- Haha, các người yên tâm, ta sẽ dốc hết khả năng của mình. Còn chuyện bằng hữu, quan trọng là đối đãi nhau ở tấm lòng, không toan tính mưu lợi. Ta giúp các ngươi cũng vì chính mình, không cần nói đến ơn nghĩa gì cả.
Câu trả lời của Nguyên Hạo to rõ, dõng dạc khiến cho bốn yêu thú đại thần nhìn hắn với vẻ sâu sắc. Giọng điệu của hắn tỏ ra cương trực, chân thành, không có nửa điểm giả dối. Mà bản thân hắn lại càng là người như vậy, chỉ cần là bằng hữu, thân nhân hắn sẽ hết mình vì họ, không có bất cứ tâm tư gì khác.
Tình cảm giữa người với người không phải là thứ mà lời nói có thể thiết lập nên được, cần phải có thời gian để chứng tỏ và vun đắp. Bốn con yêu thú cũng ở chung với Nguyên Hạo suốt mấy tháng, hiểu được một phần tính cách của hắn. Đáng tiếc yêu thú và nhân loại đều có xu hướng bài xích lẫn nhau, bởi vì yêu thú luôn cho rằng con người quá gian ác và xảo trá. Nếu như không có yêu vương Linh Quân ra lệnh, có lẽ đến tiếp xúc với thiếu niên này bọn chúng cũng chẳng muốn. Hiện tại, những lời hắn nói ra, bốn con yêu thú không hề phản bác, đó là một dấu hiệu đáng mừng rồi.
"Ựm bò"
Lão bò Hoàng Tiếu kêu lên một tiếng phá vỡ sự im lặng rồi dắt cả đám rời đi, có thể thấy tâm trạng của bọn chúng đang khá ngổn ngang phức tạp.
"Haha, Hoàng Tiếu nhắn lại, bọn hắn hi vọng ngươi có thể làm được điều mình nói. Bọn chúng thấy ngươi không giống như những tên nhân loại khác. Chúc mừng ngươi, bốn tên này nổi tiếng cứng đầu cứng cổ. Trừ khi ta cưỡng ép ra lệnh, nếu không rất khó thay đổi. Vậy mà tiểu tử ngươi lại khiến cho chúng có cái nhìn khác đối với mình, rất lợi hại a."
Mang theo chút tiếu ý, tiểu lang lười nhác truyền đạt lại rồi cũng im lặng. Nguyên Hạo nhìn hướng bốn con yêu thú rời đi mỉm cười thú vị.
- Không còn sớm nữa, tranh thủ khôi phục lại một chút. Chống đỡ bốn giọt tinh huyết mà cảm giác như vừa đại chiến ba trăm hiệp xong, thật là mệt mỏi quá.
Lấy ra vài viên đan dược bỏ vào miệng, Nguyên Hạo nhắm mắt, bắt đầu vận chuyển linh lực hấp thu dược lực để chữa trị, ôn dưỡng lại toàn cơ thể. Quả thật nếu như không có chức nghiệp luyện dược sư, hắn không biết bản thân mình làm cách nào để gia tăng tu vi cũng như khôi phục thương thế. Cứ nhìn cách hắn ăn đan dược trị thương, hồi khí giống như nhai đậu phộng là hiểu. Tiêu tốn cho hắn quả thật quá khủng bố, một người có thể so với mấy trăm người.
Sáng sớm hôm sau, Nguyên Hạo mang theo thể trạng tốt nhất cùng với tinh thần phấn chấn rạo rực bước vào buổi rèn luyện. Hắn rất nóng lòng muốn xem thử mấy giọt tinh huyết suýt tí làm cho hắn về chầu trời rốt cục có tác dụng ghê gớm đến mức nào.
"Được rồi, hôm nay bọn ta sẽ truyền đạt lại lần nữa, ngươi cố gắng mà lĩnh hội."
Như thường lệ, giọng nói của tiểu lang lại vang lên, Mỹ Kê xuất tràng đầu tiên. Nó biểu diễn lại một lần kỹ năng khu xử thú hỏa thiên phú của mình, đồng thời giảng giải một cách tỉ mỉ lại mọi thứ cho Nguyên Hạo. Xong xuôi, đến phiên hắn thực luyện, mọi ánh mắt đều chú mục lên trên người thiếu niên cao gầy, có chờ mong, có nghi hoặc.
Chỉ nửa canh giờ sau, Mỹ Kê dùng đôi mắt nhỏ như hạt tiêu của mình trừng lên, cái miệng gà mở ra to hết cỡ, ngơ ngác đến lạ. Cái kỹ thuật này nó nhớ khi còn bé bản thân mình cũng mất cả một tuần mới có thành quả, nhưng tên nhân loại kia mất bao lâu. Nửa canh giờ chưa đến, đã bằng công sức cả tuần của bản đại kê ta, đây là cái sự thật gì đây. Thiên phú này là của tộc Hỏa Linh Kê bọn ta nha, từ lúc nào lại trở nên phổ thông dễ dàng như thế.
Lúc này, trong tay Nguyên Hạo đang lơ lửng một đoàn hỏa diễm màu đỏ, lúc ẩn lúc hiện vô cùng quỷ dị. Đây chính là cảnh giới thu phát hỏa diễm đơn giản nhất, có thể tùy tâm sở dục, tất cả chỉ cần thông qua một tia ý nghĩ là làm được. Phương pháp này trong giới luyện dược sư cũng không có gì đặc biệt, thậm chí là cực kỳ đơn giản. Nhưng đó là hóa hỏa bình thường, hoặc các loại hỏa diễm thiên địa tự sinh, không có cuồng bạo như thú hỏa.
Thú hỏa vốn là tinh nguyên từ yêu thú, được sinh ra cùng với bản thể của chúng, nên có linh trí, bản chất của chủ nhân. Cho nên dù là luyện dược sư thiên tài cách mấy sử dụng thú hỏa làm hỏa diễm của mình thì sẽ vô phương điều chế được đan dược hoàn mỹ, đơn giản vì không thể khống chế chúng hoàn toàn được. Thú hỏa càng lên cao, khả năng không chế càng khó, nếu như ở đan dược nhất phẩm hay nhị phẩm còn tạm ổn, lên đến tam phẩm, tứ phẩm sẻ ảnh hưởng không ít đến quá trình luyện chế.
Nguyên Hạo tài năng khống hỏa thiên phú cực cao, tạo nghệ luyện dược kinh người, lại có được kiến thức từ Vạn Vật Dược Thuyết, coi như là đỉnh tiêm luyện dược sư cùng cấp. Vậy mà khi chạm đến ngưỡng tam phẩm luyện dược sư, hắn cũng nhận thức được độ khó khi sử dụng thú hỏa, vì dược thảo cao cấp, đòi hỏi khả năng khống chế chi tiết khó hơn rất nhiều.
"Mụ gà làm gì mà đứng như hóa đá vậy nhỉ? Ngươi có biết chuyện gì xảy ra không lão bò?"
Tiểu Bạch vừa nhai ngấu nghiến một loại quả màu cam, mọng nước, vừa kêu ụt ịt đối thoại với lão Hoàng Tiếu.
"Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai, chắc là thiên phú của tên nhóc kia quá mạnh làm cho mụ gà hoảng hốt thôi."
Lão bò tỏ ra cao thâm mạc trắc phán đoán, kết quả cũng không khác với sự thật lắm.
"Hừ, chỉ là cái trò múa lửa mà thôi, người ta làm được có gì lạ đâu. Đến với Thổ Độn Thuật của ta, hắn sẽ cạp đất khóc dài hắc hắc ụt ịt".
Tiểu Bạch khinh khỉnh đáp, rồi không thèm quan tâm nửa, chỉ lo giải quyết cho xong số trái cây tươi ngon trước mặt,
Lại thêm một canh giờ trôi qua, đối với Nguyên Hạo, thời gian giống như một cái chớp mắt. Hắn còn không biết ngoại giới xung quanh đang diễn ra chuyện gì, một mực đặt cả tâm nhãn của mình vào cảm ngộ việc khống chế thú hỏa. Hiện tại, hắn đã đạt đến cảnh giới thuần thục, tin chắc rằng chỉ thêm vài ngày nữa thôi, bản thân có thể nắm giữ cái thần thông này trong lòng bàn tay.
"Cục tác"
Gà mái kêu lên một tiếng thê lương như bị cắt tiết, nó ủ rũ lui xuống. Cả cái mào gà từng là niềm kiêu hãnh của bản thân cũng mất đi nhuệ khí, trông rất thảm hại.
"Đến phiên ta, tiểu tử, để xem ngươi có mấy phần bản lĩnh. Thổ Độn thuật không phải là thứ ngươi có thể dễ dàng bắt chước đâu"
Tiểu Bạch rất tự tin bước tới, dáng vẻ hào khi ngút trời của nó đi đôi với cái miệng đang nhét đầy trái cây nhìn vô cùng tương phản.
- Haha, ta sẽ cố gắng, ngươi cứ yên tâm.
Vừa đạt được thành tựu không nhỏ trong thần thông khống thú hỏa, Nguyên Hạo tinh thần hăng hái mười phần, giống như vừa uống thuốc tăng lực, không có nửa điểm mệt mỏi. Không một chút nào vội vã, hắn cẩn thận như đứa học trò lần đầu tiên đến lớp, chăm chú lắng nghe lại những tâm đắc của Tiểu Bạch. Có lúc, Nguyên Hạo còn có những ý kiến và câu hỏi bất ngờ về những vấn đề mà yêu trư không nghĩ đến.
Tiêu hóa hết một đống kiến thức, Nguyên Hạo bắt đầu tu luyện thổ độn thuật. Nếu như trước đó, hắn mất nửa canh giờ mới có thể thực hiện được thì lần này chỉ cần đúng mười năm phút. Tuy quảng đường độn thuật không xa, chỉ được vài mét, nhưng kết quả đó giống như sét đánh, khiến cho con heo đen đang đắc ý ngồi xem suýt tí phun hết một miệng trái cây ra.
"Tuyệt không có khả năng a"
Tiểu Bạch trân trối nhìn hiện thực tàn khốc, nó lại chú ý đến ánh mắt của ba con yêu thú còn lại nhìn mình thì chỉ hận không thể kiếm cái hố chui đầu vào. Quá xấu hổ a! Yêu gà Mỹ Kê còn có vẻ hả hê, nở nụ cười đầy ý vị. Ta cho ngươi ngưu bức, cái gì là thần thông khống hỏa cùi bắp, cái gì là thổ độn thuật không thể học được. Không phải người ta chỉ cần một nửa thời gian là đã có thể đi như chuột chũi đào hang sao? Nghĩ đến đây, phiền muộn của gà mái cũng giảm đi nhiều, còn có chút tự hào về thần thông của mình. Dù sao thì cũng hơn tên heo đen kia một cấp bậc nha, không biết chừng hai tên còn lại còn thê thảm hơn.
Phủi đi lớp bụi đất trên người của mình, Nguyên Hạo phát hiện ra khi hắn thi triển thổ độn thuật, một lớp lông tơ dày tự dưng mọc ra bao bọc toàn thân hắn lại. Cả người hắn lúc đó giống như một mũi khoan, dễ dàng lao đi trong lòng đất như đi trên đất bằng, không có gì ngăn trở cả.
- Không lẽ đây chính là phản ứng khi hấp thụ tinh huyết của yêu thú?
Lẩm bẩm một mình, Nguyên Hạo cũng không giải thích được lý do tại sao lại có hiện tượng như vậy. Tạm gác chuyện này qua một bên, dù gì thì sau buổi tập hỏi Tiểu Vô cũng sẽ biết được thôi. Hắn lại vùi đầu vào khổ luyện, từ vài mét tăng khoảng cách độn thuật lên không ngừng. Đến khi vượt qua cả trăm mét, hắn mới chịu thôi, để hôm sau lại tiếp tục môn thần thông này.
"Cục tác, quá ngầu, thần thông độn thuật cũng đến thế mà thôi."
Yêu gà vỗ tay kêu chí chóe, ủng hộ nhiệt tình như fan ruột thấy thần tượng, càng xát muối vào nỗi đau của Tiểu Bạch. Đứng bên cạnh, lão bò và chuột trắng nhỏ nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy mình may mắn khi không có lỡ miệng dại dột như con heo ngốc kia. Tự sướng làm gì để giờ phải ăn quả đắng cơ chứ, đúng là một bài học đáng giá mà. Đồng thời cả hai cũng không còn xem nhẹ thiếu niên nhân loại nữa, hắn đã có thể thành tựu trong hai thần thông kia, nói rõ hắn đã thật sự có thể tiếp nhận được thiên phú của yêu thú.
"Ựm bò, thật đáng sợ. Tầm mắt của yêu vương đúng là hơn chúng ta quá xa, người có thể thấy được tiềm lực vô hạn bên trong tên tiểu tử này, còn đích thân hỗ trợ hắn nữa. Bỗng nhiên ta thấy hi vọng thoát khỏi nơi này của chúng ta rất có cơ hội, mà tên nhóc kia chính là chìa khóa."
Có khả năng phân tích tốt nhất trong tứ yêu thần, lão bò Hoàng Tiếu hai mắt tỏa sáng nhìn thiếu niên như trân bảo. Không chỉ lão ta mà trong lòng các yêu thú khác cũng có cùng một suy nghĩ, chỉ là mức độ tin tưởng không giống nhau thôi.
"Ựm bò, đến ta lên, Đại Hắc ngươi lượt cuối nhé"
Bệ vệ đi tới, Hoàng Tiếu nở một nụ cười ôn hòa với Nguyên Hạo. Tâm tính của lão khá thành thục, không bài xích, cũng không quá thân cận với nhân loại, tùy tình huống mà ứng xử chính xác. Nhờ vào mưu trí này, lão được coi là đầu lĩnh của bốn yêu thú, nhiều ý kiến của lão cũng được tiểu lang trưng dụng để làm quyết định của mình.
- Sửu huynh, chúng ta bắt đầu thôi.
Cười như nở hoa, Nguyên Hạo chắp tay khách khí với Hoàng Tiếu. Diễn biến tiếp theo có lẽ mọi người cũng đoán được vài phần, Nguyên Hạo một đường ca vang xông tới, chỉ dùng có mười phút là nắm giữ được âm vực. Chuyện này thật sự là bất khả tư nghị, vì môn ngụy thần thông này mỗi lần hắn tu luyện đều ăn đủ đau khổ, không nghĩ đến hiện tại chỉ cần vài phút là có thể luyện thành.
- Hình như khi ta phóng to âm thanh của mình, ở cổ họng có gì đó khác lạ.
Thử rống to một cái, cả một rừng cây phía trước liền như bị một cơn gió mạnh thổi qua, nghiêng ngả không thôi. Nguyên Hạo tạm hài lòng. Cứ đà này, việc hắn có thể một hơi tạo thành cuồng phong, mở miệng là giông tố cuốn tới là chuyện sớm muộn. Một thần thông thật đáng mong đợi, không cần động tay động chân đã có thể chấn kinh kẻ địch.
Lại thêm một biến đổi kỳ diệu bên trong cơ thể khiến cho Nguyên Hạo dễ dàng vượt qua thần thông thứ ba. Trong lòng thì cười đến không ngậm mồm lại được, ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra lịch lãm, hướng chuột trắng Đại Hắc nhẹ nhàng nói:
- Đến lượt ngươi rồi, xin mời.
"Chít chít"
Cửa ải cuối cùng, Đại Hắc bước lên mà trong lòng chẳng có tí niềm tin nào. Việc đối phương quá tam quan trảm ba tướng đả kích khí thế của nó gần hết. Điều bây giờ duy nhất nó mong đợi chính là hi vọng đối phương có thể học được thần thông của mình lâu một chút, coi như gỡ gạc một chút danh dự a.
Kỳ thật Đại Hắc có hơi lo xa, thần thông của nó rất kỳ diệu, có liên quan đến không gian pháp tắc, tuyệt không dễ dàng lĩnh hội. Sau khi nghe lại một lượt giảng giải, Nguyên Hạo nhíu mày, lần đầu tiên hắn có biểu hiện này từ đầu đến giờ. Hắn cứ đứng bất động như vậy, không hề cử động, tựa như một thước phim quay chậm, rất chậm.
"Không thể tin được, hắn lại rơi vào trạng thái vong ngã giác ngộ"
Tiểu lang một mực nằm yên quan sát, bổng dưng hai mắt mở to, không nhịn được kinh ngạc kêu lên. Bốn con yêu thú đại thần kia không hiểu việc gì xảy ra, nhưng cấp độ của tiểu lang thì rất rõ ràng. Tên thiếu niên kia đang ở trong trại thái kỳ diệu, bình thường muốn cầu cũng không được.
Tất nhiên tiểu lang cũng không muốn giải thích cho đám yêu thú đại thần của mình, nó chỉ giật mình chốc lát rồi khôi phục lại trầm lặng. Còn bốn tên kia, con chuột trắng nhỏ đang vui mừng kích động đến rơi lệ, miệng kêu chít chít không ngừng.
"Chít chít, hắn ta đã đứng yên một canh giờ rồi. Haha, ta thắng rồi, ta lợi hại nhất."
Ba yêu thú bò, gà, heo còn lại chỉ biết thở dài bất đắc dĩ, nhìn Đại Hắc mang theo sự ganh tị không che giấu. Vì cái gì mà tên nhóc kia lại mất nhiều thời gian như vậy, không lẽ đạo tặc thần thông khó học như vậy sao, thật không có thiên lý mà.
Hai canh giờ, ba canh giờ... đến khi trời đã tối om, màn đêm buông xuống, Nguyên Hạo vẫn như một bức tượng điêu khắc không chút di động. Lúc này, Đại Hắc đã cười đến miệng muốn nứt ra, hạnh phúc ngập tràn.
"Ựm bò, hắn ta tỉnh lại rồi, đã cử động"
Lão bò Hoàng Tiếu buông ra một câu làm tất cả tập trung về một hướng. Nguyên Hạo thời điểm này toàn thân toát ra một khí vận đại đạo cao thâm, dường như cả thiên địa cũng ngừng thở, dõi theo mỗi động tác rất nhỏ của hắn. Giơ bàn tay về phía trước, hắn chỉ nhẹ nhàng nắm lại. Đúng, chính xác là một cái nắm tay chậm rãi, bình thường không thể bình thường hơn. Nhưng trong mắt tiểu lang, ý nghĩa lại hoàn toàn khác. Con sói nhỏ vương giả đứng bật dậy, hai mắt bắn ra tinh quang, giọng nói có chút sợ hãi thốt lên hai chữ.