[Hư Nhĩ Dĩ Đãi] Ở Đây Chờ Em Đến!

Chương 14: Anh ấy chính là tương lai của tôi



58

“Lão Lục, em cần phải thú nhận với anh một chuyện.”

“Nói đi. Anh sẽ không tức giận.”

“Thật ra... Không phải em nhặt được ví tiền của anh, mà là em đã chôm nó.”

“Hả?”

“Em vừa nhìn thấy anh, là đã cảm thấy anh đặc biệt hợp khẩu vị.”

“Vậy phải cảm ơn em rồi.”

“Hở?”

Lúc đầu anh đã nghĩ, mình phải cảm ơn vận mệnh vì đã khiến em vừa vặn nhặt được ví tiền của anh. Nhưng khi biết được sự thật, anh lại muốn cảm ơn em, cảm ơn em đã đem chính mình đến bên cạnh anh.

59

“Không phải anh mang thuộc tính cuồng công tác sao?”

“Hình như trước kia có như thế.”

“Nghe Lâm ca nói, anh còn muốn mở thật nhiều thật nhiều công ty con, kiếm thật nhiều lợi nhuận.”

“Lúc đầu thì là vậy.”

“Bây giờ anh không có kế hoạch nào sao?”

“Hiện tại anh chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống thôi.”

“Có phải em làm ảnh hưởng đến anh không?”

Lục Vị Miên xòe tay ra, ngoài cửa sổ là nắng chiều hoàng hôn: “Em xem, bao nhiêu tham vọng của anh đều theo hoàng hôn dần dần biến mất.”

Hoàng hôn, chính là lúc chúng ta trở về nhà.

“Lão Lục?”

“Ừm.”

“Anh thật là đẹp trai.”

“Em không đẹp sao?”

“Còn kém một tí.”

60

Một ngày nọ, Ngụy Lai được nghỉ ngơi. Ông chủ Lục cũng bám cậu nghỉ ngơi theo. Ngụy Lai liền đề nghị đi xem phim.

Thực ra là do Trình Hạo show ân ái trước mặt cậu: Có một bộ phim, tôi cùng Chúc Lê Từ nhà tôi đã xem cùng nhau tới 33 lần.

Giận nha. Ngụy Lai nắm chặt tay, mình cũng muốn đi xem phim với lão Lục.

Kỳ thật xem phim cũng rất nhàm chán. Đúng lúc vừa nhìn lên màn hình, vươn tay lấy bỏng ngô lại vừa vặn chạm vào tay người kia. Ánh mắt Ngụy Lai từ xem phim đã chuyển sang nhìn ngắm khắp người Lục Vị Miên. Ánh đèn mờ tối, nhìn không rõ mặt, nhưng cậu vẫn muốn ngắm hắn, thật thoải mái a!

Thật xui là sau khi bộ phim kết thúc, Lục Vị Miên lại phát hiện người ngồi ghế bên cạnh là bạn trai cũ.

Bạn trai cũ hào phóng chào hỏi: “Ơ, Lục Vị Miên, đã lâu không gặp.”

Lục tổng lãnh đạm: “Ừm, chào cậu.”

Bạn trai cũ không thèm nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lục Vị Miên, chỉ chăm chú nhìn Ngụy Lai, hỏi: “Đây là bạn trai mới sao?”

Ngụy Lai ló đầu ra, chào hỏi: “Cũ rồi. Bên nhau cũng gần một năm.”

“.......” Lục Vị Miên câm miệng.

“Ồ, vậy cậu phá vỡ kỷ lục rồi. Tôi chỉ mới hai tháng.” Bạn trai cũ bày ra tư thế “Fighting”, “Tôi xem trọng cậu.”

Sau khi bạn trai cũ rời đi, Ngụy Lai hỏi: “Trước kia anh thích loại hình này sao?”

“Cậu ta được xếp vào loại nào?”

“Loại bệnh thần kinh.”

Lục Vị Miên không nói, nội tâm kêu gào: Không phải em đang tự nói chính mình sao!

Ngụy Lai thở dài: “Khẳng định trước kia có rất nhiều tiểu shota theo đuổi anh đúng không?”

Lục Vị Miên: “Làm gì có tiểu shota nào, nhưng lúc còn đi học thì có rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh.”

“Không chừng là do anh lớn lên nhìn rất giống trai thẳng. Trình Hạo là người từng trải vậy mà lần đầu tiên thấy anh cũng nói anh là thẳng.”

“Có lẽ là do anh quá công.” Lục Vị Miên cười, “Chẳng qua là anh không muốn quá thân cận với người lạ. Lúc còn đi học, mọi người đều học chung một lớp, vậy cũng coi như là có quen biết, nữ sinh thích anh thì cũng bình thường. Sau này ra xã hội, bạn bè bên cạnh anh đều rất ưu tú, rất biết xã giao, nên ánh mắt của những tiểu shota luôn không nhìn đến anh. Từng có người đến bắt chuyện cũng bị anh hù cho chạy mất. Tiếp đó, bạn bè anh có hai người gia nhập giới giải trí, bọn anh liền bắt đầu chỉ tụ tập trong phòng bao trước, không còn dạo đại sảnh của quán bar, quen biết ngày càng ít. Đào đâu ra tiểu shota.”

“Em nè, em là tiểu shota.” Ngụy Lai giơ tay.

“Em?” Lục Vị Miên lắc đầu, “Em là tiểu yêu tinh.”

[*] tiểu shota: hụ hụ cái này kiểu mấy bé nam cute moe moe ấy. Do ngài kim chủ lớn hơn Ngụy Lai nên chúng nó cos lão già x shota =)))))))))

61

Về “Chúng ta”

Lục Vị Miên nói:

Tình yêu đến cùng là cái gì? Tôi đến tận bây giờ cũng không giải thích được.

Nhưng tôi hiểu rõ, nó không phải là tưởng tượng. Có lẽ “chỗ trống” trên tấm bảng nhỏ được đặt kế bức tượng của tôi vào ngày sinh nhật ấy, chính là “Ở đây chờ Ngụy Lai đến”. Sinh thời, tôi vẫn sẽ tiếp tục nắm tay em ấy viết tiếp câu chuyện của chúng tôi.

Ngụy Lai nói:

Không phải ai cũng sẽ có soulmate của riêng mình hay sao?

Tôi không biết. Tôi đã từng chán nản, đã từng bối rối, cũng đã từng muốn buông tay không tìm kiếm nữa. Suy cho cùng thế giới này lớn như vậy, loạn như thế, có thể tìm thấy được người đối tốt với mình, thật sự không dễ dàng. Nhưng lão Lục xuất hiện, anh ấy khiến tôi tin tưởng. Có lẽ cho đến khi kết thúc sinh mệnh này, tôi cũng không cách nào biết được lão Lục có phải là soulmate của tôi hay không.

Nhưng tôi biết, tôi phải đến bên anh ấy, cùng anh ấy bước tiếp bên nhau.

Tôi là Ngụy Lai của anh ấy.

Anh ấy ư, có lẽ chính là tương lai của tôi.

Hoàn.

Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc T.T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.