Cái gọi là “Người cười ta ngông cuồng khờ khạo, ta
cười người điên đảo ngược xuôi (*)”, đại khái chính là để chỉ kiểu người như
chị Tiếu Phù.
Tiếu Phù là người sáng suốt nhất công ty, không như ta và Xán Xán, khó chịu gì
thì cũng sẽ vô tư mà oán giận thẳng thừng.
Chị Tiếu Phù vô cùng rõ ràng rằng người keo kiệt như
Đại BOSS chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ cho một phụ nữ mang thai chơi bều lêu
lổng ở tòa soạn hơn mười tháng, hơn nữa gần một năm này, đại BOSS còn phải cấp
cho chị ấy nào là lương, nào là trợ cấp, còn có bảo hiểm xã hội, tiền khám chữa
bệnh.
Cho nên, chị Tiếu Phù trước khi bụng nhô lên đã bắt
đầu tính toán kế sách. Chị không lớn tiếng công bố mình sắp có baby mà chỉ tuồn
ra tin đồn là đã mang thai. Chị Tiếu Phù muốn chờ, chờ xem thái độ của công ty,
chờ xem thái độ của Đại BOSS, đáng tiếc, dĩ nhiên thái độ của Đại BOSS đã làm
cho chị thất vọng, trong hoàn cảnh này, chị cảm thấy tòa soạn này không còn lại
gì để lưu luyến nữa, thế là lập tức ngửa bài với công ty.
Chuyện tiếp theo thì thuận lợi diễn ra theo kịch bản,
Nhậm Hàn và chị Tiếu Phù đóng cửa phòng làm việc chia sẻ tâm tư một lần, chị
yêu cầu công ty thanh toán trọn vẹn phúc lợi và tiền lương trong một năm, đồng
thời bồi thường một khoản phí tổn tinh thần không nhỏ để chị không đâm đơn tố
tụng, cũng coi như nể mặt hai bên quen biết đã lâu.
Đại BOSS vì vậy mà nổi trận lôi đình trong văn phòng,
nhưng vẫn thanh toán tiền y như yêu cầu cho êm chuyện đẹp lòng. Chị Tiếu Phù
cầm một số tiền tương đương với ba năm tiền lương, nghênh ngang mà đi. Nhất
thời, đám nhân viên nhảy vào bàn luận ào ào, chỉ khác trước là, lần này càng
thảo luận càng làm cho người ta bối rối.
[Tiểu Chí Phòng Hành Chính] Oa oa, nói đi là đi thật
sao? Out cả room?
[Tiểu Trịnh Phòng Phát Hành] Không cần thế đâu tiểu
Phù, đây là room tư nhân, chẳng liên quan gì đến công ty cả.
[Lão Huyền Phòng Phóng Viên] Không cần nói nữa, cô ấy
không đọc được nữa đâu.
[Xán Xán Phòng Biên Tập] Em pm chị ấy!
[Tiểu Chí Phòng Hành Chính] Không cần, chị thử rồi…
hình như logout rồi.
[Tiểu Duy Phòng Biên Tập] Haiz!
[Lão Huyền Phòng Phóng Viên] Haiz haiz!
[Xán Xán Phòng Biên Tập] Haiz haiz haiz!
[Bạch Ngưng Phòng Biên Tập] Cái WTH!! Mọi người có thể
không đổ thêm dầu vào lửa nữa được không? Cứ thở dài tái thở dài hồi! Làm như
còn chưa đủ buồn phiền vậy.
[Tiểu Duy Phòng Biên Tập] Đúng rồi, bình thường chị
Tiếu Phù quan hệ với chúng ta tốt như vậy, giờ nói đi là đi, cả bữa cơm tiễn
biệt cũng không có, trong lòng thật là có chút khó chịu.
[Tiểu Chí Phòng Hành Chính] Haiz, tiểu Phù Dung làm
vậy là vì sao? Còn không phải là vì Lưu tổng quá tuyệt tình, làm tiểu Phù Dung
bị tổn tương, không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa, tất nhiên là phủi
mông đi cho nhanh rồi.
[Tiểu Chí Phòng Hành Chính] Thôi đi, tôi coi như nhìn
thấu rồi. Tôi cũng là phụ nữ, cũng sẽ đến một ngày như vậy. Tiểu Phù Dung là
nhân viên kỹ thuật, trợ thủ đắc lực của Lưu tổng mà còn như vậy, một chân tạp
vụ phòng hành chính như tôi đến lúc như thế không biết sẽ còn ra sao đây!
[Bạch Ngưng Phòng Biên Tập] …
[Xán Xán Phòng Biên Tập] Tiểu Chí cô hôm nay… Cô bình
thường không phải luôn dặn tôi và Tiểu Ngưng Tử phải thận trọng từ lời nói đến
việc làm sao? Hôm nay giẫm phải đinh rồi à?
[Tiểu Chí Phòng Hành Chính] Không, mà là xuất phát từ
sự phẫn nộ, tôi cảm thấy lần này Lưu tổng thật quá đáng.
[Lý Tử Nho Phòng Biên Tập] Thôi trật tự! Bạch Ngưng,
Xán Xán, làm xong việc chưa?
[Tiểu Chí Phòng Hành Chính] Ha ha, Tử Nho, tôi biết
anh không cho tôi nói là vì muốn tốt cho tôi, nhưng tôi còn phải hỏi Xán Xán và
Tiểu Ngưng Tử, hai người sau này định thế nào?
[Xán Xán Phòng Biên Tập]?
[Bạch Ngưng Phòng Biên Tập] Định gì ạ?
[Tiểu Trịnh Phòng Phát Hành] Không phải cả hai cô đều
tìm được một ông xã đẹp trai nhiều tiền sao? Kết hôn rồi tức là phải mang thai,
mang thai thì không phải là Đại BOSS sẽ muốn đuổi sao?
[Tiểu Chí Phòng Hành Chính] Uhm, có thể đi thì đi đi,
đừng làm đến cảnh như chị Phù Dung, mọi người đều không được vui.
[Lão Huyền Phòng Phóng Viên] Chờ đã, Tiểu Ngưng Tử sắp
kết hôn thì tôi biết, còn Xán Xán cô ——-
[Tiểu Trịnh Phòng Phát Hành] Khiếp, ai chẳng biết Tiếu
Tiểu đã cầu hôn với cô rồi.
Nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt của ta nhất thời
trợn to, quay đầu căm tức nhìn Xán Xán đang tìm cố lủi ra cửa phòng.
“Xán Xán!! Chuyện quan trọng như vậy chị cũng không
thèm cho em biết?” Chị còn xem tôi là chị em sao? TSNN, chưa hết, ta và Nhậm
Hàn còn là ông bà mối cho Xán Xán và Tiếu Tiểu. Cái đồ chân trong dài hơn chân
ngoài này, cái đồ vong ân phụ nghĩa này ———
Xán Xán thấy ta nghiến răng trèo trẹo, cười cười:
“Chuyện gì để sau nhé, sếp bảo chị ra đây, chị đi một tẹo rồi về ngay.”
“Không được đi!” Ta chặn đường Xán Xán, chống nạnh,
“Nói cho rõ ràng, rốt cuộc thì chuyện xảy ra khi nào?”
Nghe vậy, Xán Xán loay hoay bàn tay, “Chị còn chưa
định đồng ý mà.” Dừng một chút, lại thở dài nói, “Tiểu Ngưng Tử, dạo này bà
ngoại Nhậm Hàn đến Trung Quốc, em nhiều việc phải làm, lại còn phải lo chuyện
đám cưới với Nhậm Băng Sơn, cho nên có rất nhiều chuyện chị chưa kịp nói cho
em.”
Ta giật mình, “Chuyện gì cơ?” Chẳng lẽ ngoại trừ việc
Tiếu Tiểu cầu hôn, còn có chuyện bí mật khác?
Xán Xán kéo ta về chỗ ngồi, nhìn ngó xung quanh, xác
định bốn phía không có ai rồi mới nói nhỏ: “Tháng trước công ty có nói muốn
tuyển một chủ nhiệm biên tập, em có biết không?”
Ta gật đầu, chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì, được
cái miệng loa của tiểu Chí tuyên truyền, cả công ty ai chẳng biết sếp Lý Tử Nho
vì càng ngày càng nhiều việc, vấn đề quản lý chuyện nhỏ nhặt của ban biên tập
cũng càng ngày càng lực bất tòng tâm, mà trợ lý của anh ta thì lại không gánh
vác nổi công việc. Cho nên phòng kế hoạch nhân sự đề xuất ra một vị trí chủ
nhiệm biên tập, chuyên quản lý bản thảo, sắp chữ, làm mục lục phân chia công
việc, sếp chỉ việc thẩm tra quyết định là OK.
Ta chống má, “Chuyện này còn cần phải nói sao? Nếu chị
Tiếu Phù không đi, khẳng định là được thăng chức, thứ nhất chị ấy vào công ty
cùng lúc với sếp, thâm niên chắc sẽ không có ai phản đối; thứ hai năng lực của
chị Tiếu Phù ai cũng nhìn thấy được, cả phòng biên tập chỉ có mỗi chị ấy là
biên tập cao cấp.”
Xán Xán vuốt cằm, “Mới đầu thì đúng thế, sếp cũng đã
viết đề nghị thăng chức cho chị Tiếu Phù, giao lên trên rồi, kết quả là Đại
BOSS không gật cũng không lắc, vẫn cất cái đề nghị thăng chức ấy đi, nhưng lại
giao công việc cho. Thật ra tháng này, công tác kiểm tra bản thảo hầu như đều
là chị Tiếu Phù làm.”
Ta đảo mắt trầm tư, “Đây cũng là bình thường mà, Đại
BOSS yêu tiền như mạng, chắc chắn thấy chị Tiếu Phù tăng lương sẽ rất đau lòng
nên để chị Tiếu Phù làm một tháng coi như thử việc. Đến lúc đó Đại BOSS hết lý
do đành phải OK thôi?”
Xán Xán thở dài một tiếng, “Mới đầu sếp với chị Tiếu
Phù cũng tưởng thế, nhưng em có biết vì sao hồi nãy trong room tiểu Chí lại sơ
suất nói ra những lời như thế không? Bởi vì chị ấy thật sự đã thất vọng rồi!”
“Là sao ạ?”
Xán Xán: “Một dạo trước, Đại BOSS âm thầm cho phòng
nhân sự tuyển người ở bên ngoài, vị trí tuyển dụng chính là chủ nhiệm biên
tập.”
Nghe vậy, ta kinh hãi, “Đại BOSS không hài lòng để chị
Tiếu Phù làm chủ nhiệm biên tập?!”
“Tuyển người mới bên ngoài vào, lương thưởng không thể
được như chị Tiếu Phù, vừa lại có thể kìm kẹp chị ấy, Đại BOSS nghĩ vậy là một
mũi tên trúng hai đích. Sau khi tiểu Chí biết chuyện, chỉ nói với chị và tiểu
Trịnh, không dám nói với chị Tiếu Phù. Chắc là cuối cùng chị Tiếu Phù cũng tự
biết được nên mới này ra chiêu này, làm cho Đại BOSS mất cả chì lẫn chài.”
Dứt lời, ta lập tức úp mặt vào góc tường tự kỷ, nhiều
chuyện như vậy mà không ngờ ta đều không biết (vô hạn tuần hoàn). Vì phải hầu
hạ Nhậm Ma Vương mà ta đã bỏ lỡ nhiều scandal trong công ty như vậy, đợi cho
đến phúc chị Tiếu Phù rời công ty rồi mới phát hiện ra!
Ngồi trước bàn làm việc, ta lung lay trong gió!
Xán Xán vỗ vai ta, nói: “Bây giờ việc đấy cũng không
quan trọng, vấn đề là em định tính thế nào?”
Nghe xong lời này, ta ngẩn người, phát hiện ra một vấn
đề vô cùng cấp bách. Chuyện ta giả mang thai Xán Xán biết, chuyện Nhậm Ma Vương
vẫn thúc dục ta nhanh nhanh mang thai một cái để báo cáo kết quả công tác cho
bà ngoại Lufise và phụ huynh hai nhà Xán Xán cũng biết, nếu ta thật sự kết hôn
rồi có baby, thì có khác gì chị Tiếu Phù bây giờ đâu?
Ngừng một lát, ta nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh
xinh đẹp của Xán Xán, “Vậy còn chị? Có phải chị đã hạ quyết tâm kết hôn với
Tiếu Tiểu xong rồi từ chức không?”
Xán Xán nhìn xa xăm, cắn môi nói: “Tiểu Ngưng Tử, thật
ra, chị đã đồng ý sẽ đến công ty trò chơi của Tiếu Tiểu rồi.”
Chẳng lẽ, ban biên tập sụp đổ từ đây?
_______________
(*) Người cười ta ngông cuồng khờ khạo/ Ta cười người
điên đảo ngược xuôi: Hai câu trong Đào Hoa Am Ca của Đường Dần Đường Bá Hổ.