Sau khi mua được lô đỉnh loại phổ thông nhất dành cho luyện dược sư học đồ với giá rẻ thì Nguyên Hạo lập tức cho vào nhẫn vật rồi chạy đến Hỏa Các để bắt đầu luyện tập. Hiện tại hắn chưa thể khống chế thú hỏa cấp hai một cách thuần thục nên chỉ đành dùng thú hỏa cấp một để tập luyện đan. Sau khi lấy lô đỉnh ra đặt vào vị trí, hắn bắt đầu luyện tập bước thứ nhất trong luyện đan.
"Tinh chiết dược liệu, tỉ lệ chiết xuất càng cao thì càng cao thì càng tận dụng được nguyên liệu. Một phần dược liệu nếu tận dụng hết mười phần thì khi luyện đan mới có thể đạt được hiệu quả cao nhất. Tuy nhiên tỉ lệ chiết xuất càng cao lại càng khó thực hiện. Do vậu, đa phần luyện dược sư đều vì bỏ qua việc này nên khiến cho con đường dược đạo tự giới hạn lại. Luyện đan là phải không ngừng nỗ lực để truy cầu hoàn mỹ, chỉ có ý chí kiên định mới thành công."
Đọc những lời truyền thụ ngắn gọn nhưng hết sức sâu sắc, Nguyên Hạo cảm nhận được tâm tình của lão già khi viết ra nội dung phần luyện dược căn bản này.
- Xem ra lão sợ ta không hiểu được mấu chốt của các vấn đề nên cố gắng giải thích và nhấn mạnh vào. Ừm, nếu như vậy, xem ra bước thứ nhất này ta phải luyện tập thật tốt vì nó ảnh hưởng đến con đường luyện dược sư của ta đi được bao xa. Nhất định không được xem nhẹ!
Nghĩ như vậy, Nguyên Hạo bắt tay vào bước đầu tiên hết sức thận trọng. Hắn dùng tốc độ chậm nhất có thể để thiêu đốt dược thảo theo tiêu chí "chậm mà chắc". Nếu mọi chuyện đơn giản như thế thì không có gí để nói, đáng tiếc cách tiếp cận này phá sản nhanh chóng. Mấy loại dược thảo hắn vừa dùng thú hỏa bao lấy một tí liền cháy ra tro, không hề có một chút gì được chiết xuất được cả. Điều này khiến cho Nguyên Hạo hết sức đau đầu, lay hoay tìm cách giải quyết.
- Hừm, chưa gì đã bị thiêu đốt sạch cả rồi. Để ta thử lại lần nữa với loại dược thảo khác xem sao.
Một lần, hai lần, ba lần... Không biết bao nhiêu dược thảo bị thiêu hủy một cách không thương tiếc, cuối cùng Nguyên Hạo mới ngừng tay lại. Ngồi bệt xuống đất, hắn lau mồ hôi nhễ nhại cả khuôn mặt mình. Việc khống hỏa tuy hắn đã có chút thành tựu nhưng rõ ràng tiêu hao linh lực và tinh thần là không ít tí nào. Hắn chỉ mới luyện tập có nửa canh giờ mà cảm giác linh lực trong người cạn kiệt mấy lần. Nếu không nhờ Hư Vô điểm tiếp tế có lẽ hắn đã không trụ nổi cường độ liên tục như vậy. Mặc dù tỏ ra mệt mỏi nhưng hắn lại tỏ ra phấn khởi vì bản thân đã phát hiện ra nguyên nhân của vấn đề.
- Ra là vậy, khi dùng cùng một cường độ lửa, nếu sử dụng thảo dược khác nhau thì thời gian bị thiêu cháy nhanh chậm khác nhau. Như vậy bản thân mỗi loại dược thảo chịu nhiệt khác nhau tùy vào đặc tính của chúng, sau này phải lưu ý vấn đề này mới được. Bây giờ vấn đề quan trọng là dùng cường độ lửa phù hợp để có thể chiết xuất thảo dược được.
Lựa chọn loại thảo dược có khả năng chịu nhiệt tốt nhất, Nguyên Hạo lại vùi đầu vào việc điều tiết nhiệt độ hỏa diễm. Thất bại mãi cũng sẽ thành công, cuối cùng sau ba ngày cật lực thử nghiệm cuối cùng hắn cũng đã có thể chiết suất ra thảo dược tinh chất. Có điều thành phẩm có tỉ lệ cực thấp, thất thoát gần hết, thế nhưng đối với hắn như vậy cũng là thành công rất lớn rồi.
- Haha cuối cùng ta cũng có thể chiết suất được dược thảo rồi. Tuy còn hơi tệ tí nhưng còn hơn lúc trước chỉ toàn cháy ra tro. Bên trong ngọc giản không có ghi làm sao để tăng tỉ lệ chiết suất lên. Chắc phải đi tìm lão già thỉnh giáo một phen.
Quyết định xong, Nguyên Hạo liền chạy đi tìm ông lão khắp nơi, từ ngôi nhà gỗ lần đầu gặp cho đến dược viên hưng vẫn không thấy tăm hơi. Hỏi thăm mọi người thì được biết lão già này là nhân vật quái đản nhất Vạn Dược Cốc, không ai biết được hành tung của lão bao giờ cả. Sau một buổi tìm kiếm bất lực, hắn đành chán nản trở về.
- Xem ra lão không muốn hiện thân rồi. Vậy thì tự ta nghĩ cách giải quyết thôi, lão tử không tin không có người chỉ dạy thì ta không làm được.
Lặng lẽ trở về Hỏa Các, Nguyên Hạo lại vùi đầu vào luyện tập điên cuồng. Có dược viên của lão già, nguồn tài nguyên để hắn thực tập là rất nhiều, không cần phải tiết kiệm mà lại miễn phí. Không ngừng lập đi lập lại việc khống hỏa trong lúc chiết xuất, cảm giác của hắn đối vời hỏa diễm càng lúc càng tinh tế và nhạy cảm hơn. Hắn không biết lí do vì sao nên đành cho rằng việc thử nghiệm của mình mang lại lợi ích. Chính vì thế, Nguyên Hạo lại càng cố gắng hơn nữa. Trừ ăn uống và nghỉ ngơi ngắn ngủi ra hắn dồn toàn bộ tâm trí việc luyện tập bước đầu tiên của luyện đan thuật.
Cứ như vậy mỗi ngày cứ lặp đi lặp lại như thế đến hơn một tháng, khả năng chiết xuất của hắn đã đạt đến chín mươi phần trăm. Đây là một tỉ lệ vô cùng khủng khiếp, bởi lẽ ngay cả những luyện dược sư siêu cấp cũng chỉ có thể đạt đến cỡ này thôi. Có điều Nguyên Hạo lại không hề biết điều ấy, hắn còn cho rằng tỉ lệ mà mình tạo ra còn quá thấp, chí ít cũng phải chín mươi tám hay chín mươi chín phần trăm mới được. Nếu để những lão già luyện dược sư biết được ý nghĩ của hắn chắn chắn hắn sẽ bị phỉ nhổ đến chết. Thế nhưng Nguyên Hạo cũng đâu rảnh rỗi quan tâm người khác nghĩ gì. Việc hiện tại của hắn là làm sao để tiếp tục tăng tỉ lệ chiết xuất lên đến tối đa.
- Xem chừng ta gần đến đích rồi, haha. Ca đây quả là thiên tài ưu tú của xã hội mà.
Hưng phấn nhảy nhót một hồi, Nguyên Hạo lại tiếp tục tập luyện thêm mười ngày nữa. Đáng tiếc lần này hắn lại chẳng thể tăng tỉ lệ của mình lên tí nào cả. Chín phần mười giống như một bức tường khổng lồ mà hắn không tài nào vượt qua nổi. Cảm giác cơ thể mệt mỏi vô cùng, hai mắt đỏ ngầu, hắn kiệt sức ngất đi mà không hay biết gì cả. Trong mơ màng, hắn lại thấy mình lạc vào một nơi hư ảo quen thuộc.
- Ta đang ở đâu đây, sao cảm giác giống nơi lần đầu gặp Tiểu Vô vậy?
Mò mẫm đi về phía trước, Nguyên Hạo bắt gặp một cái gương to lớn chắn giữa đường đi. Đứng phía trước chiếc gương là một bóng dáng nhỏ mờ ảo không thể nhầm lẫn với ai khác.
- Tiểu Vô, thì ra ngươi ở đây. Vậy mà sao ta gọi ngươi suốt thời gian qua mà ngươi không trả lời ta vậy?
Mừng rỡ chạy vội lại, hắn muốn ôm lấy hình ảnh tiểu hài trước mặt nhưng chạy mãi vẫn không cách nào đến gần được. Có điều khi dừng lại thì hắn lại có cảm giác mình cách đối phương rất gần nên lại tiếp tục đuổi đến. Tình cảnh quái dị này cứ diễn ra như vậy một lúc thì cảnh vật bỗng nhiên đổ vỡ tan nát y hệt như lúc ở Tĩnh Tâm tự viện. Nhưng lần này có một ánh sánh nhanh chóng bao lấy Nguyên Hạo khiến hắn biến mất trước khi quá muộn.
- Cảm giác thế nào não nhỏ? Thú vị không?
Giật mình tỉnh lại, hắn thấy tên tiểu hài đáng ghét đang nhìn mình với nụ cười mỉa mai độc quyền. Ánh mắt nghi ngờ, Nguyên Hạo liền cất tiếng dò hỏi:
- Ngươi có đúng là Tiểu Vô không hay lại là cái ảo ảnh chết tiệt kia vậy?
- Đúng là vô dụng, ảo ảnh hay người thật cũng không phân biệt được sao? Hắc hắc.
Mỉm cười quỉ dị, tiểu hài vung tay một cái biến ra cái gương nhỏ xíu nhưng hình dáng y hệt cái trong ảo ảnh kinh hoàng vừa nãy. Vừa nhìn thấy, Nguyên Hạo lập tức nhảy dựng lên hỏi:
- Cái quái quỉ này là vật gì mà đáng sợ như vậy hả Tiểu Vô?
- Nó là một tiên bảo được cất giấu bên trong ảo cảnh, chỉ có ai vượt qua được hết thời gian thử thách thì mới tìm được nó. Lúc ngươi cảm ngộ ở Tĩnh Tâm tự, có phải ngươi cũng thấy tràng cảnh thế giới sụp đổ giống như vừa rồi không?
Tiểu Vô nhàn nhạt đáp lại khiến Nguyên Hạo hồi tưởng lại tràng cảnh khủng khiếp đã diễn ra hai lần. Mồ hôi lạnh túa ra, hắn rùng mình một cái trả lời:
- Đúng vậy, nghĩ lại thật đáng sợ. Lần đó ta tưởng mình tiêu thật rồi.
- Hắc hắc, cầu phú quý trong hiểm nguy, cái ngươi nhận được không hề nhỏ tí nào đâu. Ngươi từng tẩy kinh phạt tủy, ngươi cũng hiểu quá trình đó thay đổi về chất toàn diện cho cơ thể con người đúng không? Ta nói cho ngươi biết, suốt một năm qua ngươi chính là ở trong cái gương này "Thanh tẩy linh hồn".
- Thanh tẩy linh hồn?
Nguyên Hạo lẩm bẩm tên gọi kỳ lạ này. Đúng là hắn vẫn thắc mắc suốt một năm hôn mê mình đã ở đâu. Nếu hắn nằm ở hoang mạc Dã Mãng thì làm sao có thể sống sót được cơ chứ.
- Hắc hắc ngươi không biết về "thanh tẩy linh hồn" cũng không có gì lạ. Bởi vì chỉ có những bảo vật thuộc về linh hồn cao cấp mới có thể làm được. Cái gương này chính là một vật như thế, ta dám chắc ở tiên giới nó cũng thuộc vào hàng đỉnh cấp chí bảo. Ta thật hiếu kỳ không biết vì sao một tiên bảo như vậy lại lưu lạc xuống vị diện thấp như linh giới này.
Nói đến đây, Tiểu Vô tỏ ra khá hứng thú nhìn xuống cái gương nhỏ mà nó đang cầm trên tay. Còn Nguyên Hạo thì hai mắt rực sáng, xoa xoa hai tay cười thô bỉ nói:
- Hắc hắc, đỉnh cấp tiên bảo sao? Có cái này không phải ca đây có thể đánh ngang linh giới này sao?
- Ngươi thấy hàng xịn là mắt sáng rỡ như vậy sao? Tiền đồ thật là tốt tăm mà! Ngươi nghĩ với tu vi tệ hại Ngưng Khí của mình có thể điều khiển tiên bảo sao? Nó không quay lại phản hệ chết ngươi mới là lạ đó, dẹp bỏ mơ mộng đó đi nhé.
Tiểu Vô không hề nương tình mà dập tắt niềm vui mới chớm nở của Nguyên Hạo ngay khiến hắn yểu xìu ra trông thấy. Không còn tí hứng thú với cái gương chí bảo kia nữa, hắn định hỏi Tiểu Vô về luyện thì bỗng nhớ ra gì đó liền đưa tay vào trong áo lấy ra một vật.
- Tiểu Vô, ngươi xem có biết bông hoa màu đen này là gì không?
Nhẹ nhàng thu lấy bông hoa vào tay, Tiểu Vô nhìn nó một lúc lâu rồi mới đáp lời:
- Nếu ta không nhầm thì đây là một vật dùng như chìa khóa để mở ra cái gì đó. Ta cũng chưa từng nhìn thấy giống hoa nào kỳ lạ như vậy. Đây có thể không phải nguyên bản tư nhiên của nó mà do ai đó đã tạo ra bông hoa thế này. Còn cách sử dụng thế nào thì tạm thời ta cũng chưa nhìn ra được nữa. Ngoài ra, ta cảm nhận được ở bông hoa này một khí tức mờ nhạt nhưng hết sức đặc thù.
- Đó là khí tức gì vậy Tiểu Vô?
Nguyên Hạo tò mò hỏi, không biết bông hoa này thần thánh thế nào mà ngay cả Tiểu Vô cũng không nhìn ra hết được công dụng của nó. Lúc này, Tiểu Vô bỗng nhiên thay đổi giọng điệu nghiêm chỉnh trả lời: