Đáp: Ông xã trừ việc có thể làm chăn ủ ấm, làm máy rút
tiền, làm tay chân sai bảo, làm con cái để mắng mỏ, còn có thể ở trong thời
điểm vô cùng quan trọng của cuộc đời, lúc ngươi do dự khó quyết định nhất, đứng
trên cùng lập trường lợi ích, xuất phát từ quan điểm gia đình, đưa ra cho ngươi
một lựa chọn chính xác nhất.
Cho nên, đêm đó về nhà, ta lập tức lôi Nhậm Hàn ra sử
dụng. Tuôn ào ào một trận mệt đứt hơi, nói hết toàn bộ tình huống ở công ty ra,
ta đã đem vấn đề “Từ chức or not từ chức” này vứt lại cho Nhậm Ma Vương lựa
chọn.
Nhậm Ma Vương nghe vậy, ngồi trên sô pha vuốt cằm trầm
tư thật lâu, cuối cùng nhíu mày nói: “Ngưng Ngưng, em bảo chúng mình nên đăng
ký trước hay là làm tiệc trước?”
Nghe xong lời này, ta 囧, nói nửa ngày, thì ra là ta đàn gảy
tai trâu, ai đó vốn dĩ không thèm nghe.
“Sao cũng được mà, làm tiệc trước đăng ký sau đi.”
“Sao làm thế được?” Nhậm Ma Vương ngồi dậy, vẻ mặt oán
giận, “Đến lúc đấy thông báo với mọi người là chúng ta đã kết hôn, kết quả lại
là không được pháp luật bảo hộ, Nhậm Hàn anh chẳng phải bị cười đến rụng răng
sao?”
Ta xấu hổ, “Vậy đăng ký trước, làm tiệc sau?”
Nhậm Ma Vương do dự,”Vậy có vẻ hay, nhưng đăng ký rồi
tức là đã là vợ chồng, sau đấy lại mới làm tiệc, kiểu gì cũng có cảm giác như
mất bò rồi mới làm chuồng!”
Ta lạnh cứng người, cái đầu siêu khủng của Nhậm Ma
Vương kia mà cũng vì cái vấn đề rối rắm nhàm chán như vậy mà phát điên sao,
“Thế anh muốn sao?”
Nghe xong lời này, Nhậm Hàn ho khan một tiếng, kéo ta
vào trong lòng nói nhẹ nhàng: “Tập đoàn Nhậm Thị có cổ phần của bà ngoại, hôm
nay là đã quyết định, một mặt tiếp tục khảo sát hạng mục ở thị trường Trung
Quốc, một mặt chính thức tiến vào hội đồng quản trị của tập đoàn, chắc là vài
ngày nữa sẽ mở họp báo thông báo tin tức.”
Dừng một chút, Nhậm Hàn mới vuốt đầu ta nói tiếp, “Ý
của mọi người trong nhà là, trước tiên, ở buổi họp báo đấy, đem chuyện của
chúng ta vào tham dự một chút.”
“Anh muốn ở họp báo tuyên bố với mọi người là chúng ta
sẽ kết hôn?!” Ta tru lên, tiếp tục nổi điên, thế chẳng phải là đến lúc đó, cái
gọi là họp báo sẽ biến thành lễ đính hôn của chúng ta sao?
Nhậm Hàn trịnh trọng gật đầu, “Thật ra đây không phải
là ý của nhà anh, là ý của bố vợ mẹ vợ. Đại khái chắc là ám ảnh chuyện đám cưới
của em lần trước, sợ anh chạy mất, lại sợ hoặc là nhà họ Nhậm không chấp nhận
em, cho nên muốn trước tiên làm một cái lễ đính hôn.”
“…” Tại sao cha mẹ lại đối xử với con như vậy!
Chớp mắt, ta lệ rơi đầy mặt, đây cũng không phải làm
phim thần tượng, đâu có cần lễ đính hôn gì gì.”Thật ra, đề nghị của bố mẹ em
anh có thể không để ý.”
Nghe vậy, Nhậm Ma Vương cao giọng nói to: “Sao thế
được?” Ngưng một chút, lại nhặt đống thiệp trên bàn lên, suy nghĩ, “Ngưng
Ngưng, em xem xem, ngoài những người này còn cần mời ai nữa?”
Ta cúi đầu nhìn đống thiệp, trợn tròn mắt.
Thiệp mời họp báo không ngờ lại làm đỏ sẫm y như thiệp
mời cưới, mỗi một tấm đều do Nhậm Ma Vương tự tay hạ bút, nét bút trên thiệp
mạnh mẽ bay bổng, dường như đang truyền đạt tâm trạng vui sướng của người viết,
lại nhìn sang danh sách khách mời bên cạnh, ta hoàn toàn bị sét đánh trúng đỉnh
đầu.
Ngoại trừ một ít kênh truyền thông nổi tiếng trong
nước, còn có mấy tờ báo lá cải trên mạng, cộng thêm đủ loại ban chuyên mục
chương trình TV, trong đó có cả kênh truyền hình lần trước đem chuyện tình cảm
Nhậm-Kiều tuyên truyền khắp nơi, thậm chí còn có tờ tạp chí lá cải đã mắng Nhận
Hàn chơi bời. Đường đường là một buổi họp báo thương mại, lại đi mời một đám
truyền thông hạng hai hạng ba này.
Ta nghẹn ngạo, lặng lẽ người, “Nhậm Ma Vương, anh thật
đúng là —– “
Nhậm Hàn vỗ vỗ đầu ta, “Nếu không mời những người này
đến, đến lúc đó họ không vào được hội trường, lại ở ngoài viết bừa viết bãi, ý
tưởng quái gở, chẳng bằng mời vào hội trường, tặng ít hồng bao, đến lúc đó tiêu
điểm của giới truyền thông tự nhiên sẽ chuyển sang phía em.”
Giật mình, giờ ta mới hiểu được ý nghĩa trong lời nói
của Nhậm Ma Vương. Từ khi chuyện tình Nhậm-Kiều bị phanh phui, sau đó ta lại
nhanh chóng “chen chân” vào, phần đông giới truyền thông tự nhiên ngả về Kiều
Kiều, bốn phía hùa nhau phê bình ta kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác,
còn có mấy mạng trên forum của fan Kiều Kiều kêu gào không ngừng, làm ta sau
bao nhiêu lâu cũng chưa dám vào trang ta từng thích nhất là “Thiên Nhai Bát
Quái”.
Bởi vì làm cùng tòa soạn, nên ngoài mặt, đối với
chuyện tình của ta và Nhậm Ma Vương, mọi người có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, im
lặng không nói, nhưng sau lưng cũng sôi nổi thảo luận không thôi. Theo ta được
biết, tin đồn có đến mười mấy dị bản, còn nói thầy già ta muốn làm tạp chú, cho
nên để ta tới “Thực Thượng” nằm vùng, kết quả là nằm vùng không thành, rút về
tiện tay mò thêm một anh con rể ngoan; có người nói Nhậm Thị xuất hiện nguy cơ
tài chính, cần Bạch Thị cứu tế, nên mới hy sinh mỹ sắc của Nhậm Ma Vương, vân
vân và vân vân, dù sao thì chẳng cái nào dễ nghe.
Ta thì không để bụng, Nhậm Ma Vương cũng không nhắc
đến, ta nghĩ anh ấy đơn giản là khinh thường mấy tin đồn này, không ngờ Nhậm
Hàn lại dùng phương pháp này yên lặng bảo vệ cho ta!
Nghĩ lại, khóe miệng ta không kìm được dương lên,
trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Uhm, Nhậm Ma Vương, anh là là đồ man show! (chỉ người
bên ngoài lạnh nhạt, bên trong nóng bỏng cuồng nhiệt)
Nhậm Ma Vương thấy ánh mắt ta tràn đầy tình cảm, cũng
không khinh bỉ, duỗi người nói: “Được rồi, chuyện chính nói xong rồi, bây giờ
mình tắm rửa đi ngủ.” Dứt lời, liền bế ta lên đi về phía phòng ngủ. Đơ mất hai
giây, ta giãy dụa gào khóc tru lên, “Đợi đã, anh còn chưa trả lời vấn đề của
em!!”
Nhậm Hàn chớp mắt, “Hả? Em có hỏi vấn đề gì sao?”
“Chị Tiếu Phù đi rồi, Xán Xán cũng sắp từ chức, em ——
“
Còn chưa nói xong, Nhậm Hàn liền ném ta xuống giường,
tháo caravat nói: “Cái này mà cũng là vấn đề? Chẳng bằng bây giờ nghĩ xem làm
sao mới có thể mang thai sớm một chút, báo cáo kết quả công tác cho phụ huynh
hai bên thì hơn. Quên mất không nói với em, hôm nay bà ngoại đến thăm hỏi mẹ vợ
một chuyến, hai người vừa gặp mà như đã quen, vui vẻ kéo nhau đi mua một đống
đồ chơi trẻ con về. Có cần anh lấy một cái đến cho xem không?”
“Không, không cần.” Thái độ của Nhậm Ma Vương đã rõ
ràng rồi, bây giờ ngoại trừ vấn đề chế tạo con người, những vấn đề khác đều
không phải là vấn đề. Còn về phần cuối cùng là từ chức hay ở lại, trước mặt
chuyện baby không phải là đã sáng tỏ rồi sao? Một khi ta thật sự mang thai, cho
dù Nhậm Ma Vương có gật đầu cho ta đi làm, ta cũng sẽ bị phụ huynh hai nhà bắt
về nhà tĩnh dưỡng.
“Nhưng mà…” Ta đan đan tay, còn chưa kịp nói xong,
Nhậm Hàn đã như sói vồ mồi nhảy đến, áp chặt một cái, “Ngưng Ngưng, anh đã tính
toán rồi, hôm nay không phải là ngày an toàn của em, cho nên chúng ta phải cố
gắng một chút.”
Ta mất điện mất hai giây, bình thường Nhậm Ma Vương
cũng đã rất cố gắng rồi, vậy thì cái hôm nay hắn gọi là “Cố gắng”….
“Không cần đâu mà ——– “
Cái thế giới bi kịch này, tại sao người suốt ngày bị
áp bức, bị bắt nạt luôn là ta?
Dưới sự cố gắng của Nhậm Ma Vương, ta hết ngày này đến
ngày khác bị áp bức.
Mặc dù vậy, ta còn bị sai đi một vòng quanh giới
truyền thông đưa thiệp mời, vì thế, âm mưu của Nhậm Hàn hoàn toàn bại lộ.
Ngày hôm ấy, Nhậm Ma Vương múa bút tuôn văn viết xong
hết đống thiệp mời, ta còn đang cảm động ai đó tự gánh trách nhiệm một mình từ
đầu đến cuối, không cần ta nhúng tay một tẹo nào, Nhậm Hàn đã nói: “Em một mình
đem đống thiệp này đi phát đi, đám truyền thông hạng hai này thì không sao, chỉ
yếu là mấy khách hàng quan trọng với bạn bè thì hai đứa mình cùng đi cho nó
lịch sự.”
Nghe vậy, ta mất điện, “Vừa rồi anh bảo em đi đưa?” Ta
không thể tin được lỗ tai của chính mình, tuy trên thiệp mời ghi rõ là họp báo
thay đổi hội đồng quản trị của tập đoàn Nhậm thị, nhưng lễ đính hôn của ta và
Nhậm Hàn phía sau lưng đã sớm truyền đi ồn ào huyên náo, để ta tự mình đi một
vòng đưa thiệp cho giới truyền thông, có khác gì với việc bảo ta đi đưa thiệp
cưới?
Chuyện mất mặt như vậy còn lâu ta mới làm, lắc đầu,
“Em không đi! Kiên quyết không đi!”
Nhậm Ma Vương cứ như tai điếc, đem đống thiệp chia ra
theo khu vực, loại hình truyền thông rồi mới nhè nhẹ thở dài, “Ngưng Ngưng,
chúng mình cũng sắp kết hôn rồi, em cũng không phải là trẻ con, còn nhớ mẹ vợ
dặn dò em thế nào không?”
“Ạch!” Ta líu lưỡi, càng ngày càng thấy hai chữ “Mẹ
vợ” này của Nhậm Ma Vương nghe thật chói tai. Cũng không biết Nhậm Hàn dùng cái
mưu mô quỷ kế gì mà lừa được mẹ ta ủng hộ, hôm ấy đưa Nhậm Hàn về nhà ăn cơm, u
già không ngờ lại tha thiết dặn dò ta, “Kết hôn không phải chỉ là đăng ký lấy
cái giấy, làm lấy bữa tiệc là xong, chuyện củi gạo dầu muối Ngưng Ngưng con đều
phải bắt đầu học đi nhé. Nhớ kỹ, hôn nhân là chuyện của hai người, chuyện gì cũng
phải học cách chia sẻ…”
Người như mẹ ta, dù có đánh chết cũng không thể nói ra
những lời mẫu mực như vậy được, cho nên đối với kẻ giấu mặt giật dây này, ta
hận đến nghiến răng trèo trẹo, “Em hôm nay có giúp anh một tay rồi, cũng coi
như là đã chia sẻ!”
Nhậm Ma Vương đứng dậy, in lặng đón lấy cốc cà phê
trong tay ta, “Vậy nữ nhân vật chính của lễ đính hôn kia, hôm nay em đã làm
gì?”
Giám sát Nhậm Ma Vương viết thiệp, có tính là làm việc
hay không?
Nhậm Hàn lại nói: “Vợ chồng phải học cách chia sẽ, bây
giờ anh đã viết xong thiệp mời, chuyện đưa thiệp thì phải phiền phu nhân rồi.”
Dừng một chút, lại hớp một ngụm cà phê, nhíu mày nói, “Đúng rồi, bây giờ là
thời gian dễ mang thai nhất, cà phê không tốt cho cơ thể, sau này em đừng uống
nữa.”
Man show kiều thụ Nhậm Hàn, thì ra ngay từ đầu đã sợ
đi đưa thiệp mời cho khách hàng và bạn bè bị mất mặt, bị cười đến rụng răng,
cho nên mới tích cực chủ động viết thiệp, cuối cùng, lại lấy tội danh “Chia sẽ
gánh nặng” đẩy ta lên trước mặt giới truyền thông, nghĩ thông mọi chuyện, nắm
tay của ta tự giác siết chặt lại.
Quản lý nhân sự của tạp chí Nhã Phong, N tiểu thư nhìn
thấy ta nghiến răng nghiến lợi, khó hiểu nghiêng đầu, “Bạch tiểu thư, chị —- “
Nghe thấy có người gọi, ta mới nhớ ra mình đang ở tòa
soạn của người khác đưa thiệp mời, lúc này mới hoàn hồn, “Ha ha, không có gì,
dạo này hơi mệt thôi.”
N tiểu thư nghe thấy câu này, phì cười thành tiếng,
“Vừa phải đi làm, vừa phải lo chuyện hôn lễ, lại vừa phải hầu hạ ông xã, quả là
không dễ dàng gì.”
Nhìn đôi mắt cong cong mê người của N tiểu thư, đầu ta
hiện lên ba sợi hắc tuyến, “May mắn may mắn!” May mà hôm nay trên đường đưa
thiệp mời, ta đã bị không biết bao nhiêu đồng nghiệp thể hiện như vậy, dần dần
cũng miễn dịch một chút rồi.
N tiểu thư nói, “Vừa hay công ty chúng tôi có một vị
chủ nhiệm biên tập mới tới, lần này họp báo sẽ sắp xếp cô ấy qua phỏng vấn, hôm
nay cũng là cô ấy cụ thể đón tiếp chị. Khổ nỗi bây giờ cô ấy đang họp, chắc là
phải —— “
N tiểu thư chưa nói xong, cửa phòng khách đột nhiên mở
ra, cùng với tiếng bước chân nhịp nhàng, một cô gái ăn mặc hiện đại chầm chậm
đi vào, cao giọng cười to, “Họp lúc nào cũng được, nhưng Tiểu Ngưng Tử đến, chị
đành phải chịu khó đi ra đón chào rồi!”
Dứt lời, ta hơi ngẩng đầu lên, thấy người vừa tới liền
lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, thật lâu sau mới nghe thấy giọng nói của
chính mình: “Chị Tiếu Phù!”