm"
Những tiếng nổ xé rách cả màng nhĩ nổ ra liên tiếp, vết rách không gian đã triệt để bùng nổ, kết thúc số phận của mình. Đến lúc này, Nguyệt lão không còn cách nào khác là cùng các vị trưởng lão hợp lực để đóng vết rách không gian lại trước khi quá muộn. Phải biết rằng một khi để cho uy lực phá hủy của một không gian lan ra ngoài thì hậu quả khủng khiếp không thể tưởng tượng được. Cho dù là Nguyên Anh cường giả nếu rơi vào không gian đang tự bạo thì cũng chết không toàn thây.
Bí cảnh thí luyện kết thúc, các đệ tử được lệnh trở về nghỉ ngơi. Hầu hết mọi người đều bàn tán, tỏ ra hứng thú khi chia sẻ với nhau những kinh nghiệm trải qua bên trong thí luyện. Duy chỉ có đám người cùng nhau sát cánh chiến đấu với hắn, được hắn dẫn dắt và được hắn cứu vớt thì không thể nào nở nụ cười được. Không ai bảo ai, bọn họ mang theo tâm trạng bi thương và nặng nề trở về, ôm ấp một hi vọng mong manh là hắn sẽ thoát ra được. Đặc biệt là những thiên tài trên tốp Địa bảng, từ khi trở về xong bọn họ chỉ biết cắm đầu vào tu luyện, không hề lộ diện ra bên ngoài.
- Đám trẻ này không biết bên trong đạt được kỳ ngộ gì mà lại trở nên điên cuồng như thế? Chậc chậc, thật là chờ mong.
Đám trưởng lão thì xem đây là tín hiệu đáng mừng, cứ đà này thì việc tông môn sẽ có thêm nhiều đệ tử đột phá thành công Trúc Cơ kỳ là chuyện sớm muộn mà thôi. Đáng nói nhất là sự thay đổi về vị trí trên Địa bảng, ngoài ba vị trí đầu tiên không thay đổi thì Văn Cự, Hồ Bật Trung, Ngô Tuyết San từ bí cảnh đi ra đã bức phá tiến thẳng vào tốp mười.
- Thực lực, không có thực lực chúng ta không thể nào giúp đỡ cho Nguyên Hạo huynh đệ được.
Cùng một suy nghĩ đó, nên ba người này vừa trở ra đã lập lời thề, không lên Trúc Cơ thì quyết không ngừng bế quan.
- Lũ Hắc Diện Tông khốn kiếp, lần tới tao sẽ cho tụi bây đẹp mặt.
Trong mật thật của mình, Triệu Bá Hưng đang nghiến răng kèn kẹt. Một người tự cao như gã lại suýt mất mạng, phải nhờ người khác cứu giúp, thật là mất hết mặt mũi. Sự kiện trong bí cảnh lần này đã tạo thành một tâm ma trong lòng của gã, nếu như không thể vượt qua được thì con đường tương lai của vị đệ nhất Địa bảng này coi như sẽ đình trệ, thụt lùi.
"Ầm ầm"
Giữa một mảnh đất bằng bên trong khu rừng nguyên sinh, cát bụi xoáy lên từng đợt như cuồng phong, bên trong ẩn hiện một thanh niên ánh mắt sắc bén. Nếu nhìn kỹ, ta có thể thấy làn da của gã đã nứt nẻ rướm máu tươi hòa với cát vàng. Gã chính là Nhã Lương, người được Nguyên Hạo cứu mạng ngay trong đường tơ kẻ tóc.
Cách nơi gã tu luyện vài trăm dặm, một bóng dáng thiếu nữ đang múa kiếm như lưu tinh giữa một rừng độc thú. Kiếm như ngàn hoa, từng lớp độc thú lao lên rồi ngã xuống điểm thêm cho bức tranh huyết vũ đầy trời thật sinh động. Thiên tài kiếm thuật, Đỗ Phi Đào.
- Nguyên Hạo, ngươi còn sống hay không?
Từ ngày ra khỏi bí cảnh, nàng là người thay đổi nhiều nhất. Mỗi ngày hiện tại với Đỗ Phi Đào là chiến đấu với độc thú không ngừng nghỉ. Nàng ta muốn lấy sinh tử để nhanh chóng tăng lên thực lực là lĩnh hội của mình, một cách làm rất điên cuồng. Nhưng cũng nhờ vậy mà Bách Hoa kiếm của nàng ta đã tiến bộ vùn vụt, cách ngày đại thành không xa nữa.
Bên trong hậu viện của Chưởng Môn Điện, Nguyệt lão đang đứng một mình dưới tán cây rộng. Bóng hoàng hôn về chiếu thê lương khiến cho tâm trạng trong bà không thể nào vơi đi được.
- Hạo nhi, vi sư có lỗi với con. Ta nợ con quá nhiều rồi.
Từ sau khi nghe đám Hồ Bật Trung kể lại mọi chuyện đã diễn ra bên trong bí cảnh thì lòng Nguyệt lão như bị rớt xuống vực thẳm vạn trượng. Đứa đệ tử cưng của bà đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao nhưng nó lại bị bắt đi, không biết sống chết ra sao.
Thân là chưởng môn, trách nhiệm đè nặng lên vai bà rất nhiều. Vì vậy, bà không thể từ bỏ tất cả để liều mạng kéo quân đi cứu Nguyên Hạo được. Bà chỉ có thể lặng lẽ cho thân tín của mình đi thám thính tin tức mà thôi, nhưng tiếc là không tìm được manh mối nào hữu dụng cả. Nguyên Hạo đã biến mất cùng tên thư sinh kia một cách đầy bí ẩn, ngay cả ám tử được Nguyệt lão cài vào Hắc Diện Tông cũng không có phát hiện gì cả.
*****
Không ai biết rõ vị anh hùng Nguyên Hạo, người hi sinh vì đại nghĩa lúc này đang như thế nào cả. Thật ra hiện giờ hắn cũng sống không đến nổi nào, chỉ là cuộc sống hằng ngày có chút "nguy hiểm" mà thôi.
- Này, lão huynh, ngươi đã bố trí xong chưa? Ta đã phải đứng canh chừng cái cột đá này suốt ba ngày rồi đấy.
- Haha, đợi một chút nữa thôi, sắp đến giai đoạn quan trọng rồi.
Tên thư sinh cười dài với Nguyên Hạo. Gã đang lay hoay sắp xếp một trận pháp khá phức tạp với nhiều viên đá đầy màu sắc kỳ lạ. Chính giữa trận pháp là một cột đá cao lêu nghêu, và Nguyên Hạo đang phải đứng như còn bù nhìn kế bên. Ngay lúc này, một loạt tiếng nổ như pháo bùm bùm vang lên, kèm theo tiếng kêu la thảm thiết.