Hư Lộ

Chương 42: Thạch Huyết khai dao



Giờ phút này, hai tên tiên nhân toàn thân đều run rẩy, sắc mặt nghiêm trọng. Hắc Báo đoàn bọn chúng trước giờ ở Hành sơn thập quốc làm ăn không đụng chạm đến các đoàn thể khác, càng không đắc tội với tông môn nào. Với lại bọn chúng cũng chưa từng nghe nói tông môn trong thập quốc có quan hệ với hoàng thất hay can thiệp vào nội tình phàm tục nha. Vậy chắc chắn chín phần mười tên này là tán tu rồi, nhưng Lạc thành hoang tàn nghèo rớt ở biên thùy này thì có cái gì hấp dẫn được hắn chứ. Nói đến lợi ích, Hắc Báo đoàn chúng ta bỏ ra một chút đại giới dụ dỗ hắn cũng có thể nha, biết đâu hắn sẽ còn đầu nhập vào đoàn thể nữa không chứng. Nghĩ như vậy, tên to xác hít một hơi lấy lại chút tinh thần, nhìn Nguyên Hạo đang từ tốn bay lên gần bọn chúng bèn ôm quyền trịnh trọng nói:

- Vị huynh đệ này, ta thấy ngươi tu vi thâm hậu, kinh nghiệm chiến đấu cao cường. Hắc Báo đoàn chúng ta xưa nay tôn chỉ không gây thù với các đồng đạo tu tiên, sự việc vừa qua chỉ là hiểu lầm mà thôi. Cái tên mạo phạm các hạ cũng đã chết rồi, chúng ta nguyện ý bồi thường một trăm linh thạch cho người. kính xin các hạ rộng lượng bỏ qua cho.

Sắc mặt của Trần Mưu đại biến, tuy chưa từng thấy qua linh thạch nhưng lão cũng biết được đây chính là tài nguyên tu luyện căn bản của người tu tiên. Giá trị của linh thạch căn bản vàng bạc thế tục không thể mua được, đó cũng là lí do hoàng thất vốn giàu có nhưng lại không dễ gì truy cầu tiên nhân trợ giúp. Thứ duy nhất quốc gia có thể đưa ra là một vài khoáng sản quý hiếm, hay dược thảo kỳ lạ mà tiên nhân có thể sử dụng. Dù vậy, những thứ đó vốn vô cùng khó tìm, hoàng thất hằng năm đều huy động một lượng lớn nhân lực đi vào rừng núi hiểm trở, hoang vu để tìm tòi, thu hoạch. Bản thân Lạc thành thỉnh thoảng cũng may mắn phát hiện ra vài thứ đặc biệt nhưng đều bị kinh thành truy thu hết về. Vì thế nên từ lúc Nguyên Hạo đến, lão không thể đưa ra được thứ gì ra hồn dù đã rất nỗ lực. Cứ nghĩ đến Trần Mưu lão lại thở dài hổ thẹn không thôi.

Trên không trung, sắc mặt Nguyên Hạo tỏ ra khá bình thản, ánh mắt không có tí dao động nào trước lợi ích đối phương bày ra cả. Giỡn sao, giá của ca đây chỉ có một trăm linh thạch thôi à??? Bèo lắm cũng phải vài vạn linh thạch để ca còn tu luyện lâu dài chứ. 

Đáng thương thay cho tên to xác còn đang tự tin chờ đợi Nguyên Hạo trả lời. Theo hắn thì cái giá đó thì cả Trúc Cơ tán tu cũng phải động lòng nha, tên thiếu niên này thì hắn không nhìn ra tu vi nhưng chắc chắn chưa đến trúc cơ kỳ. Chắc chắn là tên này đang giả bộ sĩ diện thôi hắc hắc. Nếu như hắn biết Nguyên Hạo đang nghĩ gì thì sẽ thổ huyết tại chỗ a. Ông trời của ta, bán cả Hắc Báo đoàn cũng không được một phần nhỏ con số ngươi mong đợi nữa đấy. Ngươi há miệng sư tử cũng không cần phải mất tính người như vậy đi. Nói đi thì cũng nói lại, Nguyên Hạo cũng vô tội vì hắn có tu luyện bằng linh thạch bao giờ, hắn càng không có một cục linh thạch bỏ túi nữa nên kiến thức hắn về giá trị linh thạch là con số không tròn trĩnh nha. Nửa canh giờ trôi qua, mọi người vẫn nín thở quan sát nhất cử nhất động của ba người trên không. Thế nhưng  ba tên này chẳng làm gì ngoài việc sáu mắt nhìn nhau cả. Nguyên Hạo thì đợi tên to xác tăng giá lên, sau đó hắn sẽ ra vẻ cao nhân giáo huấn vài câu rồi tha mạng cho chúng. Nhất cữ lưỡng tiện mà hắc hắc! Tên to xác phía đối diện lại đợi Nguyên Hạo làm trò suy nghĩ xong sẽ gật đầu với hắn. Thế cục vi diệu như thế thành ra ai cũng lặng im đợi đối phương mở lời trước.

- Bọn họ đang làm gì vậy phụ thân? Sao Nguyên Hạo ca còn chưa ra tay vậy?

- Ta cũng không rõ nữa tiểu Thiên. Chắc là bọn họ đang có chuyện gì đó, ta cứ đợi xem sao.

Khương Thượng đứng phía dưới cũng không biết nên giải thích sao với con mình. Với thực lực Ngưng Khí hậu kỳ, đáng lẽ Nguyên Hạo nên sớm giải quyết hai tên kia rồi chứ sao cả ba cứ đứng lặng người ra thế. Muốn hóng gió tập thể sao??? Lại thêm nửa canh giờ nữa trôi qua, sắc mặt ba người trở nên quái dị. Tên to xác cảm giác có gì không đúng, tên kia nếu muốn diễn trò cũng không làm lố như vậy chứ, nhưng hắn không diễn thì sao cứ đứng im nhìn chúng ta cười tủm tỉm như vậy chứ. Nguyên Hạo khuôn mặt hắc tuyến, hắn xem ra bọn này quá keo kiệt rồi. Không muốn trả thì ca sẽ đánh cho chúng mày nhả ra mới được hắc hắc. Nghĩ đến việc có cả núi linh thạch, Nguyên Hạo bỗng nhiên cười đầy bỉ ổi, xoa xoa nắm tay bay về phía hai tên Hắc Báo đoàn.

- Này, ngươi đồng ý với điều kiện với bọn ta không vậy? Ngươi dừng lại đó, không được lại gần.

Tên mập mạp đồng bọn với gã to xác hét lớn nhưng Nguyên Hạo chẳng quan tâm. Hắn đột nhiên tăng tốc cực nhanh, hai tay giơ ra lại tạo thành cái thuẫn nước to che chắn lấy mình. Thấy tên thiếu niên lại giở chiêu cũ lao về phía mình, tên mập hừ lạnh vội vàng niệm pháp. Toàn thân hắn trở nên to lớn hơn, được bao thủ một lớp cự thạch dày. Tên này vậy đã biến thành cự nhân, hắn là thuộc tính thổ. Vũ kỷ thổ thuộc tính mạnh về phòng ngự và không sợ lửa với nước nên tên mập này không hề trốn tránh mà lựa chọn đối chiến trực tiếp. Theo hắn nghĩ thì Nguyên Hạo trừ màn nước tầm thường làm nghi binh này thì chỉ có mấy quả cầu lửa đơn giản sẽ không thể phá hủy tầng phòng ngự cường hãn của gã được. Kết quả đúng như gã dự liệu,  khi vừa đến gần Nguyên Hạo lập tức cho màn nước vỡ tan. Nhưng tiếp theo không phải là trò ẩn mình vòng ra đánh lén mà Nguyên Hạo dũng mãnh lao đến không ngừng phóng ra cầu lửa từ hai tay về phía hắn. Hàng loạt tiếng nổ vang lên liên hồi như đốt pháo, từng quả cầu lữa nổ lan ra bao lấy tên mập cự nhân vào trong. 

- Dừng tay lại

Tên to xác lúc này cũng lao đến, một tay gã cầm vài cái phù lục, một tay huy động một thanh phi kiếm khác. Khoảng cách giữa hai tên này rất gần nhau, chỉ cần vài hơi thở là hắn có thể lao đến kịp. Trong tính toán của hắn thì tên thiếu niên này không thể dễ dàng phá nát tầng phòng ngự của tên mập trong thời gian ngắn được. Chỉ cần hắn dùng mấy tấm phù lục phàm cấp này ngăn trở tên kia, rồi dùng phi kiếm tấn công sẽ có thể kéo được tên mập ra. Thế nhưng gã chưa kịp làm gì thì thấy Nguyên Hạo nhìn mình cười lạnh:

- Ngươi quá chậm rồi.

Đưa tay gia tăng linh lực khiến ngọn lữa trở nên điên cuồng dữ dội, mọi người chỉ nghe được vài tiếng gào thét ghê rợn của tên mập rồi im bặt. Lại một tên nữa cứ như vậy mà bị Nguyên Hạo nướng chín rồi, hỏa vốn sinh thổ nhưng hỏa quá mạnh thì thổ tiêu vong a. Tơ máu từ mắt tên to xác tràn ra ngoài, hắn không ngờ tên thiếu niên này ẩn giấu sâu như vậy, thật quá đáng sợ rồi.

- Khốn nạn! Ngươi dùng bí thuật che giấu tu vi? Vừa rồi ngươi sử dụng rõ ràng là linh lực tu vi Ngưng Khí hậu kỳ. Tại sao ngươi không ra tay từ sớm mà lại trêu đùa bọn ta như vậy?

Gã ra sức gào thét phát tiết lên, từ ban đầu cao ngạo đến giờ thì lại bị đối phương giết ngược lại khiến hắn khó mà chấp nhận được. Nguyên Hạo ho khan vài tiếng, thật ra hắn muốn một chiêu đập chết lũ này cho lẹ nhưng hắn vốn là ăn mày không có phi kiếm hay pháp khí gì a. Nên đành dùng mưu để cướp phi kiếm rồi tìm cách tiến gần đối thủ để ra tay vì hiện tại trừ Thạch Huyết ra hắn chỉ có vài phép thuật căn bản, nếu đối phương dùng pháp khí rồi vừa đánh vừa chạy sẽ gây khó khăn rất nhiều. Chuyện này không thể giải thích a, nên Nguyên Hạo đành cười khổ mang danh bá đạo, thích giả trư ăn thịt hổ, hành hạ người khác đến chết.

- Ngươi cứ chờ đó... Trưởng đoàn bọn ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Ngươi cứ chờ chết đi, nếu ngươi dám bỏ trốn bọn ta cũng truy ra cho bằng được.

Quay ngắt lại tên to xác đã cong đuôi định bỏ chạy khiến Nguyên Hạo suýt tí chửi tục ra. Ca cứ tưởng ngươi còn chút khí tiết, ở lại chiến vài trăm hiệp rồi quỳ xuống van xin năn nỉ. Không ngờ mới gào thét uy mãnh thế chưa gì đã đào thoát nhanh như vậy, tiếc là những điều này ca cũng dự trù cả rồi. Đạp phi kiếm rượt theo nhưng phi kiếm tên kia hình như là hàng xịn hơn nên tốc độ nhanh hơn Nguyên Hạo một chút. Nhíu mày một cái, Nguyên Hạo thò tay vào tay áo lẩm bẩm:

- Hừ, vốn muốn nhẹ nhàng với ngươi, không ngờ lại chạy lẹ thế. Đã vậy đừng trách ta cho Thạch Huyết khai dao trên người ngươi.

Một tia chớp đỏ từ tay áo của Nguyên Hạo như có như không vụt ra biến mất, chỉ có Khương Thượng phía dưới là có thể nhận ra hành động vừa rồi. Lúc này tên to xác đã nới rộng khoảng cách với Nguyên Hạo vài trượng, hắn quay đầu lại thấy tên thiếu niên không thể đuổi kịp tốc độ phi kiếm của mình thì thở ra. Chỉ cần hắn chạy về đến gần phạm vi của Hắc Báo đoàn thì sẽ có người tiếp viện ngay. Bất ngờ một bóng trắng quỷ dị hiện ra ngay trước hắn khiến tên to xác giật mình hoảng loạn, phi kiếm đang bay cũng ngừng lại. 

- M...a...

Chưa kịp thốt ra hết lời, gã chỉ thấy ngực mình nhói lên một cái. Nhìn xuống thì thấy một cây chủy thủ đỏ đang cắm thẳng trong tim mình rồi, gã mang theo ánh mắt không tin nổi rớt thẳng từ trên cao xuống. Chỉ là khi chạm đất thì gã chỉ là cái xác khô không còn tí máu nào, cả tinh huyết và hồn phách đều bị Thạch huyết thu lấy. Phía trên xác gã mấy chục trượng, Nguyên Hạo đang cầm Thạch Huyết cười nhạt với Phong Ảnh:

- Tên này to con mà nhát thật, ngươi vừa hù dọa hắn tí mà té từ trên trời xuống chết rồi. Tiên nhân như thế thật hiếm nha.

Nguyên Hạo khinh bỉ một phen rồi thu túi trữ vật của luôn tên to xác lại rồi cùng Phong Ảnh trở về Lạc thành. Lần chiến đấu này hắn đã thử nghiệm được Thạch Huyết lẫn Phong Ảnh khá thành công. Sức mạnh của linh bảo như Thạch Huyết là không thể chối cãi, chém giết Ngưng Khí như cắt đậu hũ như thế thì hắn còn sợ gì nữa. Ngoài dự liệu là Phong Ảnh lại có sức dọa nát như thế, Nguyên Hạo lí giải rằng bọn này tu vi còn thấp lại là tán tu nên chưa tiếp xúc nhiều với mấy thứ âm hồn này nên mới tạo ra hiệu ứng như vậy. Đối với đối thủ tu vi cao hơn thì hắn phải suy tính lại mới được. 

Phía trên tường thanh lúc này, Trần Mưu và thành chủ đang kích động đến rơi lệ. Bọn họ đã đánh đuổi được ba tiên nhân nha, một tiên nhân đáng sợ hơn trăm vạn đại quân địch rất nhiều. Đây đúng là thắng lợi vĩ đại nhất lịch sử Lạc thành rồi, trở thành giai thoại truyền kỳ cả An Nam quốc sau này a. Khi nhìn thấy bóng dáng của Nguyên Hạo từ xa bay hướng về thành, toàn bộ quân lính và dân chúng nhất nhất hoan hô vang dội. Tiếp sau, không ai nhắc ai, tất cả đều quỳ xuống vái lấy khiến Nguyên Hạo hắn cũng ngỡ ngàng. 

Thành tiên có thể tay nhuốm máu hàng vạn cốt khô, cũng có thể cứu rỗi muôn ngàn sinh linh vô tội. Tất cả vốn dĩ... Chỉ là trong một ý niệm mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.