Bây giờ, trước tiên chúng ta hãy quay ngược thời gian
trở lại buổi sáng hôm nay. Sự tình kể ra như sau.
10:07 AM, ta ngồi trong văn phòng xa hoa của Đại Boss, lạnh run.
Hôm nay, không khí xung quanh Đại Boss thật không bình thường, một mảng đầu hói
trơn bóng, đôi mắt nhỏ nheo lại, sắc bén nhìn chằm chằm vào ta, vẻ mặt trầm tư.
Ta nhớ rõ, Đại Boss thân thiết nhã nhặn từng một lần có bầu không khí hỗn loạn
như thế, là vì toàn thể nhân viên tạp chí cùng nhau đề nghị, nói ánh nắng mùa
hè thật sự rất chói mắt, mạnh mẽ yêu cầu công ty bố trí rèm cửa sổ. Vì thế, Đại
Boss anh minh thần võ của chúng ta sau nhiều lần giãy dụa, rốt cuộc cũng kêu
phòng tài vụ đi mua rèm cửa sổ – miếng vải trong suốt – về. Kết quả là nắng
không bị che khuất, toà soạn hết cả mùa hè đều đắm chìm trong bầu không khí
mộng ảo của sắc hồng công chúa.
Lại có một lần, ông chủ của công ty in ấn đến đòi nợ, tuyên bố giá thành giấy
tăng nhanh, chi phí in ấn tự nhiên cũng phải tăng lên. Đại Boss mạnh mẽ kiên
quyết, dùng thời gian hai ngày điều động khảo sát thu thập giá giấy xung quanh,
đem so sánh đối chiếu, rồi dùng làm bằng chứng vạch trần “giá giấy tăng lên” là
bịa đặt. Tiện đà mang lên mặt bàn còn có bức ảnh chụp chung của ông chủ in ấn
cùng bồ nhí. Dưới sự uy hiếp như ngọn núi vô hình của các bằng chứng, ông chủ
đã mất hết mặt mũi của công ty in ấn phải đưa ra một lô giấy tốt nhất cho tạp
chí rồi câm nín rút lui.
Lại một lần khác…
Chỉ cần động đến vấn đề tiền nong, cả người Đại Boss của chúng ta sẽ tản mát ra
một không khí áp lực đặc biệt dọa người. Lần này, nguyên nhân ta đến văn phòng
của hắn là vì bản hợp đồng bán thân một năm của ta đã đến hạn.
Một năm nay làm trợ lý biên tập, ta vẫn cẩn cẩn thận thận, cần cù tận tụy,
không hề có một câu oán thán, bản thân trong công tác bận rộn, kiểm tra mỗi
tháng cũng đạt hơn chín mươi phần trăm. Xét theo trình tự, hợp đồng hết hạn
cũng là ngày ta thăng chức lên biên tập.
Bộ phận biên tập, bộ phận hành chính, bộ phận nhân sự,… từng bộ phận đều đã
đóng dấu thông qua xét duyệt với báo cáo thỉnh cầu thăng chức của ta, thẳng
tiến tới cửa cuối cùng – Đại Boss. Ta kéo kéo cổ áo theo bản năng, dự cảm rằng
một cửa này qua không dễ dàng, thậm chí hoàn toàn có khả năng thất bại. Bởi vì
thăng lên biên tập có nghĩ là tiền lương của ta tăng lên 20%, phúc lợi, đãi
ngộ, tất cả đều tăng lên một bậc, mà đề cập tới tiền bạc, Đại Boss luôn rất mẫn
cảm.
Một lúc lâu sau, Đại Boss rốt cuộc buông tha ta, bỏ đi ánh nhìn có thể bắn chết
người, mở miệng bằng cái giọng tiêu chuẩn của một lãnh đạo, “Tiểu Bạch này, một
năm nay, đối với quá trình công tác của bản thân cô có hài lòng không?”
Ta oán giận trừng mắt liếc Boss một cái, thật là kẻ thâm hiểm. Nếu ta nói không
hài lòng, chuyện thăng chức chắc khỏi phải bàn nữa. Nhưng nếu nói vừa lòng, bổn
tiểu thư lại có vẻ tự phụ quá mức.
Vì thế, ta mím môi cười, trả lời theo đường vòng: “Tôi vừa mới tốt nghiệp đã
vào toà soạn, qua thời gian một năm quả thực đã học được rất nhiều thứ. Trong
phòng biên tập, trưởng phòng Lý cùng các vị biên tập đều đối đãi với tôi không
tệ, còn tận tâm bồi dưỡng tôi. Mặc dù tôi còn có khiếm khuyết ở một số phương
diện, nhưng cũng may mọi người đều nhất trí đánh giá tôi không tệ lắm, cho nên
tôi cũng có tin tưởng vào bản thân.”
Tua xong đoạn này thật nhanh, ta thở phào nhẹ nhõm, phù phù! Nói như vậy, vừa
khẳng định năng lực bản thân lại vừa không thể hiện kiêu ngạo, ta muốn nhìn xem
Đại Boss có thể nói như thế nào.
Ai ngờ, Đại Boss, trong nháy mắt, nhếch lên một nụ cười giảo hoạt, ta còn không
kịp thầm kêu không tốt, hắn đã mở miệng: “Nói như vậy, Tiểu Bạch còn rất nhiều
điều muốn học tập phải không?”
“Tôi…”
“Tôi nhớ rõ tạp chí số trước cô đánh máy, thế nhưng có ba chỗ sai”
“Tôi…”
“Tiểu Bạch ơi Tiểu Bạch, phải cẩn thận! Cẩn thận là gì, cô biết không? Chính là
điều kiện nền tảng của tạp chí. Cô nói xem, nếu đem tên lãnh đạo quốc gia hoặc
khách hàng đăng sai nửa chữ, ai chịu trách nhiệm?”
“Tôi…”
“Ai, tôi nhớ trước đây không lâu, cũng có một cô bé không khác cô nhiều lắm làm
trợ lý biên tập ở công ty, bởi vì đem “Hồ Bắc” viết sai thành “Hồ Nam”, làm cho
khách hàng không chịu giao phí quảng cáo, toà soạn tổn thất mười vạn a, mười
vạn!”
Ta đã không còn “Tôi…” được nữa.
Đại Boss luôn luôn làm cho người khác không còn có thể dùng ngôn ngữ nào để đáp
lời.
“Mấy người trẻ các cô, thật sự là quá táo bạo, quá khinh suất. Làm việc nhất
định phải đến nơi đến chốn, nhất định phải cẩn thận, biết không? Các cô tật xấu
nhất chính là hay tự cho mình là đúng.”
Nhất thời, ta lệ rơi đầy mặt. Ông chủ, tại sao không chịu để ta nói hết? Kỳ
thật, ta muốn nói là cho dù không tăng lương, có thể trước tiên đem ta thăng
chức rồi hãy nói, cái này coi như là khẳng định tốt nhất đối với một năm công
tác của ta đi!
Đại Boss vẫn cứ thao thao bất tuyệt, đã đem vấn đề lỗi chính tả chuyển đến vấn
đề sắp chữ, tiếp đến là ý tưởng bài viết cùng cung cách phối hợp giữa các phòng
ban. Vì thế, một hồi từ chuyện thăng chức bị Đại Boss thân yêu cứng rắn đổi
thành khóa huấn luyện tư tưởng.
Ta đã không còn nước mắt để rơi nữa.
“Tiểu Bạch, đã hiểu hết chưa?”
Ta đờ đẫn gật đầu.
“Ừ.” Đại Boss vừa lòng gật đầu, trong mắt toát ra tình cảm trưởng bối quan tâm
cùng lãnh đạo tán thưởng, “Nếu như vậy, ra ngoài làm việc đi.”
Ta đứng dậy ra khỏi văn phòng, khi tới cửa ta đột nhiên ý thức được một vấn đề
mấu chốt: Rốt cuộc là ta tới đây làm gì?
~~Ta triệt để bị boss lừa rồi.~~
Vấn đề này quấy nhiễu ta cho tới tận hội nghị buổi chiều, thời điểm ta phạm
phải sai lầm lớn nhất trong cuộc đời. Mà tính nghiêm trọng của sai lầm này, chỉ
kém một chút so với lúc nhỏ ta cầm chiếc ô tô đồ chơi vỏ sắt nện vỡ đầu thằng
em họ.
2:00 PM, hội nghị chọn đề tài.
Nhân viên tham dự hội nghị: Đại Boss một cái, trai đẹp gái xinh bộ phận biên
tập năm người, khủng long và cóc phòng phóng viên bảy con.
Chủ đề hội nghị: Thảo luận quyết định đề tài chính của tạp chí kỳ sau.
Hình thức hội nghị: Bộ phận biên tập, phòng phóng viên trước đó chọn ra hai ba
đề tài, mọi người cùng thảo luận, cuối cùng Đại Boss quyết định dùng đề tài
chính nào cho kỳ này.
Khen thưởng hội nghị: Bộ phận nào có đề tài được lựa chọn sẽ giao cho bộ phận
đó soạn bản thảo. Hơn nữa, cuối tháng tiền thưởng tăng 20%, phí làm ca tăng
50%, phí giao thông, điện thoại tăng 50%. Liên tiếp bảy kỳ được chọn, tiền
thưởng cuối năm tăng 0.5%.
Ta vẫn thường tự hỏi, Đại Boss định ra chế độ khen thưởng như vậy với ý định
ban đầu là gì? Là tăng tính tích cực trong công tác của nhân viên hay là xúc
tiến cạnh tranh giữa hai bộ phận? Nếu thật sự là xúc tiến cạnh tranh, giờ phút
này hắn điệu bộ thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe, kỳ thực là kẹp giữa
hai bộ phận đang có “cuộc chiến nước bọt”, có phải đã hối hận rồi hay không?
Mỗi lần mở hội nghị, đại để đều là thời điểm Đại Boss thống khổ nhất, ta hưng
phấn nhất.
Nguyên nhân rất đơn giản, ngay từ đầu ban biên tập với phòng phóng viên đã nhìn
nhau không vừa mắt, dưới sự cổ vũ của giải thưởng cuối tháng, bèn lôi ý tưởng
đề tài ra công kích lẫn nhau, tại hội nghị mặt đỏ tai tía, tranh cãi ầm ỹ. Lần
khốc liệt nhất, nữ phóng viên Slime thậm chí đeo nguyên đôi giày cao gót 9 cm
nhảy lên ghế, có thể thấy tình hình hoành tráng như thế nào.
Mà lúc này đây, ta mà nhớ không nhầm, nếu đề tài của bộ phận biên tập lại được
lựa chọn, chúng ta đã sáu lần liên tiếp đoạt giải quán quân. Bởi vậy, hội nghị
hôm hay kịch liệt dị thường.
Xán Xán của bộ phận biên tập: “Đề tài thứ nhất của chúng tôi kỳ này nhằm vào
bối cảnh nguy cơ tài chính, cùng với sự thay đổi của mô hình tiêu thụ sau khi
có lệnh cấm rượu mới ban hành, phân tích hiện trạng ngành công nghiệp đồ uống…”
Slime của phòng phóng viên:”Ngừng, đề tài như vậy mà cũng dám đem ra nói? Làm
ơn đi! Thời điểm lệnh cấm ban hành còn hai tháng nữa, bây giờ mới nói đến cái
gì biến hóa, đối thủ của chúng ta đã sớm làm rồi!”
Hoàng mao cẩu của phòng phóng viên: “Đúng thế, người trong ngành lại chẳng
không cười đến rụng răng, nói chúng ta nhặt lại cái mông nóng của người khác
à?”
Tiểu Duy của bộ phận biên tập: “Mới chỉ… mới chỉ, nhưng… là! Ta… chúng ta….
hiện… hiện…”
Slime của phòng phóng viên: “Hiện, hiện cái gì mà hiện? Bạn học Duy, trước tiên
anh hãy về luyện nói cho lưu loát rồi lại đến họp.”
Lời vừa dứt, cả phòng hội nghị cười vang. Tiểu Duy lắp bắp đáng thương mặt đỏ
lên, cúi đầu xuống.
Xán Xán thấy thế, vỗ bàn đứng bật dậy: “Các người! Đây là xúc phạm nhân phẩm.”
Hiểu Tại của phòng phóng viên: “Ai xúc phạm nhân phẩm? Chúng ta bàn bạc, ngay
cả nói, anh ta cũng không nói rõ ràng, làm sao cùng thảo luận chủ đề với mọi
người được?”
Xán Xán của bộ phận biên tập (cười lạnh lùng): “Tôi thấy có người đỏ mắt mới
đúng? Tiểu Duy năng lực sáng tác rất rõ ràng. A đúng rồi, không biết cô còn nhớ
hay không? Tháng trước khách hàng của cô chỉ tên muốn Tiểu Duy viết bài cho anh
ta, là ai chạy đến ban biên tập cầu cứu người đấy?”
Nghe vậy, sắc mặt Slime liền trở nên khó coi, thấy thế, tâm can nhỏ bé khó kiềm
chế của ta cũng nhịn không được, hân hoan bịch bịch nhảy dựng lên. Slime thường
ngày ỷ vào tòa soạn sớm hơn so với chúng ta nửa năm, thêm nữa lại có bộ dạng có
vẻ xinh đẹp, ở văn phòng nhanh chóng được bầu thành “Hoa khôi tòa soạn”, tính
tình càng thêm kiêu ngạo.
Kỳ thật, cá nhân ta cảm thấy vẻ xinh đẹp của Slime rất nông cạn, thuộc dạng
càng nhìn kỹ càng không thấy tí gì đặc sắc, hơn nữa không trang điểm thì không
dám bước ra khỏi cửa. So sánh với nhau, Xán Xán vào công ty cùng lúc với Slime
thanh tú cao gầy, mang theo vài phần hảo khí thẳng thắn cùng tính tình đặc hữu
của con gái miền Nam, xem ra lại càng hoạt bát đáng yêu hơn.
Mọi nhân viên đều biết hai người vừa vào công ty đã bắt đầu đấu qua đấu lại, mà
ngày hôm nay hiển nhiên lại bắt đầu, vì thế ta cũng liền cân nhắc xem có nên ôm
lấy đùi biên tập viên Xán Xán, đổ thêm dầu vào lửa hay không.
Vừa nghĩ đến đó, giọng nói nhẹ nhàng của sếp vang lên từ phía sau, “Xán Xán,
ngồi xuống đi.”
Xán Xán nhướng mày, phỏng chừng vừa rồi cũng chiếm được thượng, giờ phút này
liền bình thản thoải mải ngồi xuống, nhưng mà sếp lại nói một câu làm cho cô
nháy mắt hóa đá, “Trong hội nghị bàn luận nội dung không liên quan, tiền thưởng
tháng này khấu trừ hai trăm tệ.”
Xán Xán líu lưỡi, miệng mở ra còn chưa kịp nói lời phản bác, sếp phòng biên tập
Lý Tử Nho dịu dàng, thiện lương, hiền thê, lương mẫu đẩy khẽ gọng kính vàng,
cười nhẹ mở miệng, “Tranh luận với thủ trưởng, khấu trừ thêm một trăm tệ.”
Xán Xán câm nín triệt để, trợ lý biên tập nho nhỏ là ta, nguyện vọng bỏ đá
xuống giếng cũng triệt để tan thành bọt nước. Sếp khống chế hội nghị xong rồi,
lại nói: “Lựa chọn chủ đề lệnh cấm rượu. Nguyên nhân là, hai tháng sau chính
sách mới ban hành, các đối thủ cạnh tranh viết bài cũng chỉ là phỏng đoán,
nhưng chúng ta lần này có thể đem hai tháng cuối này đổi thành phân tích chứng
minh tình hình thực tế, so với các tạp chí đối thủ càng có sức thuyết phục
hơn.”
Lời vừa dứt, phòng hội nghị nhất thời lặng ngắt như tờ.
Sếp không hổ là sếp, nói hai ba câu đã chinh phục được phòng phóng viên. Ta
lặng lẽ ngắm vị trưởng phòng suất khí anh tuấn Nhậm Hàn mới nhậm chức chưa lâu
của phòng phóng viên, chỉ thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên, cũng
tìm không được từ nào phản bác.
Sếp chuyển hướng sang ta nói: “Bạch Ngưng, đem file ppt chuẩn bị lúc trước ra,
ta giảng giải cho các vị một chút suy nghĩ về đề tài này.”
Ta hấp tấp gật đầu, chạy nhanh đem USB cắm vào máy tính, chuẩn bị đem file ppt
ra, chỉ thấy Đại Boss đã đi trước ta một bước, cầm chuột lách cách duyệt
folder. Ta yên lặng nhìn màn hình máy tính trên màn chiếu, đang nghĩ ngợi chưa
nói cho hắn biết file ở đâu, chỉ thấy trên màn hình xuất hiện một thứ đáng sợ.
Một folder…
Một folder ẩn….
Một folder ẩn mang tên là “GV”…
Càng làm người ta hoảng sợ là, con chuột của Đại Boss lại từng bước tiến tới
gần foder “GV” thân yêu của ta.
Đại Boss không chút để tâm. “Ở đây phải không?”
Trong phòng hội nghị, lặng ngắt như tờ.
N ánh mắt vô cùng thuần khiết nhìn lên màn chiếu, n ánh mắt vô cùng trông đợi
nhìn Đại Boss sắp mở folder “GV”
“Không được a!”
Ta cả kinh kêu lên, bàn tay Đại Boss run lên, click!