Kết quả là ngày hôm đó hai người cùng nhau đi siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu, và người xuống bếp chính là ông chủ Lục.
Ông chủ Lục hơi thất vọng, có lẽ cậu cũng giống như người trước đây ngay cả ngũ cốc cũng không thể phân biệt được.
Hình như có chút khác nhau, Ngụy Lai không hề chơi game hay xem tivi trong lúc hắn xuống bếp, mà lại ngoan ngoãn đứng nhìn bên cạnh, lâu lâu còn ca ngợi hắn vài câu.
Lúc này Lục Vị Miên mới rõ ràng, hóa ra hắn không phải mong muốn hai người có thể cùng nhau làm cơm, mà điều hắn muốn là sự chân thật cùng cảm giác an toàn khi ở cạnh người kia, hắn rất ghét cảm giác chỉ có một người cố gắng.
Ngụy Lai thấy khá mới mẻ khi nhìn dáng vẻ bận rộn cầm xẻng xào nấu của Lục Vị Miên, cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng.
Rất hiếm có kim chủ nào chịu xuống bếp nha.
24
Lục Vị Miên bắt đầu ngủ lại nhà Ngụy Lai.
Giấc ngủ của ông Chủ Lục trước nay đều không quá tốt, nhưng bây giờ sau một ngày mệt mỏi, buổi tối ôm Ngụy Lai vào lòng hắn vô thức ngủ rất thoải mái.
Gần đây khi biết Văn Từ Tịch muốn đến trung tâm mua sắm lựa quà sinh nhật cho Tần Hướng Trình, Lục kim chủ cân nhắc cũng muốn tặng quà cho Ngụy Lai.
Văn Từ Tịch giọng trêu đùa: “Thật đáng mừng nha, xem như cậu cũng có chút ý thức của kim chủ rồi.”
Văn Từ Tịch với Tần Hướng Trình cũng coi như là trúc mã, lúc trung học cơ sở hai người đều đã hiểu chuyện, bên ngoài luôn ca ca đệ đệ, nhưng không biết từ khi nào hai người bọn họ đối với người kia nảy ra suy nghĩ khác lạ, có thể chính họ cũng không rõ ràng được. Trong những năm dằn vặt lẫn nhau, Văn Từ Tịch cũng từng bao dưỡng vài người, ra vào những nơi phong lưu rất thường xuyên. Mặc dù chuyện đã qua, nhưng trong lòng mỗi người vẫn còn vết xước. Tần Hướng Trình gần như đã không còn nhớ đến, ngược lại Văn Từ Tịch luôn căm hận bản thân mình lúc tuổi trẻ bồng bột đã làm nhiều chuyện không tốt.
Lục Vị Miên vỗ vỗ vai y: “Tôi không có ý gì đâu. Chỉ là muốn cậu giúp đỡ, tôi không rõ nên tặng cậu ấy cái gì mới tốt.”
Cuối cùng, dưới sự tư vấn của Văn Từ Tịch, Lục Vị Miên cũng lựa được một chiếc đồng đồ làm quà cho Ngụy Lai.
Văn Từ Tịch trêu chọc nói: “Sao cậu không mua cho bản thân một cái luôn? Đồng hồ đôi cũng rất được đó nhé.”
Lục Vị Miên ngẩn người, lúc trước Ngụy Lai chưa từng nói với hắn là đang tìm việc. Nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại được tinh thần, dang tay ôm lấy đứa nhỏ thuộc về mình: “Chúc mừng cậu.”
26
Lục Vị Miên nghĩ đến thỏa thuận bao dưỡng, không mở mời được. Nhưng hắn là thương nhân coi trọng nhất là tính dứt khoát cùng sự rõ ràng, cảm giác không biết nên mở miệng thế nào cực kỳ khó chịu. Vì thế trước khi đi ngủ Lục Vị Miên thẳng thắn hỏi Ngụy Lai, thỏa thuận bảo dưỡng gồm những gì?
Ngụy Lai nhoẻn miệng cười cười: “Hèn gì tôi cứ thấy thiếu thiếu, thì ra là quên chuyện này.” Sau đó xoay người đi đến ngăn tủ đầu giường, lục lọi hồi lâu tìm ra được một tờ giấy, ném cho Lục Vị Miên: “Đây là bản thỏa thuận bao dưỡng đợt trước, anh nhìn xem có thể đồng ý không, tôi rất lười suy nghĩ một bản khác.”
Lục Vị Miên ánh mắt trầm xuống: “Đợt trước?”
Hắn nhặt tờ giấy lên, nhìn qua một lần, yêu cầu kinh tế của Ngụy Lai thật ra cũng không quá cao, số tiền cố định cho mỗi tháng cũng bằng với mức lương của nhân viên cao cấp chuyên thiết kế trang web ở công ty hắn. Nhớ trước kia Văn Từ Tịch bao dưỡng tình nhân đều là tặng nhà hoặc tặng xe.
Lục kim chủ giơ tờ giấy lên: “Chỉ có nhiêu đây?”
Ngụy Lai nghĩ nghĩ: “Còn một chuyện, mối quan hệ này không thể vượt quá một năm.”
Lục kim chủ mím môi: “Tại sao? Nếu như chúng ta sống chung rất vui vẻ.... ”
Ngụy Lai mỉm cười: “Chuyện gì cũng đều có một đoạn thời gian thôi.”
Đúng vậy, những lời này chính Lục Vị Miên là người rõ ràng nhất. Nhưng nghe từ miệng Ngụy Lai cảm giác rất khó chịu.
Lục Vị Miên nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn kết thúc mối quan hệ này.”
Ngụy Lai không nghe rõ: “Sao cơ?”
Lục Vị Miên lắc đầu, nghiêng người sang chỗ khác, không nói gì đến việc có chập nhận thỏa thuận hay không, chỉ là bày ra dáng vẻ không muốn nói chuyện tiếp.
Ngụy Lai “xì” một tiếng, nằm xuống giường kéo mền chuẩn bị ngủ.
— tích tích tích.
Ngụy Lai ngủ rồi, Lục kim chủ vẫn cứ thanh tỉnh, mở hai mắt suy nghĩ một lúc, xoay người đối mặt với Ngụy Lai, nhẹ nhàng vươn tay ôm chặt eo cậu.