Ta lặng lẽ giương mắt nhìn người ngồi đối diện, nghẹn
nghẹn, tiếp tục vùi đầu uống trà ~ing……
Vì chân Nhậm Ma Vương sưng như móng lợn nên bị ta
đường hoàng cự tuyệt lời đề nghị đưa ta về Bạch phủ, thật ra là ta lo không
biết trong nhà đang xảy ra chuyện gì nữa. Mặc dù trên đường về ta đã nghĩ đến
trăm nghìn giả thiết, nhưng lúc bước vào cửa nhà họ Bạch, ta vẫn sợ cứng người.
Sự thật, luôn luôn phong phú hơn nhiều so với tưởng
tượng.
Hồn vía ta vẫn còn đang bay trên mây, Bác Hi ngồi
trước mặt ta lại bình thản như không, khóe miệng nhếch lên cười nhẹ rót cho ta
cốc trà, đôi mắt sâu thẳm lóng lánh như sóng nước nhìn ta, mãi lâu sau mới mở
miệng: “Anh xin lỗi.”
“Hả?” Ta nghĩ là Bác Hi nhìn thấy ta, cảm thấy vô cùng
áy náy nên muốn say sorry, bản thân ta thì muốn tránh không nhắc đến chủ đề khó
nói này.
“Ha ha, không có gì.”
Ta vừa dứt lời, bàn tay to lớn của Bác Hi đã xoa xoa
đầu ta, ý cười dịu dàng ánh lên trong đáy mắt, “Em ngốc quá, mấy năm nay không
biết đã khóc bao nhiêu lần rồi, giờ lại còn giả vờ kiên cường trước mặt anh nữa
hả?” Giây tiếp theo, Bác Hi hôn lên hai má ta.
Ta nhảy dựng đẩy hắn ra, sau khi cách xa hắn một
khoảng cách đủ an toàn, ta mới thôi trợn mắt há mồm. Vừa bước vào nhà họ Bạch
đã bị hôn phu tiền nhiệm ôm nhiệt tình, giờ lại an ủi cưng chiều, lại còn hôn
má nữa….. Ta không phải Đức mẹ Maria, trái tim nhỏ bé không kìm được bắt đầu rung
lên mãnh liệt.
Thế này….. rốt cuộc tại sao lại thành thế này?
Bác Hi thấy vậy, vẫn không có cái gọi là tự ý thức
trong đầu, lại còn chẳng biết xấu hổ mà bước đến trước mặt ta, tỏ vẻ lo lắng
hỏi: “Em sao thế?” Nói xong bất chợt hắn ngừng lại, Bác Hi nhíu mày có vẻ như
nghĩ tới cái gì đó, đôi mắt đen huyền lóe lên, thấp giọng nói:
“Ngưng Ngưng, cho anh xin lỗi ————”
“…….” Ta không hiểu nổi cái xin lỗi này của hắn là xin
lỗi cái gì, chỉ còn biết cẩn cẩn thận thận lùi về sau.
Bác Hi: “Ngưng Ngưng, anh biết anh không tốt, trước lễ
đính hôn lại bất thình lình gặp tai nạn xe cộ, có phải anh đã khiến em hoảng sợ
rồi không? Hai năm qua anh cứ ngủ như vậy, chuyện gì cũng không biết, chỉ có em
———–”, hắn nghẹn ngào một lúc, đôi mắt ửng hồng nhìn ta, không ngừng lẩm bẩm:
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi……..”
Ta bị ôm trong lòng hắn, bấn loạn toàn phần.
Ta thật muốn nói anh ngủ đến chết cũng được, tôi chẳng
liên quan, hình như lời này nghe có vẻ giống giả bộ giận dỗi, nhưng mà, theo
hiểu biết của ta, hoàng tử Bác Hi tỉnh lại rồi, không phải là nên kích động
chạy đi tìm cô bé lọ lem Kiều Kiều của hắn sao?
Bác Hi ôm ta có vẻ thỏa mãn, lại còn lải nhải, “Anh
nghe bác sĩ nói, mấy năm nay em đều đến chăm sóc cho anh, anh có thể tỉnh lại
cũng là nhờ em kiên trì đánh thức anh, lúc này anh không biết nói gì cả, nhưng
anh thề, Ngưng Ngưng, cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em, không bao giờ bỏ rơi
em, không bao giờ khiến em lại phải tủi thân thêm một lần nữa….”
Ta phỉ nhổ! Bác sĩ cái thể loại gì thế hả? Ta chăm sóc
Bác Hi lúc nào hả?
Ta lấy lại tinh thần, nghĩ đến Nhậm Ma Vương mặt lạnh
mà tuân thủ quy tắc phụ nữ đẩy Bác Hi ra, đan tay chữ X ra dấu ngừng lại: “Bác
Hi, anh mất trí rồi à? A ~~ Có phải anh đã biết chuyện Kiều Kiều rồi hay không
vậy? Tuy là cô ta có lỗi với anh, nhưng anh cũng không thể quay lại tìm tôi như
thế.”
Ta đã tương đối, tương đối khéo léo biểu đạt ý tứ của
mình rồi, cũng không quá kích thích đến thần kinh yếu ớt vừa tỉnh của anh ta,
nhưng khiến ta bất ngờ là, Bác Hi lại ngỡ ngàng nhìn ta, chớp mắt sau đó: “Kiều
Kiều là ai?”
……
“Cô ấy có lỗi với anh? Cô ấy đâm phải anh à?”
“Ngưng Ngưng, chuyện đó không quan trọng, quan trọng
là em, em và anh, hiểu không?” Mỉm cười xoa xoa mu bàn tay ta, phun ra toàn từ
lãng mạn, “Ngưng Ngưng, anh vừa tỉnh lại đã muốn gặp em rồi. Biết em phải đi
làm nên anh đến nhà em ngồi đợi, chẳng lẽ như vậy rồi mà em còn không hiểu trái
tim anh sao? Lúc vừa tỉnh lại anh đã phát hiện ra, danh lợi, tiền tài đều là hư
vô, chỉ có em là chân thực mà thôi.”
“Một người, hoàn toàn, thuộc về anh!”
………..
………..
Cằm ta rớt thẳng xuống sô pha.
———————————
Trái dỗ phải khuyên, vất vả lắm mới lừa được Bác Hi
vào ngủ trong phòng ta, ta mới bước ra phòng khách.
Trong phòng khách, cha mẹ ta, cha mẹ Bác Hi bốn người
đang ngồi uống trà, có điều nhìn vẻ mặt thì, mỗi người đều có tâm sự riêng
trong lòng. Thấy ta bước từ trong phòng ngủ ra, cha mẹ Bác Hi là người đầu tiên
phản ứng lại, ngẩng đầu ậm ừ nói: “Bác Hi ngủ rồi à? Để bác đi xem nó.”
“Khoan đã,” ngay giây phút mẹ Bác Hi đứng dậy, ta lạnh
lùng mở miệng, “Bác trai bác gái cũng nên cho cháu một câu giải thích chứ nhỉ?”
Đêm hôm khuya khoắt mò đến nhà ta, lại còn bắt ta phải về gấp, chuyện này thế
nào cũng không thể không làm cho rõ ràng được.
Mẹ Bác Hi cứng người, cuối cùng vẫn là mẹ già giải
vây, vỗ vai ý bảo ta ngồi xuống, lúc bấy giờ mới thở dài nói: “….. Bác Hi chỉ
nhớ lại khoảng thời gian trước khi quen biết Kiều Kiều thôi.”
????
Ta khinh thường nhìn thẳng mẹ già, mẹ cứ phải nói kiểu
nghiêm trọng này làm gì chứ? Rốt cuộc là Bác Hi là con mẹ hay con là con mẹ
đây? Chị gái à chẳng lẽ chị không phát hiện ra mình về sai phe rồi?
Mẹ già mặt dày kiên định, không thèm nhìn ta tiếp tục
nói: “Sự việc ngày trước bố mẹ Bác Hi đã nói với bố mẹ rồi.”
Mẹ Bác Hi do dự: “Ngưng Ngưng, trước đây Bác Hi có lỗi
với con, hai bác vì nó mà cũng có lỗi với con. Nhưng bây giờ….. nó lại như thế
này, con có thể…….”
Cha Bác Hi nắm lấy tay vợ mình, nói tiếp: “Có thể là
mấy năm Bác Hi hôn mê này, hai bác đã vô tình nhắc đến chuyện Kiều Kiều trước
mặt nó, trong tiềm thức nó cũng không muốn nhớ lại chuyện ấy, cho nên sau khi
tỉnh lại tiềm thức đã tự động niêm phong đoạn trí nhớ này rồi.”
“Bác sĩ nói lúc này tốt nhất là không nên kích thích
nó, tránh cho nó phát sinh chuyện không hay, thế nên ————–”
“Thế nên cái gì?” Ta nhướng mày, “Thế nên mấy người
muốn tôi diễn kịch với anh ta, tốt nhất là biến giả thành thật kết hôn luôn
phải không?”
Nói xong, cha mẹ Bác Hi ngơ ngác nhìn nhau. Cha mẹ ta
cũng sửng sốt không kém.
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, đi theo Nhậm Ma
Vương lâu như thế, không chỉ khí thế ngày càng tăng lên mà lời nói cùng ngày
càng ác độc. Ta đứng dậy, khí thế bức người: “Đêm nay con đã nghe được rất
nhiều câu “Xin lỗi” rồi, lúc này, con cũng chỉ muốn nói với hai bác một câu:
‘Xin lỗi’. Con! Không! Làm! Được!”
Mẹ Bác Hi trợn mắt đến mức muốn lọt con ngươi, ai mà
nghĩ được, đứa con gái nhà giàu mới nổi nhu nhược, yếu ớt, lụy tình, con bé
Bạch Ngưng từng chán nản bỏ nhà đi sẽ có một ngày cứng rắn như vậy? Trong lòng
ta dâng lên một cảm giác sung sướng vì trả thù.
“Muốn lừa Bác Hi cũng được, muốn công bằng cũng được,
nhưng chẳng liên quan gì đến nhà họ Bạch chúng tôi cả. Nhà họ Bạch cũng không
thích hợp để dưỡng bệnh, phiền hai vị nhân lúc Bác Hi ngủ mà đưa anh ta về bệnh
viện điều trị toàn diện đi.”
Trong phút chốc, bầu không khí trong phòng khách trở
nên ngại ngùng, tĩnh tặng đến mức khiến người ta cảm thấy khó thở.
Lúc lâu sau mẹ già mới lỗi thời mắng một câu, “BTS,
mày học cái kiểu đanh đá này ở đâu vậy? Không nhìn ra được nha Bạch Ngưng.”
Ta lại cười đến rực rỡ, đáp lại, “Con rể mẹ.”
Cái này, bầu không khí lại càng quái đản, mẹ già ngừng
lại hai giây, thét to: “Chính là cái thằng mày đi xem mắt hôm nay đấy hả??”
“Vâng,” ta nghiêm túc gật đầu, “Không phải là con làm
theo lời mẹ dạy sao? Bọn con xem mắt rất thành công, bây giờ đã ở chung rồi.”
-____-||||
Tuy ta vô cùng, vô cùng nghiêm túc trình bày sự thật,
nhưng sau khi nghe ta kể chuyện, trừ ta ra, mọi người đều ngã hết cả ra đất,
chừng 1 phút sau cha già mới đen mặt quay đầu sang phía cha Bác Hi giải thích:
“Con bé này…… nó hay thích nói đùa thôi.”
Cha Bác Hi: “Không sao, thật ra……. Ngưng Ngưng cũng
khiến không khí dịu đi nhiều.”
Cái này, đến lượt ta đen mặt.
Tại sao câu “Sự thật thắng lý luận” này vĩnh viễn
không thể áp dụng được lên người ta vậy?