[Hư Nhĩ Dĩ Đãi] Ở Đây Chờ Em Đến!

Chương 6: Chỉ có tự vượt qua



30

Lục Vị Miên đặc biệt hưởng thụ cuộc sống bây giờ. Hai giờ sáng tỉnh dậy đều nhìn ra ngoài cửa sổ ngâm nga câu thơ “Hướng ra biển lớn, xuân ấm hoa nở.[*]

[*] đây là tác phẩm nổi tiếng của thi sĩ đương thời Hải Tử ở Trung Quốc

Thuộc tính “cuồng công việc” của hắn cũng bắt đầu hữu danh vô thực. Khi rảnh rỗi liền suy nghĩ tối nay nên làm món gì, đoán chừng Ngụy Lai đang chơi game cũng gọi điện kiểm tra một chút, hoặc là tùy tiện cùng đám bạn bè tán gẫu trên điện thoại.

Rừng Trúc CP- Lâm Ngải Hàn: Thật nhàm chán.

Sớm Chiều CP- Tần Hướng Trình: Từ ngày Lục tổng thoát ế tới nay, cuộc sống bắt đầu nhàm chán.

Anh cầm chủy thủ Em cầm súng nha CP- Tiết Diệc Hiên:..........

Rừng Trúc CP- Lâm Ngải Hàn: Đại minh tinh, cậu cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Sớm Chiều CP- Tần Hướng Trình: Bắt đầu bỏ phiếu được rồi.

Sớm Chiều CP- Tần Hướng Trình đã tạo một cuộc thăm dò ý kiến “Con đường thoát ế của Lục quý tộc ——bao dưỡng có sinh ra tình yêu?”

Rừng Trúc CP- Lâm Ngải Hàn vote một phiếu “Có thể”.

Anh cầm chủy thủ Em cầm súng nha CP- Tiết Diệc Hiên vote một phiếu “Có thể”.

Tương Lai CP- Lục Vị Miên:..... Mấy người các cậu dám lấy chuyện nhân sinh đại sự của tôi mà bỏ phiếu.

Sớm Chiều CP- Tần Hướng Trình: Bởi vì nhân sinh đại sự của bọn tôi đều không thể bỏ phiếu được nữa. [ icon bất lực ]

Rừng Trúc CP- Lâm Ngải Hàn: Lần trước show ân ái tôi cũng có chia sẻ kinh nghiệm một tuần làm mấy lần với các cậu mà. [ icon bất lực ]

Tương Lai CP- Lục Vị Miên:....... Hình ảnh đâu?

Rừng Trúc CP- Lâm Ngải Hàn: Tại nhà của Bùi Dĩ Trúc đó.

Rừng Trúc CP- Bùi Dĩ Trúc: [ icon mỉm cười ngọt ngào ]

Lục Vị Miên câm lặng.

Không muốn cùng đôi phu phu không biết xấu hổ này nói chuyện nữa! Vẫn là nên xem Ngụy Lai đang làm gì, thế là Lục kim chủ bắt đầu vui vẻ gọi điện cho “đường dây nóng bao dưỡng.”

“Vâng?” Ngụy Lai rất nhanh liền nghe máy.

“Đang chơi game sao?”

“Không có, em đang trong siêu thị. Muốn mua cầu thép [*], thuốc tẩy rồi vài thứ linh tinh để chuẩn bị tổng vệ sinh.”

[*] là miếng bùi nhùi thép

“Rất siêng năng nha. Anh sau khi tan làm sẽ cùng em cọ rửa.”

Ngụy Lai cười khẽ một tiếng: “Được.”

“Em.....”

—— tít tít tít.

Lục kim chủ thở dài: “Sao lại cúp máy.”, đang tính hỏi em ấy buổi tối muốn ăn cái gì, tan làm thuận đường sẽ đi mua nguyên liệu nấu ăn mà.

31

Giữa sự hài lòng và không hài lòng luôn có một vực thẳm.

Bởi vì cùng đối phương sớm chiều có nhau mà thỏa mãn, lại bởi vì đối phương ngẫu nhiên vô tâm mà không thỏa mãn, giữa ranh giới của xúc cảm, con người hoàn toàn chỉ có thể dựa vào ánh mắt, là quan tâm hay là chế nhạo.

Rất nguy hiểm.

32

Ngụy Lai chưa bao giờ là người tự do tự tại, tuy rằng nhìn qua cách sống của cậu rất vô tâm vô phế, rất tự do, nhưng một khi đối mặt với vấn đề khó khăn, cậu sẽ bắt đầu dằn vặt bản thân mình, không ai có thể giúp được cậu.

Cách Ngụy Lai dằn vặt bản thân bình thường chính là —— tổng vệ sinh nhà cửa. Khách quan mà nói, muốn dọn ổ chó của Ngụy Lai sạch sẽ là chuyện không đơn giản. Trình Hạo chưa bao giờ đến nhà Ngụy Lai là bởi vì gã không muốn nhìn thấy một đống đồ vật linh tinh đang bốc mùi, hoặc là một chồng quần áo sắp lên men bay mùi đi khắp phòng. Khi gã vừa biết thuộc tính “quỷ lôi thôi” này của Ngụy Lai, Trình Hạo quả thực không dám tin, lớn tiếng nói: “Bằng cách nào cậu có thể sống trong căn phòng bẩn như thế?”, sau đó than thở: “Làm một tiểu linh [*], cậu cư nhiên sinh hoạt như vậy.....Thật tùy tiện.”

[*] đối tượng được người khác bao dưỡng.

Ngụy Lai không vui, muốn tổng vệ sinh nhà cửa, ý tưởng vừa bật ra liền giống như không dọn sạch sẽ cậu sẽ hít thở không thông, ngồi trong phòng suy nghĩ không thể nhẫn nại được nữa, game cũng không muốn chơi. Vì vậy liền gọi điện cho chủ quán net Trình Hạo đến giúp cậu.

Trình Hạo ngáp một cái, mặt đầy mệt mỏi: “Cậu làm sao?”

Ngụy Lai nghiêm túc nói: “Đột nhiên tôi nhớ ra phòng khách nhà tôi có hơi bẩn.”

Trình Hạo: “.......”

Trình Hạo trong lòng liền biết Ngụy Lai nhất định gặp chuyện gì, không thèm hỏi chỉ trừng mắt liếc cậu một cái: “Cậu cút đi.”

Ngụy Lai cười ngọt ngào, liếc mắt đưa tình nhìn Trình Hạo.

Trình Hạo làm mặt ghét bỏ.

Ngày thường Ngụy Lai rất ít khi đi siêu thị với Lục Vị Miên, nên tìm rất lâu cậu mới nhìn thấy siêu thị ở khá xa. Vừa lúc sắp bước vào cửa siêu thị, Lục Vị Miên lại gọi đến. Không biết từ lúc nào, Lục Vị Miên khi rảnh rỗi sẽ điện thoại nói chuyện với cậu, phần lớn nội dung đều luôn hỏi cậu đang làm gì, hay là tối nay cậu muốn ăn món gì, ngữ khí ngẫu nhiên mà tùy ý.

Ngụy Lai rất nhanh liền nghe máy, nhưng lại không có tâm trạng nói chuyện, chỉ qua loa trả lời hai câu đã cúp điện thoại. Cậu lúc này chỉ muốn tập trung vào việc mua sắm.

Cầu thép, thuốc tẩy..... Ngụy Lai suy nghĩ nhìn từng dãy hàng trưng bày vật phẩm, xoay người lại thì bỗng nhiên nhìn thấy người quen cũ. Người kia đang nắm tay một người phụ nữ, động tác thân mật tự nhiên.

...... Trâu Diệp?

Trâu Diệp rõ ràng cũng nhìn thấy cậu, nói gì đó với người phụ nữ bên cạnh rồi bước về hướng Ngụy Lai.

“Hi.” Ngụy Lai chào hỏi.

Trâu Diệp trợn mắt: “Hi cái đầu cậu.”

Ngụy Lai: “Anh xem chúng ta đã bao lâu rồi chưa gặp nhau, ngay cả một câu chào cũng không được nói thì không thân thiết chút nào.”

Trâu Diệp: “Tình nhân cũ mà cũng thân thiết sao?”

Ngụy Lai sờ sờ mũi: “Chúng ta là chia tay trong vui vẻ nha.”

“Ồ? Vui vẻ?” Trâu Diệp lặp lại, cũng không muốn nói tiếp, nhìn Ngụy Lai vẫn là một bộ dạng ngu ngốc, nhịn không được lại hỏi: “Vẫn khỏe chứ?”

Ngụy Lai ăn ngay nói thật: “Đã có kim chủ mới. Là người rất tốt.”

Trâu Diệp nhíu mày muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài: “Đây là con đường do cậu chọn..... ”

Ngụy Lai đau đầu, trước kia Trâu Diệp từng là thầy giáo, thích nhất là giảng đạo cho người khác, vì thế cậu vội vàng gật đầu trả lời: “Có chết cũng phải đi hết.”

Trâu Diệp: “....... ”

Ngụy Lai chớp chớp mắt, một mặt trong sáng hỏi: “Vậy còn anh? Người phụ nữ vừa rồi là bạn gái sao?”

Trâu Diệp cười cười: “Sắp kết hôn.”

Ngụy Lai cũng cười: “Tôi chắc không cần chúc phúc nhỉ, nhìn là có thể thấy anh rất hạnh phúc rồi.”

Trâu Diệp không nói gì nữa, vỗ vai Ngụy Lai rồi liền bỏ đi, ngay cả câu hẹn gặp lại cũng không có.

Chỉ là cùng người quen cũ ôn chuyện mà thôi, cũng không thể ảnh hưởng cuộc sống hiện tại được. Ngụy Lai nhìn theo bóng Trâu Diệp, cậu cùng người kia cơ bản là không hề có tình cảm, chỉ là buồn chán nên tìm đến giải trí, vậy mà lại trở thành tai họa cho nhau.

Lần đầu tiên khi nhìn một người, chúng ta không thể biết trước được trong tương lai người ấy sẽ khiến cuộc sống của mình nổi lên những sóng gió gì.

Không cách nào khống chế Nhất Kiến Chung Tình [*], nhưng có thể ngăn cản Nhật Cửu Sinh Tình [*].

[*] Nhất Kiến Chung Tình: vừa gặp đã yêu

[*] Nhật Cửu Sinh Tình: lâu ngày sinh tình

33

Trâu Diệp là kim chủ đầu tiên của Ngụy Lai do Trình Hạo giới thiệu. Lúc ấy Ngụy Lai đã cùng người trong nhà bất hòa, không nơi nương tựa, có chút tự giận bản thân, lại nhớ đến Trình Hạo ở phương diện này có kinh nghiệm, liền không suy nghĩ đi theo con đường này.

Trâu Diệp là song tính [*], có bộ dạng của người trưởng thành, là người có học thức đang là thầy giáo, và được rất nhiều người trong giới yêu thích. Thế nhưng người này không cần cho cũng không muốn nhận, không thích bị người khác quấn lấy, lúc đó lại không để ý ai nên vẫn luôn một mình. Lúc nhìn thấy Ngụy Lai cũng không đồng ý bao dưỡng, nhưng đến khi nghe Trình Hạo nói Ngụy Lai là sinh viên thì người này mới thay đổi chủ ý.

[*] ăn cả nam lẫn nữ.

Ngụy Lai cạn lời: Anh thích sư trò luyến sao.

Trâu Diệp giải thích là người trong giới này rất loạn, hắn không thích. Nhưng Ngụy Lai là sinh viên, ít nhất cũng có cuộc sống bình thường.

Trâu Diệp lớn hơn Ngụy Lai chừng bảy tám tuổi, sau khi biết được cuộc sống của Ngụy Lai hiện tại hắn cũng rất chiếu cố cậu. Tuy rằng không xác định quan hệ, nhưng trong thời gian bao dưỡng cũng có qua lại rất thường xuyên. Trường Trâu Diệp đang làm việc đối diện trường Ngụy Lai, nên ngẫu nhiên hắn sẽ ghé trường Ngụy Lai dẫn cậu đi ăn. Cũng giống như một giáo viên, quan tâm sinh viên một chút để đạt thành tích cao. Như bên ngoài nhìn vào thì chính là thấy hai người thường xuyên ở chung, mọi người cũng không nghĩ nhiều. Nhưng vấn ở chỗ, Trâu Diệp lại có kẻ thù, xui rủi làm sao đối phương lại là giáo sư trường của Ngụy Lai.

Đối phương cố ý muốn bắt thóp Trâu Diệp, thế là quan hệ giữa hai người liền bại lộ. Thêm nữa lúc trước Ngụy Lai từng có “tiền sự” về đánh nhau, tin đồn về đồng tính, vì lẽ đó trường học không thể tiếp tục bao che cho thiên tài tâm lý học được nữa, đành phải tiến hành cho Ngụy Lai thôi học.

Quyết đi thôi học vừa đưa xuống, ngay hôm đó giáo sư chủ nhiệm của Ngụy Lai liền tìm cậu nói chuyện, ngụ ý là có thể giúp cậu tiếp tục học tập, tương lai sau này sẽ mời cậu đến phòng công tác tâm lý của bạn bè ông làm cố vấn tâm lý.

Ngụy Lai cự tuyệt.

Cậu nói, lão sư em không biết nên cảm ơn thầy như thế nào đây, nhưng tha thứ em ích kỷ, em không muốn tiếp tục cùng tội phạm hoặc chính xác là tội phạm có bất cứ liên quan nào.

Ngụy Lai cảm thấy có lỗi, không chỉ có lỗi với giáo sư mà còn có lỗi với lời nói “muốn chữa bệnh tâm lý cho người khác” của mình.

Trâu Diệp cũng không thoát khỏi bị khiển trách, sự nghiệp giáo sư liền như vậy mất đi. Nhưng hắn tốt xấu gì cũng đã từng lăn lộn qua trong xã hội, rất nhanh đã cùng bạn bè hợp tác gây dựng sự nghiệp mới, tổn thất chi phí sinh hoạt không thành vấn đề. Nhưng tổn thất nặng nhất vẫn là danh tiếng.

Từ sau sự kiện kia hai người đều không liên lạc với đối phương. Lần gặp cuối cùng Trâu Diệp trả cho Ngụy Lai mười vạn đồng, Ngụy Lai cũng không từ chối, dù sao sau này cậu cũng sẽ không gặp lại hắn ta.

Đã nhiều năm trôi qua, có người vượt qua được vết nhơ trong quá khứ, nhưng vẫn có người trong đêm tối lặng lẽ liếm vết sẹo cũ.

—— ai sẽ cứu tôi.

—— “Đường về trái tim, xa triền miên ngàn dặm, không ai có thể giúp bạn, ngoài trừ bản thân tự vượt qua, người khác thương nhưng không giúp gì được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.