Hư Lộ

Chương 207: Băng Hỏa cung (Hạ) - Sinh lộ



- Tất cả ký hiệu chúng ta để lại đều bị xóa bỏ? Là kẻ nào làm...?

Duẫn Khang khuôn mặt tối sầm, vung thanh trường thương tứ phía. Đáng tiếc xung quanh là một mảng tĩnh mịch, không có một con muỗi bay qua chứ đừng nói bóng người.

- Xem ra trong mê cung này không chỉ có mỗi chúng ta. 

Nguyên Hạo quan sát kỹ càng một lượt rồi lên tiếng nói. Có thể trong tích tắt xóa hết ký hiệu lẫn dấu vết của mình, kẻ này rất không đơn giản. Nếu như không phải thủ pháp quỷ dị thì chính là tốc độ siêu việt. Nhất thời hắn cảm giác được nguy hiểm áp bách, tùy lúc có thể bị đối phương bất ngờ tập kích.

- Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?

Duẫn Khang vò đầu không có chủ kiến. Ký hiệu đã không còn, quay về là không thể nào, tiến lên thì không có biện pháp.

- Đi tới ắt có đường, không cần quá lo lắng. Mê cung từ nguyên thủy được tạo ra là để thử thách sự kiên trì và trí tuệ của con người. Có thể phá giải được, vấn đề là ở thời gian nhanh hay chậm mà thôi. Điều đáng lo hiện giờ của chúng ta là kẻ giấu mặt đang theo dõi, hắn có thể ra tay đánh lén chúng ta bất kỳ lúc nào.

Nhíu mày một cái, Nguyên Hạo cũng không tốn thêm công sức để tìm kiếm kẻ giấu mặt là ai. Hắn một đường tiếp tục tiến lên, dùng phương pháp giải mã pledge để tìm đường. Nếu mê cung này không phải vô cùng vô tận thì thuật toán này nhất định hữu hiệu.

Mê cung, còn gọi là mê lộ, luôn giả giả thật thật khiến người ta bị mê loạn. Tất nhiên, mê cung bình thường chỉ dùng để đánh đố kẻ khác, xem nhãn lực và nghị lực của một người. Có điều, mê cung ở tu chân giới, cụ thể là ở Băng Hỏa Cung này lại hoàn toàn khác so với những thứ cùng tên ở địa cầu.

Mất một ngày ròng rã, Nguyên Hạo đã nhận ra có chỗ bất ổn. Dường như cái mê cung mà hắn đang cố gắng thoát ra là không có điểm cuối. Cứ một ngã rẽ, lại một ngã rẽ, dựa theo phương hướng mà đi thì đã có thể băng qua cả trăm dặm. Một mê cung có thể dài đến mấy trăm dặm, đây là cái định nghĩa gì cơ chứ? Muốn bẫy chết người cũng không cần chơi ác như vậy nha.

"Xoạt xoạt"

Cứ cách một khoảng thời gian lại có những tiếng động lạ vang lên làm cho tinh thần của Nguyên Hạo và Duẫn Khang căng thẳng. Nhưng tiếp sau đó lại không có gì xảy ra, việc quấy nhiễu này của đối phương giống như đùa cợt, phá rối vậy.

- Hừ, có ngon thì ra đây đánh một trận. Lén lút giả thần giả quỷ như vậy, đúng là đồ hèn nhát.

Duẫn Khang tâm lý bị ức chế, kìm nén không được gầm lên. Cảm giác mỗi phút mỗi giây đều bị kẻ khác âm thầm nhìn chằm chằm vào mình cực kỳ khó chịu. Tên này rốt cuộc cũng chịu không nỗi, bị kích động mà bộc phát.

- Bình tĩnh lại đi, ngươi như vậy sợ rằng chưa gặp kẻ địch đã nổi điên rồi. Mục tiêu của bọn chúng chính là gây áp lực tinh thần để chúng ta rối loạn dẫn đến suy sụp. Ngươi thử nghĩ xem, nếu như bọn chúng mạnh mẽ thì đã sớm ra tay trực tiếp hạ sát chúng ta rồi cần gì tốn nhiều công sức phá rối như thế. Chỉ có một khả năng là bọn chúng thực lực không cao, chỉ có thể chờ đợi chúng ta mỏi mệt rồi mới ám toán. Hắc hắc, vừa đúng ta nghĩ ra một kế, chúng ta có thể diễn một vở kịch để dẫn rắn ra hang.

Nguyên Hạo trên mặt bình thản, không biểu tình gì nhẹ nhàng truyền âm cho Duẫn Khang. Một lúc sau, tên kia cũng nở ra một nụ cười bỉ ổi nhẹ rồi lập tức biến mất như không có chuyện gì.

Hai người lại tiếp tục đi loạn trong mê cung thêm một lúc. Tính khí của Duẫn Khang càng lúc càng nóng nảy, tựa như núi lửa có thể phun trào bất cứ khi nào.

- Ta chịu hết nổi rồi, cái cung điện chết tiệt này đúng là bị nguyền rủa rồi.

Hai mắt long lên đỏ ngầu như dã thú, Duẫn Khang gầm lên dùng thương liên tục công kích vào bốn phía vách tường. 

"Ầm ầm"

Những bức tường được tạo lên bằng băng tinh dày cộm, dù bị đánh bể vài chỗ vũng không có tác dụng gì. Sau đó, Nguyên Hạo bước lên khuyên nhủ vài câu nhưng bất thành. Chẳng những vậy, tên kia còn ra tay tấn công, giống như người điên, không phân biệt địch ta nữa.

"Uỳnh uỳnh"

Vừa ra tay, hai người đã đánh nhau kịch liệt, uy lực bạo tạc ra tám hướng tựa cuồng phong. Cuối cùng, Duẫn Khang thắng hiểm đánh một chưởng vào ngực Nguyên Hạo khiến hắn thổ huyết văng vô tường gục xuống. Kẻ chiến thắng cũng không tốt lành gì, toàn thân thê thảm. Hắn chỉ cười dài một tiếng tiếng thê lương rồi cũng ngã xuống. Kết quả lưỡng bại câu thương, hai người đều bị thương thảm trọng, không thể cử động.

"Xột xoạt"

]

Từng tiếng động nhỏ khẽ vang lên, nhưng xung quanh y như rằng vẫn không có thứ gì xuất hiện cả. Nằm như chó chết dưới đất, Duẫn Khang lo lắng truyền âm cho Nguyên Hạo.

- Tại sao bọn kia còn không ló đầu ra, không lẽ chúng đã nhận ra là chúng ta đang giả vờ? Chắc là do lúc nãy ta diễn chưa được đạt lắm, có nên đánh lại một hồi tám trăm hiệp nữa không?

- Khụ khụ, ngươi cứ nằm yên cho ta là được. Kẻ địch có thể im lặng theo dõi chúng ta cả ngày không mệt mỏi, chứng tỏ bọn chúng có tính nhẫn nại cực cao. Bây giờ ta đoán chúng vẫn đang do dự, cần thêm một lúc nữa thì con mồi mới chịu xuất hiện.

"Ô ô ô"

Đúng như Nguyên Hạo dự đoán, tận cả một canh giờ sau mới có biến đổi xảy ra. Một vài cái bóng từ trong các bức tường băng tinh hiện ra. Quỷ dị là trừ bóng ra, không hề có gì khác, không có chủ thể của bóng.

"Ô ô ô"

Những cái bóng đen nhìn hai nhân loại nằm bất động mà hưng phấn kêu lên. Xoạt một cái, bọn chúng tách ra khỏi bức tường, hóa thành từng làn khói đen âm u đáng sợ. Bọn chúng như hắc vụ bao quanh hai thân ảnh vào trong, mang theo từng tiếng kêu như ma quỷ. Chẳng mấy chốc thân thể của Nguyên Hạo lẫn Duẫn Khang đều bị hắc vụ bao trùm toàn bộ.

Tưởng chừng cả hai đã bị thôn phệ thì bất ngờ đám hắc vụ rít lên tỏ ra tức giận. Chỉ là bọn chúng chưa kịp làm gì thì một đoàn hỏa diễm đã đánh tới. Ngọn lửa màu đỏ rực tựa như ác thần, lan đến đâu thì hắc vụ rút lui đến đó, giống như gặp phải khắc tinh, không có ý tứ phản kháng.

- Vốn cứ nghĩ là yêu thú, không ngờ lại là một tên ác ma. Cũng tốt, các ngươi đã hiện hình rồi thì ta sẽ hóa kiếp cho chúng mày.

Hỏa diễm, lôi điện đều là thứ dùng để khắc chế các loài yêu ma quỷ quái. Tất nhiên điều kiện kiên quyết là phải đủ cường đại để tiêu diệt được chúng. Mà hỏa diễm này là thú hỏa của Hỏa Linh Kê, bài danh cực cao trong nhóm thú hỏa cấp ba, nên việc bao vây đám hắc vụ không phải việc quá tầm tay.

"Ô ô ô"

Toàn bộ hắc vụ dần dần tụ lại một chỗ, âm khí tỏa ra cực kỳ nồng đậm. Bọn chúng cố ý co cụm lại phòng ngự để gia tăng sức mạnh, không để cho hỏa diễm đánh bại. Dưới tình huống bình thường, cách làm này chẳng khác nào nằm yên chờ chết. Đáng tiếc, thú hỏa trong tay Nguyên Hạo chỉ có một tia, nếu mạnh tay sẽ dùng hết. Do đó, hắn không có ý tứ ra tay, mà nhìn sang Duẫn Khang.

- Haha đến phiên ta ra tay, yêu nghiệt hãy xem đây.

Điều khiển thanh trường thương bay ra phía trước, hai tay Duẫn Khang nhanh chóng bắt quyết, đọc một chú ngữ đặc biệt. Ong lên một tiếng, trường thương chuyển dần sang màu đỏ, một ngọn lửa từ hư không bùng lên bao lấy trường thương như đuốc sống.

- Xích Hỏa Thương, diệt cho ta.

Hô lớn, hai tay đồng loạt huy vũ, thanh trường thương mang theo ngọn lửa càng lúc càng bành trướng lao thẳng vào hắc vụ. 

"Ô ô ô"

Mắt thấy hỏa diễm khác lao đến, hắc vụ kêu lên khiếp đảm, run rẩy không ngừng. Mà ngọn lửa từ cây thương lại phát triển to lớn đến độ kinh khủng, phô thiên cái địa đánh tới. Chỉ một khắc va chạm, cả biển lửa bùng nổ mãnh liệt, đến Nguyên Hạo cũng phải lui ra xa để tránh vạ lây.

- Haha, ngươi thấy tuyệt chiêu của ta thế nào?

Hếch mũi lên tỏ ra kiêu ngạo, Duẫn Khang cuối cùng cũng tìm ra được một cơ hội để chứng tỏ bản thân mình. Ta đường đường là thiên kiêi, là con cưng của tông môn, vậy mà muốn đuôc một chút hào quang cũng khó vậy sao. 

- Khụ khụ, thật ra ngươi chỉ cần dùng một phần mười linh lực thi triển là đủ rồi. Cần gì ra tay quá trớn, giết gà dùng heo mổ trâu như thế. Đám yêu ma này còn nhiều lắm, ngươi không tiết kiệm sức lực thì không ổn đâu.

Nguyên Hạo giọng điệu cổ quái ho khan nói với Duẫn Khang. Tên kia tuổi lớn hơn hắn nhưng tính khí quá trẻ con. Ở đây chỉ có hai người, càng không có mỹ nữ, ngươi đâu có cần biểu diễn màu mè như thế. Tính tán ca sao, xin lỗi nhưng ca không có khẩu vị khác người như vậy nha.

- Ngươi...ngươi không thể khen tặng ta một tiếng sao? Không thể để ta uy vũ thêm một chút được à?

Duẫn Khang cảm thấy trước ngực đau nhói, muốn phun ra một ngụm huyết tinh. Cái gì thiên tài, trước mặt tên này chỉ có tức chết thôi.

"Ô ô ô"

Lúc này, vách tường bốn phương tám hướng đột nhiên vô số bóng mờ nhàn nhạt hiện lên. Băng ti trắng xóa giờ này bị che lấp bởi màu đen ma quỷ, từng tiếng kêu như đòi mạng rên rỉ. 

- Cái này...số lượng của bọn chúng đông như vậy, làm sao chúng ta giết hết được?

Duẫn Khang cảm thấy cổ họng mình khô rát, giọng nói tự dưng cũng yếu hằn đi. Tuy hắn tự tin bản lĩnh của mình môt tay có thể diệt môt đống yêu ma này, nhưng số lượng nhiều như cỏ mọc đầy đất thì đánh thế nào. Nhất thời không biết làm gì, hắn xoay sang Nguyên Hạo xem thử đối phương có cao kiến gì.

Trước nguy cơ hiển hiện, Nguyên Hạo vẫn tỏ ra khá bình tĩnh, hắn quan sát một lượt rồi vò cằm suy tư, tựa như có điều suy nghĩ.

- Đại ca, giờ này ngươi còn đứng trơ ra đó, đợi chúbg nó bao vây thì chúng ta chỉ có đường chết thôi.

Duẫn Khang gấp rút đến gào to lên, hai tay vận linh lực, sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào.

- Hướng kia, theo ta.

Hai mắt Nguyên Hạo đảo qua đảo lại, cuối cùng sáng lên, nhắm một ngã rẽ lao đi. Duẫn Khang không nói hai lời bám sát theo sau, tay xiết chặt trường thương.

"Ô ô ô" 

Những bóng ma trên tường hú lên, giống như báo động, từng tốp lao ra khỏi băng ti đuổi theo. Dọc đường tháo chạy, mọi nơi đều có bóng mờ xuất hiện trên tường, không có một chỗ nào không có. 

- Mẹ kiếp, rốt cục nơi này là cái chỗ quỷ quái gì mà như động ma quỷ vậy. Ngươi có chắc là mình đi đúng hướng không?

Nhìn thấy hắc vụ tràn ngập, mà hướng hai người đang xông tới càng lúc càng tối om, bóng ma có xu hướng nhiều hơn, Duẫn Khang sắc mặt trầm trọng, xương lưng lạnh cả lên.

- Yên tâm, yêu ma càng nhiều chứng tỏ ta đã đi đúng đường rồi. Chắc là sắp đến rồi.

Cười nhạt, Nguyên Hạo vẫn không giảm tốc độ, cũng không sợ hãi việc bóng mờ bao vây đến giọt nước cũng không lọt.

- Ngươi nói đến là...đến đâu?

Nghiến răng căng thẳng, Duẫn Khang thì thào hỏi. Đáp lại, Nguyên Hạo tiếu dung nói:

- Tất nhiên là hang ổ của đám yêu ma này rồi.

- Ngươi điên rồi, vậy khác nào chui đầu vào chỗ chết.

- Tìm sống trong tử cục, cánh cửa giải đáp sinh lộ là nơi nguy hiểm nhất. Mê cung này ta thấy là đã bị ma quỷ nguyền rủa, không dễ gì thoát ra được. Cách duy nhất chính lá tìm ra trái tim của mê cung, cũng là ổ của đám bóng ma này. Ngươi nghĩ chạy những hướng khác sẽ thoát khốn sao? Với số lượng vô cùng tận này, ta e là chúng ta cao lắm chỉ chống cự được mười phút là cao.

Không nhanh không chậm giải thích, Nguyên Hạo đã lờ mờ nhìn thấy một ngã rẽ bị hắc vụ bịt kín cách mình vài trăm mét.

- Chính là phía trước, mau hợp lực ra tay mở đường.

Phân phó một tiếng, Nguyên Hạo vung tay đánh ra cả trăm tia sét li ti vào hắc vụ khiến chúng xèo xèo cháy rụi. 

- Hay lắm, tới phiên ta. Liên Hỏa Cường Pháp.

Hét lên hưng phấn, Duẫn Khang hai tay bắn ra liên tục cả chục quả cầu lửa như bắn tiểu liên. Mỗi quả cầu đều có kích thước không lớn nhưng khi chạm vào hắc vụ liền nổ như tiềm kích oanh tạc, uy lực cực lớn. Thoáng một cái, hắc vụ dưới sự liên hợp công kích đã bị đánh tan, lộ ra một con đường băng ti. Khác biệt là cuối con đường này là một cánh của màu đen, có in hình một con ác quỷ phía trước. 

"Ô ô ô"

Một tràng tiếng kêu lớn liên tục vang lên ngay sau đó. Vô số bóng mờ đông như kiến từ các ngã rẽ xuất hiện, đồng loạt lao về phía ngã rẽ vừa bị phá ra.

- Nguy rồi, bọn chúng muốn lấp lại. Chúng ta mau đi.

Nguyên Hạo nhanh chóng hiểu rõ ý định của bọn chúng, liền tức tốc dẫn đầu nhảy vào ngã rẽ. Phía sau hai người, hằc vụ cuồn cuộn đuổi đến, hung hăng như muốn xé xác kẻ xâm phạm.

- Nhanh nữa lên, chúng sắp đuổi kịp rồi.

Cả hai nghiến răng tăng tốc đến cực hạn, vù một cái đã chạm đến cánh cửa. Không còn thời gian để suy nghĩ, hai người liều mạng đẩy mạnh cánh cửa lao vào.

"Ầm"

Cánh cửa đen mang hình ác quỷ vừa đóng lại, hắc vụ cũng đúng lúc lan đến. Kỳ lạ là bọn chúng không dám động chạm đến cánh cửa như sợ hãi quyền uy phía sau của nó. Sau đí, hắc vụ lại xoay người lấp đầy ngã rẽ, giống như tình trạng trước đó. 

"Ô ô ô" 

Con mồi không còn, tất cả các vách tường ở mọi ngã ngách trở lại vẻ trong suốt thánh mỹ, như chưa từng có tồn tại hắc ám nào chạm đến. Chỉ có những ai lỡ chân bước vào mới hiểu tột cùng bên trong mê cung này chứa đựng điều gì.

Đằng sau sự thánh khiết là ma quỷ, đằng sau cánh cửa đen bình thường kia liệu có chăng là...địa ngục...một nơi đã bị nguyền rủa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.