Ngụy Lai cũng không phải hoàn toàn là người vô học.
Ngược lại, trong mười tám năm đi học cậu lúc nào cũng nằm ở vị trí thứ nhất. Thời điểm mẹ Ngụy mang thai, mẹ Ngụy đã dành hẳn một giáo trình giáo dục cậu từ trong bụng [*]. Sau khi cậu được sinh ra, học đi, học nói, học đánh vần so với những bạn nhỏ khác đều học nhanh hơn rất nhiều. Lúc học tiểu học, cậu bị buộc phải học thư pháp cùng Piano. Khi lên trung học cơ sở, trung học phổ thông cậu vẫn là một học sinh xuất sắc, cơ bản là sẽ không đi ngược lại với mong muốn của cha mẹ và giáo viên. Vấn đề lớn nhất là việc điền phiếu nguyện vọng thi đại học.
[*] Chỗ này là mẹ Ngụy dưỡng thai bằng cách cho em bé trong bụng nghe nhạc, rồi đọc sách, kể chuyện cho em bé nghe đó các bạn -_- Theo hồi trước mình học thì làm như vậy khi sinh con ra em bé sẽ thông minh hơn bình thường.
Mẹ Ngụy muốn cậu học y, nhưng Ngụy Lai cố ý học ngành tâm lý học.
Ngụy Lai nhớ tới những lời khi đó mà cậu dùng để thuyết phục mẹ: bây giờ người bệnh về tinh thần cũng không ít hơn người bệnh về thân thể. Cứu người không chỉ cứu riêng về thể xác, mà tinh thần cũng rất cần thiết.
Mỗi lần gặp phải chuyện không vui, cậu đều nghĩ đến câu nói này rất nhiều lần. Nhớ đến sự kiên quyết cùng nỗi bất lực của bản thân cậu khi đó.
Quyết định ngành tâm lý học liền cứ thi tâm lý học, tóm lại cậu vẫn nhận được thư thông báo trúng tuyển đại học danh tiếng. Tiệc mời khách chúc mừng khi đó là không thể thiếu. Cậu nhớ tới nụ cười hài lòng của mẹ và cha, thật giống như họ đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu. Cậu cũng rất vui mừng, chỉ trốn ở một góc vui sướng đến muốn la lên: rốt cục mình cũng được tự do rồi.
Game chỉ là sự bắt đầu của lối sống chán chường, Ngụy Lai ở trong game dần tìm được đồng loại của mình, cậu đã tìm thấy một nhóm gay, mọi người đùa giỡn với nhau thoải mái như một nhóm bạn cũ. Ngay lúc đó Ngụy Lai cảm thấy cậu đã tìm được nơi mình thuộc về, cậu luôn cố gắng để có thể trở thành một phần trong nhóm đó.
Sau đó, Ngụy Lai thông qua game để tiến vào thế giới gay, dần dần cậu đã trở thành khách quen mặt của hai, ba gay bar, cậu học cách uống rượu, tán tỉnh, luôn tự cho là mình đã nắm rõ trong tay quy tắc của trò chơi.
Ngụy Lai quen biết Trình Hạo cũng là thông qua cách này, lần đầu cậu gặp Trình Hạo, Ngụy Lai đã không thể nhìn thẳng vào gã. Ặc, gã ngày nào cũng trang điểm, lại còn sơn móng tay, lúc nào cũng tính quyến rũ cậu.
Về sau khi nói tới vấn đề này với Trình Hạo, gã tức giận như muốn ném chai rượu trong tay về phía cậu: “Tiểu gia tôi là nhìn cậu nhỏ tuổi mới chăm sóc cậu! Cậu khốn kiếp! Với dáng người bé tẹo như cậu, tiểu gia tôi mới không thèm để trong mắt nhé!”
Lần đầu gặp mặt tuy ấn tượng về nhau không quá tốt nhưng khi cậu gặp khó khăn người luôn bên cạnh cậu chính là gã. Ở chung với nhau một thời gian, cậu mới phát hiện giữa cậu và gã có khá nhiều điều yêu thích giống nhau. Đều thích ăn đồ nướng lúc nửa đêm, thích cày game online xuyên đêm, thích ôm ngực khóc òa lên như hai đứa đần......
Bất tri bất giác [*] đã cũng nhau trải qua nhiều năm, Trình Hạo từ một tên ghiện quán bar đã mở được một tiệm cafe kết hợp quán game. Ngụy Lai cũng từ một sinh viên đại học ngoan ngoãn biến thành một tên lười biếng thích giả trang sinh viên đại học, thỉnh thoảng làm một vài chuyện xấu.
[*] thấm thoát
20
Sau ngày hôm đó, Lục Vị Miên đều không có liên lạc với Ngụy Lai. Thực tế là hắn còn chưa biết tên của Ngụy Lai, số điện thoại của cậu, hắn chỉ có địa chỉ nơi cậu ở.
Huống chi gần đây công ty lại sắp ra mắt game mới, ông chủ Lục bận đến sức đầu mẻ trán. Một ngày làm việc căng thẳng trôi qua, hắn mới có chút thời gian để ý đến tin nhắn trong nhóm chat.
Sớm Chiều CP- Tần Hướng Trình: Lục tổng! Cậu kết thân thế nào rồi? Tôi giúp cậu tìm được một ấn cử viên mới rồi ~ rất đắc sắc a!
Rừng Trúc CP- Lâm Ngải Hàn: ha ha. Lần trước cậu ta đi xem mắt, nói là đi rửa tay một tí, kết quả lại chạy mất. Dì gọi điện thoại cho tôi mắng cậu ấy rất lâu.
Rừng Trúc CP- Lâm Ngải Hàn: còn hai người nữa? Mau gọi bọn họ tới chứng kiến thời khắc mang tính lịch sử!
Độc thân Quý tộc – Lục Vị Miên:......
Sớm Chiều CP- Văn Từ Tịch: hai người kia báo bận rồi. Đợi lát nữa gọi điện thoại báo cho bọn hắn.
Rừng Trúc CP- Bùi Dĩ Trúc: Lục tổng, anh rốt cục có thể thay đổi nick name nhóm rồi!
Rừng Trúc CP- Lâm Ngải Hàn: Chuẩn luôn! Còn nữa về sau khi đặt bánh kem không cần đặt cái bảng nhỏ kế bên cậu nữa! Chỗ trống bên cạnh Lục tổng rốt cục cũng có người ha ha ha!
Sớm Chiều CP- Tần Hướng Trình: mẹ kiếp! So với mình khi thoát ế còn kích động hơn!
Sớm Chiều CP- Văn Từ Tịch: Sao?
Sớm Chiều CP- Tần Hướng Trình:.....
Rừng Trúc CP- Bùi Dĩ Trúc: lại nói, cậu cùng vị kia làm sao quen biết?
Rừng Trúc CP- Lâm Ngải Hàn: sao lại kêu vị kia vị kia, tên gọi thế nào?
Thấy mọi người kích động, Lục Vị Miên cũng rất hưng phấn, nhưng bị hỏi tên của đối phương Lục Vị Miên có chút bối rối.
Độc thân Quý tộc – Lục Vị Miên: là bao dưỡng.
Sớm Chiều CP- Tần Hướng Trình: mịa nó! Có ý gì! Là tôi hiểu sai hay Lục Tổng nói nhầm vậy?
Có nhắm mắt Lục Vị Miên cũng biết được phản ứng của nhóm người này. Hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên về bản thân, cứ như vậy hắn bị cuốn vào một mối quan hệ bao dưỡng.
Chính hắn cũng không thể nghĩ thông suốt chuyện này, thì làm sao nói cho người khác biết đây?
Độc thân Quý tộc – Lục Vị Miên:......
Ông chủ Lục nhìn ánh sáng từ màn hình điện thoại dần nhạt đi. Hắn nửa nằm ở trên ghế, nghĩ ngày mai nhất định phải hỏi tên của cậu.
Nghĩ đi nghĩ lại, phát hiện bản thân vậy mà lại có chút nhớ cậu.
Không phải là loại nhớ nhung về chuyện xảy ra đêm đó, chỉ là đơn thuần nhớ.
Cảm thấy nếu như cậu có thể ở ngay trước mắt, là tốt rồi.
Sớm Chiều CP – là do tên Tần Hướng Trình có chứ “Hướng” viết trong tiếng Trung là “朝”, tên bạn còn lại là Văn Từ Tịch – Có chữ “Tịch” viết trong tiếng trung là “夕”. Mà Sớm Chiều CP lại được viết “朝夕” nên tên trong nhóm là do tên hai người ghép lại -_- huhu tui giải thích dài dòng quá ư ư
Rừng Tre CP – thì đơn giản hơn, tên anh công họ Lâm – nghĩa là rừng, còn em thụ tên Trúc vì thế mà cũng được ghép lại thôi =))
21
Ngụy Lai không có những nỗi buồn như ông chủ Lục.
Cậu không độc thân quá lâu, từ năm hai mươi tuổi cậu đã bắt đầu đi tìm kim chủ. Từng người từng người một, lại thêm nhiều người hơn. Cậu cũng khá kén chọn, không được quá xấu, nhất định phải có tiền, và tuyệt đối không có những ham muốn kì lạ. Vì vậy trong quá trình bao dưỡng sẽ không phải trải qua những chuyện quá mức đau khổ.
Nguy Lai rất rõ ràng một chuyện, sẽ cực kỳ phiền phức nếu cậu đặt tình cảm quá mức vào một mối quan hệ bao dưỡng.
Phần lớn các kim chủ của cậu đều rất hào phóng, chu cấp cho cậu không ít tiền. Chỉ là trước giờ cậu chưa từng có kế hoạch chi tiêu, nên trong người cũng chẳng có tiền dành dụm.
Cậu cũng từng nghĩ phải đi tìm việc làm, nhưng dần dần cậu phát hiện bản thân mình dường như đã biến thành một cái bình rỗng [*]. Thư pháp, Piano hay cuộc sống tốt đẹp trước đây giờ chỉ là quá khứ cùng với hiện tại không có tí quan hệ nào.
Cậu nghĩ, quên đi thôi, cứ như bây giờ. Trong nháy mắt cậu lại tiếp tục vùi đầu vào game, lúc chán nản vì chờ đợi cậu lại nghĩ phải tìm được một kim chủ.
Nghĩ tới vị kim chủ hiện tại, Ngụy Lại rất hài lòng an tâm chiến đấu hừng hực trên game tiếp. Cũng giống như ông chủ Lục bận bịu công tác mấy ngày nay, Ngụy Lai cũng đang rất bận rộn tập hợp tổ đội giết yêu quái đây.
Thời điểm ông chủ Lục bước vào nhà Ngụy Lai, máy tính cậu vẫn còn đang trong giao diện game.
Lục Vị Miên lơ đãng nhìn màn hình máy tính một chút: “Trò chơi này......”
Ngụy Lai chủ động nói: “Khiến tôi tốn rất nhiều tiền đó.”
“Nhìn là biết rồi.” Vốn Lục Vị Miên muốn nói là trò chơi này nhìn rất quen mắt, nhưng sực nhớ ra đó là sản phẩm được công ty hắn phát hành khoảng hai năm trước.
Lục Vị Miên cười nói: “Bộ trang bị này...... Hơn ba ngàn [*] đúng chứ?”
[*] 3000 ¥ ≈ 10.780.019 ư ư không biết tui đổi đúng không nha T.T
Ngụy Lai tròn mắt ngạc nhiên: “Làm sao anh biết?”
Lục Vị Miên hơi ngẩng đầu, có chút đắc ý, không biết đang đắc ý vì trí nhớ tốt của mình, hay là đắc ý vì độ nổi tiếng của game mà công ty mình phát hành, hay đang cảm thấy hài lòng vì Ngụy Lai hứng thú với sản phẩm nghiên cứu của mình. Hắn nhịn không được lần đầu tự đề cao chính mình một phen: “Tôi rất uyên bác [*] đấy.”
[*] thông thái, am hiểu rộng
Cười “hì hì” hai tiếng, Ngụy Lai sùng bái nói: “Đại thần nha.”
Ngụy Lai trong lòng thầm phỉ nhổ: Đồ không biết xấu hổ.
Lục Vị Miên thoải mái hưởng thụ ánh mắt sùng bái của thiếu niên mê game, dường như nhớ ra chuyện quan trọng, ho nhẹ hai cái: “Này, tôi còn chưa biết tên của cậu đấy.”
Ngụy Lai nói: “...... Tôi tên Ngụy Lai. Ngụy trong Ngụy Quốc, Lai của tương lai.”
Ngụy Lai...... Trong đầu Lục Vị Miên âm thầm đem tên Ngụy Lai cùng tên mình đặt song song với nhau...... Phải rồi! Tương lai! Lục Vị Miên đi với Ngụy Lai, chính là Tương Lai CP! [*]
[*] tác giả ghép chữ “Vị – 未” trong tên Lục Vị Miên với chữ “Lai – 来” trong tên Ngụy Lai, mà hai chữ này đứng gần nhau “未来” được hiểu là Tương lai ấy.
22
Ngụy Lai khó hiểu nhìn Lục Vị Miên đang cười rất kỳ quái.
Lúc Lục Vị Miên tỉnh táo lại, phát hiện Ngụy Lai đang nhìn thẳng vào mình, có chút xấu hổ mở miệng: “Tên rất dễ nghe.”
Ngụy Lai cười cười không nói.
Ngụy Lai, tương lai. Thật nhiều hy vọng trong một cái tên.
Ngụy Lai tắt máy tính: “Cũng gần tới giờ ăn tối rồi.”
Lục Vị: “Ừ, tôi cũng hơi đói.”
Ngụy Lai nói: “Vậy thì đi thôi!”
Lục Vị Miên: “...... Đi, đi đâu?”
“Anh không đặt bàn sao?”
Lục Vị Miên: “...... Tôi vẫn chưa rõ.”
Ngụy Lai đột nhiên tỉnh ngộ: “Ồ, vậy ra anh là tới ăn chực.”
Đa phần trước kia cậu cùng kim chủ ở chung là đều theo kim chủ dùng bữa, lăn giường cùng kim chủ. Dùng bữa ở nhà hàng lớn, lăn giường ở khách sạn to.
Lục Vị Miên cảm giác tai mình nghe không rõ rồi, cái gì mà ăn chực? Nghe cứ như hắn đã có ý đồ chực một bữa cơm từ trước vậy.
Ngụy Lai từ trong một đống đồ không thể nhìn rõ là những đồ gì moi ra được một cái điện thoại: “Nhà hàng Mỹ nhé, anh muốn gọi món gì?”
Lục Vị Miên lần nữa cảm thấy tai nghe không rõ: “Cậu muốn ăn bên ngoài?”
Ngụy Lai gật đầu: “Đúng vậy nha. Tôi giúp anh đặt món.”
Lục Vị Miên thật không hiểu tại sao vẻ mặt Ngụy Lai lại rất kiêu ngạo khi nói giúp hắn đặt món: “Tôi từ chối đồ ăn ngoài.”
Ngụy Lai vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.
Lục Vị Miên vẻ mặt ghét bỏ: “Cậu không biết nấu cơm sao?”
Ngụy Lai: “Tôi biết ăn cơm nha.”
Lục Vị Miên thở dài: “Biết rửa chén chứ?”
Ngụy Lai: Tôi biết làm rơi chén.”
Lục Vị Miên liếc mắt nhìn đống đồ không rõ dị dạng trên bàn: “Vậy cậu biết làm cái gì?”
Ngụy Lai cười, âm thanh có chút đè nén, tiến đến bên tai Lục Vị Miên, mềm mại nói nhỏ: “Tôi biết làm tất cả mọi tư thế mà anh muốn.”
Lục Vị Miên nhíu mày, tâm tình u ám, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: “Ồ, vậy cậu phải chỉ dạy cho tôi rồi.”