Mặc dù cảm thấy việc làm này thật hoang đường, mặc dù
cảm thấy buổi chia tay không nên diễn ra trong live show ca nhạc, mặc dù… Cuối
cùng, sau khi đấu tranh dằn vặt, ta vẫn hẹn với Bác Hi cuối tuần cùng nhau đi
xem ca nhạc, không ngờ đối phương đồng ý ngay lập tức, từ đầu dây bên kia, bằng
giọng điệu trịnh trọng đến kỳ lạ nói rằng rất áy náy, lần trước hắn xúc động
quá, bây giờ bình tĩnh lại rồi cũng hiểu ra lúc ấy bản thân vô lý quá, hy vọng
ta hiểu được, sau này nhất định phải hạnh phúc vân vân.
Lần nói chuyện này làm cho ta trợn mắt há mồm, quay ra
tự thấy mình có vẻ lấy dạ tiểu nhân đi đo lòng quân tử, có lẽ… Bác Hi không có
cố chấp như trong tưởng tượng của chúng ta, anh ta hoàn toàn có thể dựa vào sức
lực của bản thân mà dần dần phục hồi tinh thần cùng thể lực. Hành động của ta
hiện nay, nhìn kiểu gì cũng giống như đang cố xát muối vào vết thương của người
khác.
Nghĩ lại, ta lại bắt đầu cảm thấy ít nhiều hối hận.
Nhưng mà, cảm giác hối hận này nhanh chóng biến mất
hoàn toàn khi nhìn thấy Bác Hi.
Chúng ta hẹn đến thẳng cửa nơi tổ chức gặp nhau, đúng
như lời của Sâu, độ nổi tiếng của Kiều Kiều không phải là nhỏ, chỉ là một live
show nhỏ nhỏ thôi, nhưng không khí tại hiện trường thì náo ~ nhiệt ~ vô ~ cùng,
người người tấp nập, cờ xí rợp trời.
Bác Hi đứng ở cửa, nhìn hình ảnh Kiều Kiều đoan trang
trên tấm áp phích to đùng, thấy ta đến, anh ta cười nói: “Ngưng Ngưng, đây là
ngôi sao ca nhạc mà em thích sao?”
Ta hơi xấu hổ một trận, vì không có cách nào giải
thích với Bác Hi tại sao phải đến xem live show này, nên Sâu vô tình làm Bác Hi
hiểu nhầm ta cũng là fan của Kiều Kiều.
Ta bóng gió, “Anh thấy cô ấy thế nào?”
Bác Hi vuốt cằm trầm ngâm rồi quay sang ta, nghiêm túc
nói: “Ngưng Ngưng, hồi trước em suốt ngày giận dỗi, nói hai đứa mình không hợp
phách, cái gì em thích anh cũng không vừa mắt. Nhưng cô ca sĩ này ——-”
Ngón tay thon dài của Bác Hi chỉ về phía tấm áp phích
có Kiều Kiều đang cười rực rỡ, nhận xét: “Mắt to mũi nhỏ, cằm thon miệng anh
đào, là type anh thích a! Vô cùng dễ thương, lại nhỏ nhắn xinh xắn khiến cho
người khác phải thương yêu, vừa rồi anh còn nghe cô ấy hát, thật sự là…”
= =
Mấy lời sau đó, một chữ ta cũng không cách nào nghe
lọt, trong lòng rầu rĩ, nội thương uất nghẹn. Quả nhiên, ba năm trước cũng thế,
ba năm sau cũng vậy, sở thích của Bác Hi anh chẳng thay đổi lấy một chút nào!
Uổng công tôi còn thông cảm với anh! Uổng công tôi còn bày ra cái trò buổi hẹn
chia tay gì gì. Phỉ nhổ!
Ta thấy buổi hẹn hôm nay có thể trực tiếp thăng cấp
thành buổi hẹn bắt cá hai tay rồi!
Ta đang ở đằng này khinh bỉ, đằng kia, đám fan Kiều
Kiều bắt đầu hò hét chói tai ầm ĩ:
“A a, lại đây, lại đây đi!”
“Kiều Kiều, i love you, i love you!”
“Kiều Kiều, xuống gặp chúng tôi một chút, xuống đây
đi!”
Chiếc xe hơi màu đỏ sang trọng tiến vào đài truyền
hình, đám người cũng chen chúc đuổi theo, ta mặc kệ, tự nhiên là không thèm
chạy theo, Bác Hi thấy vậy, cũng không có chạy vào cùng.
“Ngưng Ngưng, em làm sao vậy?”
“… Hay là mình cùng vào đi? Ca nhạc sắp bắt đầu rồi.”
Lườm! Tôi còn phải vào nữa à? Rõ ràng một mình anh vào
không phải là tốt lắm hay sao? Nói không chừng Kiều Kiều lại nhận ra anh, anh
khôi phục lại trí nhớ, có thể diễn một làn truyện cổ Grimms được rồi. Bác Hi
thấy sắc mặt ta không được thoải mái, ho khan một tiếng, ngượng nghịu nói: “Có
phải em… tức giận vì vừa rồi mình không đuổi theo? Vậy được rồi, anh giúp em đi
lấy một chữ ký nhé?”
Tiếp tục lườm! Ta thở phì phù quệt miệng, tự anh muốn
đi sao cứ kéo cả tôi vào? Ta trợn mắt liếc Bác Hi một cái, phất áo rời đi. Bác
Hi thấy thế, không buông tha đứng tru lên ở đằng sau: “Ngưng Ngưng, em đi đâu
đấy? Ca nhạc sắp bắt đầu rồi.”
“Đi toilet!”
Không biết là vì gấp gáp hay là ta thật sự rất ngu
đường, dạo quanh đài truyền hình một vòng cuối cùng vẫn không tìm thấy toilet.
Bác Hi đi đằng sau cũng bày ra vẻ mặt cầu xin, đề xuất: “Ngưng Ngưng, hay là
mình vào trước, bên trong thể nào cũng có toilet.”
“Muốn vào tự anh vào đi, tôi ———”
Ta còn chưa nói xong, Bác Hi đột nhiên trợn trừng hai
mắt nhìn về phía sau ta, kéo ta kêu lên, “Ngưng Ngưng, em nhìn kìa!”
“Có cái gì hay mà ——–” chữ “Nhìn” lên đến họng rồi lại
không thể phát ra ngoài, chỉ thấy chỗ mà Bác Hi chỉ, cửa sau của đài truyền
hình, từ trên chiếc xe màu xám bạc, chầm chậm bước xuống một hot girl đeo kính
râm, mặc váy đỏ, tóc xoăn gợn sóng, đôi chân dài hút mắt hút hồn, đây đây đây…
đây không phải là Kiều Kiều sao?
CMNC, hóa ra là vậy, mấy năm nay Kiều Kiều tiến bộ
không ít nha! Biết trước cửa nhiều fan, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền
dùng kế điệu hổ ly sơn.
Bác Hi thấy thế, đứng ở phía sau ta cười cười, “Ngưng
Ngưng, xem ra cô ca sĩ em thích này không chỉ xinh đẹp mà còn rất thông minh
nha!”
Ta đang muốn quay đầu lại khinh bỉ, đã thấy cửa chính
của xe mở ra, nháy mắt, một bóng người quen thuộc đến không thể quen hơn bước
từ trên xe xuống.
Tim ta bất giác đập chậm nửa nhịp, chắc mắt ta hỏng
rồi, ta hoàn toàn không tin vào đôi mắt của mình. Bảo sao chiếc xe này nhìn
quen đến vậy, nhưng mà… Không thể nào, Kiều Kiều sao lại có thể quen Nhậm Ma
Vương? Nhậm Hàn sao lại có thể đưa Kiều Kiều đi tham gia live show?!
Tim của ta gần như đã nhảy khỏi cổ họng, vội vàng muốn
tiến lên xác minh, nhưng chân vừa định nhấc lên đã như bám rễ trên mặt đất.
——– Nhậm Hàn cười, đi vòng đến bên người Kiều Kiều
——– Cúi người xuống
——– Kiều Kiều thẹn thùng đưa mặt đáp lại
Bọn họ ôm hôn!
Thoáng chốc, trời đất tối sầm.
Kiều Kiều, tôi còn có thể nói gì đây?
Quả thực… cô là khắc tinh của tôi sao? Người đàn ông
nào tôi yêu quý cô cũng đều phải tranh giành với tôi, đùa bỡn tôi mới vui sao?
Ba năm trước,ba năm sau, đều như vậy. Thì ra, ác ma
ngày trước tới giờ vẫn chưa từng buông tha cho tôi, kẻ bắt cá hai tay không chỗ
nào không xuất hiện.
A! Nhậm Hàn, tôi nhìn nhầm anh rồi.
Hoàn toàn, nhìn nhầm rồi!
Ta tự nhiên không còn tâm trạng xem live show của Kiều
Kiều, đuổi Bác Hi đi, ta nói chỉ muốn yên lặng một chút, rồi bắt đầu chầm chậm
chạy xe không mục đích trên đường. Ta nghĩ, ta cần thời gian để bình tĩnh lại
một chút, ngẫm lại từ đầu đến cuối xem rốt cuộc tại sao mà lại xảy ra vấn đề,
ngẫm lại xem có phải trước đây ta nợ Kiều Kiều cái gì, cho nên chỉ cần ta xem
trọng ai, cô ấy đều phải quấn vào một phen mới thoải mái.
Lần này Bác Hi rất nghe lời, chắc cũng vì nhìn thấy
sắc mặt ta thật sự không được tốt, không đi về cùng. Ta liền cứ đi chậm rãi như
vậy, không biết mình muốn đi đâu, cũng không biết mình muốn làm gì, cho đến tận
khi tới giờ hẹn của ta và Nhậm Hàn, ta mới phát hiện, mình vẫn mò đến cửa hàng
anh ta chọn.
Nếu đến đây rồi… thì không nên bỏ đi, nói không chừng,
hôm nay không chỉ là buổi chia tay của ta và Bác Hi, mà cũng là của ta và Nhậm
Ma Vương.
Vào bếp, Nhậm Hàn đã ở đó, đang gọi món với người hầu
bàn, thản nhiên liếc mắt nhìn ta một cái, nhẹ nhàng nói: “Sao đến muộn như
vậy?”
Trong giọng nói có chút ý trách cứ, nếu đổi lại như
bình thường, ta đã sớm cợt nhả đánh trống lảnh, nhưng thời khắc này, nói sao ta
cũng không cười nổi, cúi đầu không nói một chữ nào. Nhậm Hàn cũng không quá để
ý tình hình của ta bên này, chỉ vào một món đồ ăn, gõ bàn nói:
“Lấy ra đây đi.”
Ta nhìn chằm chằm bộ dáng mỉm cười thân thiết của Nhậm
Hàn, trong lòng trăm vị ngổn ngang, nụ cười ấy, đã không còn thanh khiết như
trước. Vừa rồi… mới mấy tiếng trước thôi, lúc anh đưa Kiều Kiều đến đài truyền
hình, cũng cười như vậy với cô ấy. Nghĩ lại, nắm tay ta siết chặt, giọng nói
cũng bắt đầu khàn đi:
“Lấy cái gì?”
Nghe vậy, Nhậm Hàn nhíu mày,”Bạch Ngưng, đến giờ em
vẫn không nhớ hôm nay là ngày gì sao?”
Ta cười, lúc trước ta không biết hôm nay là ngày gì,
nhưng bây giờ ta đã rõ, là ngày đánh dấu chia tay. Đang suy nghĩ, hầu bạn lại
chạy đến, nói nhỏ câu gì đó bên tai Nhậm Hàn, Nhậm Ma Vương gật đầu tỏ ý, hai
người hầu bàn khác bưng đồ ăn lên.
Tinh thần ta mệt mỏi vô cùng, ăn cái gì cũng vậy,
nhưng thấy món gì đó trước mặt thật sự rất đẹp, thế nên ăn một miếng cho biết
cũng được vậy.
Trước mặt ta là một chiếc bánh ngọt nhỏ, kiểu dáng
bình thường, xem ra hương vị cũng sẽ không khác nhiều lắm. Đặc biệt ở chỗ, trên
chiếc bánh ngọt, người ta dùng chocolate làm thành hai hình gấu Teddy nổi, hai
chú gấu nhỏ ở cùng một chỗ, bàn chân bốn móng cầm một chiếc nhẫn kim cương lấp
lánh chói mắt.
Lòng ta chùng xuống một cái, khó hiểu nhìn thẳng vào
Nhậm Hàn. Nhậm Hàn thế thế, thiếu tự nhiên ho khan, giọng điệu hiếm hoi là cũng
thiếu tự nhiên, lại có thêm một chút… dịu dàng. “Kiểu gì cũng biết đứa ngốc như
em chắc chắn không đoán được hôm nay là ngày gì, thôi thì anh nói luôn vậy, hôm
nay… Khụ khụ, là tròn ba tháng hợp đồng… Lúc em đến nhà anh ở, anh đã nói sống
chung thì tính là thử việc, luật lao động quy định không thể thử việc quá ba
tháng, cho nên… Khụ khụ, em có thể chuyển thành chính thức được rồi.”
?_?
Đầu óc ta mờ mờ mịt mịt, hoàn tòa không tiêu hóa nổi
lời nói của Nhậm Hàn, càng không thể liên hệ những lời ấy với cảnh tượng vừa
thấy cách đây mấy giờ. Có ý gì đây? Thông qua? Chuyển thành chính thức?
Nhậm Hàn nhấc ly nước uống một ngụm lớn, nhìn thấy đôi
mắt chăm chú trừng trừng của ta, cảm giác thiếu tự nhiên, bèn quay ra phía cửa
sổ, đoạn nói: “Nhìn chằm chằm anh như thế làm gì? Đừng mơ anh… khụ! Cầu hôn tại
chỗ… Càng đừng hy vọng anh quỳ xuống. Mau nhìn đi! Nhanh nhanh lấy nhẫn ra, ăn
bánh đi!!”
Ta cúi đầu theo bản năng nhìn ngắm chiếc nhẫn kim
cương kia, trong ánh đèn mờ ảo, nó lóe ra thứ ánh sáng chói mắt vô cùng, đâm
vào mắt ta đau tức, đau đến nỗi nước mắt chầm chậm chảy ra. Giỏi, giỏi lắm. Tôi
hận không thể vỗ tay khen ngợi Nhậm Hàn anh.
Buổi chiều Kiều Kiều, buổi tối Bạch Ngưng, Nhậm Hàn,
đấy là sắp xếp của anh sao?
Mấy giờ trước ở trên xe, anh có đưa cho Kiều Kiều một
chiếc nhẫn kim cương như vậy hay không? Có ôm lấy cô ấy nói nhỏ, em được tuyển
chính thức rồi hay không?
“Ngưng Ngưng?” Thấy ta vẫn không nói một lời, Nhậm Ma
Vương rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó khác thường, hắn đứng dậy tiến đến, ngồi
xổm xuống trước mặt ta, bàn tay to lớn run run vuốt ve bờ má của ta.
“Đồ ngốc, sao lại khóc? Anh… Em cũng biết anh không
thích hình thức mà. Được rồi, anh sai rồi, hoa tươi vẫn phải có, anh đã dặn nhà
hàng chuẩn bị tốt rồi…” Một mặt thấp giọng dỗ dành, một mặt Nhậm Hàn kéo ta vào
trong lòng hắn, nhắm mắt nhớ lại một màn ngày hôm nay, nghĩ đến Kiều Kiều cũng
từng nằm trong vòng tay này ngọt ngào, cổ họng ta từng đợt buồn nôn dâng lên.
Dùng hết sức lực toàn thân đẩy Nhậm Hàn ra, ta thuận
tay túm lấy cốc nước trên bàn hắt lại. Vì thế, dù ở khắp nơi trên thế giới, mỗi
một nhà hàng đều thường xuyên diễn ra các mà biểu diễn motif film kinh điển ——-
toàn bộ khách hàng vẫn quay sang chú ý tình huống phía này, mấy góc nhà hàng
phát ra những tiếng hít thở khe khẽ, Nhậm Hàn nước còn nhỏ giọt trên chóp mũi,
ánh mắt khó tin đứng dậy nhìn ta, kỳ lạ hỏi:
“Bạch Ngưng?”
Ta nhếch môi, cười lạnh.
“Nhậm Hàn, anh tỉnh đi. Tôi đến là để nói với anh, tôi
và Bác Hi sẽ quay lại với nhau.”