Bà ngoại Lufise quả không hổ danh là nữ hoàng hấp dẫn, lôi kéo được sự chú ý
của tất cả mọi người, phái đoàn hộ tống tuyệt đối không thua gì tổng thống Mỹ,
cho nên kẻ gọi là “Nữ nhân vật chính” như ta cũng chỉ được thò cái mặt ra lúc
bà ngoại tuyên bố sự kiện đính hôn của hai nhà Bạch Nhậm, thời gian còn lại là
chui ở trong góc tán gẫu với Tiểu Chí.
Kể cũng lạ, sau khi chị Tiếu Phù rời công ty, hai
người chúng ta gặp lần nào là thấy xấu hổ lần đấy, nhưng với tiểu Chí thì lại
chẳng khác hồi trước tẹo nào. Tiểu Chí vẫn giữ bộ dáng trước kia, đi theo sếp
đại biểu tạp chí mới đến đây tham dự ing, mắt đảo như lạc tìm chỗ buôn chuyện.
Cuối cùng dứt khoát lôi ta đến ban công, ào ào kể khổ.
“Ngưng Ngưng, sau khi chị rời công ty, đám tiểu Trịnh,
Xán Xán,Tiểu Duy các em ở lại có tốt không?”
“Uhm,” ta gật đầu, “Vẫn y như trước thôi ạ, nhưng mà
em với Xán Xán sẽ từ chức trong tháng này, công ty sụp đổ hoàn toàn rồi.”
Dứt lời, ta và tiểu Chí không hẹn mà cùng thở dài.
Thật ra, đây cũng là chuyện mà dạo này ta không muốn
nhắc đến nhất, dù sao tòa soạn “Thực Thượng” cũng là nơi ta nỗ lực phấn đấu
công tác suốt hai năm. Ở đây, trừ quen được Nhậm Ma Vương, còn có một đám bạn
tốt như Xán Xán, tiểu Duy, tiểu Chí, vân vân. Bây giờ nhìn mọi người rời đi
từng đám từng đám, trong lòng không thể nào không cảm thấy khó chịu.
Tiểu Chí uống một ngụm cocktail trong tay, giọng nói
cũng dần dần nghiêm túc hơn.
“Ngưng Ngưng, chị đến công ty sớm hơn em vài năm, con
người của Lưu tổng… ngoại trừ keo kiệt một chút, còn đâu thật ra cũng là một
người tốt. Ông ấy tới tận bây giờ cũng chưa hề nổi giận vô cớ, cũng không mắng
chửi ai bao giờ, là BOSS dễ tính nhất từ khi chị đi làm hành chính tới nay.
Nhưng lần này ——— “
Tiểu Chí nghèn nghẹn, khóe mắt ươn ướt, cúi đầu nói,
“Chị không làm được, chuyện ông ấy bảo chị làm lần này chị thật sự không làm
được…”
Tim của ta nhảy lên đến cổ họng, đang lúc không biết
có nên hỏi hay không thì tiểu Chí đã nhẹ nhàng nói.
Thì ra, Tiếu Phù nói đúng, trong các vấn đề của công ty,
nghiêm trọng nhất vẫn là vấn đề tài chính.
Từ khi khủng hoảng tài chính tới nay, người tiêu dùng
càng ngày càng khôn ngoan hơn, rất nhiều công ty đã bị ảnh hưởng sâu, lượng
tiêu thụ giảm mạnh, vì thế, biện pháp đầu tiên mà các công ty đem ra đối phó chính
là giảm biên chế, biện pháp thứ hai là hạn chế tiêu phí vào quảng cáo tuyên
truyền. Tạp chí “Thực Thượng” cũng bị liên lụy theo, lượng khách hàng giảm
mạnh.
Đến năm nay, bên trong công ty thật ra đã xuất hiện
tình trạng thâm hụt nghiêm trọng, chỉ là Đại BOSS vẫn cố sức đè nén nên chúng
ta mới không biết. Cá biệt, mấy tháng trước, hội đồng cổ đông của công ty sau
khi thương lượng đã quyết định, thông báo tình trạng hiện tại cho nhân viên,
bắt đầu giảm biên chế trên diện rộng.
Mà việc BOSS muốn tiểu Chí làm, chính là truyền tin
tức này ra, thử xem phản ứng của nhân viên, cũng để họ có chuẩn bị.
Tiểu Chí hít sâu một hơi, cắn môi nói: “Lưu tổng muốn
chị thông báo cho các phòng suy nghĩ đưa danh sách giảm biên chế lên, có lẽ chị
thật sự quá yếu đuối, cuối cùng đành chọn cách trốn tránh, đi theo Lý Tử Nho,
rời khỏi cái công ty mình đã từng đổ tâm huyết vào. Bởi vì, chị không muốn nhìn
thấy mọi người phải rời đi từng người từng người một.”
Tối hôm đó, chuyện này đã được Nhậm Ma Vương chứng
thực.
Nằm trong lòng Nhậm Hàn, ta đột nhiên có cảm giác khốn
khổ vô cùng, ôm đầu ai oán, “Quả nhiên ta là nữ chính bị tác giả ghét, có khác
gì con riêng mẹ ghẻ đâu? Người khác kết truyện toàn là vui vui vẻ vẻ, đồng thời
gặt hái cả zai đẹp lẫn sự nghiệp, ta thì công ty đóng cửa, phải từ chứ về nhà
làm một bà cô già.”
Nhậm Hàn véo véo mũi của ta, cười nhạt: “Không nên bi
quan như vậy, trên đời này có bữa tiệc nào mà không tàn đâu. Huống gì, Tiểu Chí
chỉ biết một mà không biết hai.”
Ta chớp mắt, nhổm người nhìn Nhậm Ma Vương, nghiêng
đầu, “Còn cơ hội thay đổi sao?”
“Còn cơ hội,” Nhậm Hàn vuốt cằm, lại kéo ta vào trong
lòng nói, “Hội đồng cổ đông thật sự có đề xuất giảm biên chế, nhưng chính sách
này cuối cùng không được thông qua. Lưu tổng bảo tiểu Chí truyền tin ra thực
chất chỉ là đánh một đòn gió.”
Ta mờ mịt: “Đánh đòn gió gì?”
“Lưu tổng cố sức ngăn cơn sóng dữ, thuyết phục ban
giám đốc đồng ý chỉ giảm lương không giảm biên chế. Nhưng mà em cũng biết, giảm
lương chắc chắn sẽ có nhiều ý kiến phản đối, cho nên Đại BOSS cố ý truyền tin
giảm biên chế ra trước, làm một tiểu xảo nhỏ dựa theo quy luật Bối Bột (*), để
cho sau này giảm lương mọi người vẫn dễ dàng chấp nhận.”
Quy luật Bối Bột?
Giảm lương mọi người dễ dàng chấp nhận?
Ta hết chớp mắt lại chớp mắt, cuối cùng ngửa mặt nhìn
trần: “Chú Nhậm à, nói tiếng Trung đi.”
Nhậm Ma Vương dữ tợn cốc lên trán ta một cái, ngồi dậy
nói: “Trong khóa huấn luyện tháng trước của công ty anh đã nói cái này rồi,
không nghe gì cả có phải không? Hả? Anh phát hiện ra bây giờ em hung hăng càn
quấy ghê đấy, chỉ cần là khóa huấn luyện anh giảng thì em liền ôm di động không
biết làm cái trò gì.”
Ta ngoài mặt ú ớ hai tiếng hối lỗi, trong lòng thì lại
đắc ý vểnh đuôi lên trời. Từ khi ở chung cùng Nhậm Ma Vương, không gian của ta
gò bó hơn nhiều, dù bạn bè có gửi tiểu thuyết đam mỹ cho, hay là có share ảnh
ta cũng không dám xem, càng đừng nói đến GV.
Mà cơ hội duy nhất có thể tránh được móng vuốt của
Nhậm Ma Vương, chính là thời điểm hắn làm thầy giáo huấn luyện, ta tự nhiên
phải tận dụng mọi cơ mội lên mạng xem cho thỏa.
“Ý đại khái em vẫn nhớ mà, hình như là nói lần đầu
kích thích mạnh có thể giảm bớt tính kích thích cho lần thứ hai nhẹ hơn, ví dụ
so với tăng năm mươi vạn tiền phòng, chỉ tăng có năm mươi đồng hay năm ngàn
đồng thì người tiêu thụ sẽ không có nhiều cảm giác khó chịu, nhưng nối đổi lại
tạp chí của chúng ta đột nhiên tăng từ hai mươi lăm đồng lên năm mươi đồng,
người tiêu dùng sẽ bỏ không đọc nữa.”
Nhậm Hàn gật đầu, “Đại BOSS cũng muốn tạo ra hiệu ứng
như vậy, trước tiên tuyên truyền sắp giảm biên chế làm cho mọi người hoảng hốt,
lo sợ chuyện bị sa thải rơi vào đầu mình, cứ như vậy, cuối cùng lại tuyên bố
không bỏ ai đi, chỉ giảm lương, nhân viên không chỉ không nảy sinh tâm lý khó
chịu mà ngược lại còn cảm thấy sếp của mình là người có tình có nghĩa.”
Nghe vậy, ta nhất thời không biết nói gì. Chuyện này
lại một lần nữa chứng minh cho câu danh ngôn: “Ngươi vĩnh viễn không đấu được
với cái người gọi là BOSS kia”.
Nhậm Ma Vương nghe vậy, thích ý lắc lư đầu, “Phu nhân,
cảm ơn đã khích lệ.”
Ta mở to hai mắt trừng trừng nhìn Nhậm Hàn, lắp bắp:
“Anh, anh —— “
Nhậm Hàn vuốt cằm, “Uhm, đấy là ý kiến của anh.”
Ta run lập cập, danh ngôn có thể sửa lại là: Ta vĩnh
viễn không đấu được với cái người gọi là Nhậm Ma Vương kia. Xem ra cả đời này
ta nhất định phải chịu đàn áp.
Chuyện kế tiếp quả như lời Nhậm Hàn nói.
Không đầy một tuần, tin về chuyện giảm biên chế đã
tung bay đầy trời trong công ty, đám đồng nghiệp hoảng sợ trong lòng, ta không
còn lòng dạ nào ngồi lỳ ở công ty, liền nộp đơn xin tạm rời cương vị công tác
rồi vui vẻ ngồi thư giãn trong văn phòng Nhậm Ma Vương chờ hắn tan ca.
Ta ngồi đây rất nhàn hạ, nhưng Nhậm Hàn thì bận đến
vắt chân lên cổ, ngồi họp suốt một buổi chiều. Ta ngồi không chán quá, liền lớn
mật lôi laptop của Nhậm Hàn ra login vào game. Đang party với Xán Xán vào phụ
bản giết Dục Huyết Phần Thân”, đột nhiên màn hình QQ nhảy ra, có một file word
đang được gửi đến. Ta không thèm để ý, click quay lại game, chỉ thấy acc ta đã
phơi xác trên đất.
Trong khung chat, Xán Xán gửi đến N cái icon phun lửa,
“Bạch Ngưng, ngươi là đồ đần độn!”
Vì thế, ta nhàn hạ ngồi chờ trong party, nhìn đám Xán
Xán và các member lần lượt ngã xuống, cuối cùng chỉ còn lại đồng chí máu trâu
Tiếu Tiểu đối kháng với BOSS, đánh tới gần cuối, BOSS chỉ còn một giọt máu,
Tiếu Tiểu ai oán quay đầu nhìn đám đồng đội xác chất một đống, gạt lệ, từ bỏ
chiến thắng, ngã xuống theo phong trào.
Trong phút chốc, kênh đội ngũ náo nhiệt vô cùng.
[Đội Ngũ Tiểu Hùng Phi Phi] WTF? Sếp, anh làm cái gì
vậy? Chúng em đều đã hy sinh vô ích, anh nên báo thù cho bọn em chứ!
[Đội Ngũ Tinh Quang Thôi Xán] Tiếu Tiểu, anh là cái đồ
đần độn!
[Đội Ngũ Tiểu Ngưng Tử] Xán Xán, ngoại trừ việc mắng
người khác đần độn, chị còn câu mắng nào khác không?
[Đội Ngũ Tinh Quang Thôi Xán] Cô im miệng cho tôi!
[Đội Ngũ Hà Dĩ Tiêu Tiêu] Bà xã, em chết rồi anh cũng
không muốn sống nữa, hu hu…
Chịu không nổi cuộc đối thoại buồn nôn của hai người,
ta out khỏi game, đúng lúc file word cũng đã load xong, lúc này ta mới phát
hiện ra, người gửi công văn đến là sếp Lý Tử Nho. Tay ta đặt lên bàn phím, đang
định nói không phải Nhậm Hàn onl thì sếp đã gửi trước một hàng chữ đến.
“Cậu xem còn cái gì cần bổ sung không, mật khẩu file
word vẫn như lần trước.”
Bàn tay ta chợt dừng lại, do dự một lát rồi xóa đoạn
chữ đang type dở đi. Rốt cuộc là tài liệu gì mà cần password?
…
Lúc Nhậm Ma Vương tan họp trở về, chỉ thấy ta ngồi
cứng đờ trên ghế, ngơ ngác nhìn màn hình máy tính, bèn lắc đầu giễu cợt, “Đi
phụ bản chết rồi hả?”
Dứt lời, Nhậm Hàn sải bước đi đến trước mặt ta, nhìn
về phía màn hình máy tính, đột ngột dừng chân lại, người khẽ run lên. Trên màn
hình, hiện rõ dòng chữ “Về quy trình biên tập của ‘Thực Phượng Hoa Tiêu’ “.
Nếu đổi lại là người khác chắc sẽ không đoán được
password, nhưng là hôn thê của Nhậm Hàn, ta chỉ tốn không đến 10 phút đã phá
được cái gọi là khóa an toàn, nhìn file văn bản trước mặt mà ngây dại hoàn
toàn.
Bảo sao, bao nhiêu nhân tài của phòng phóng viên rời
đi như vậy mà Nhậm Hàn không có một chút phản ứng nào.
Bảo sao, dạo này chỉ cần Nhậm Hàn phải làm việc là lại
chui vào phòng đọc sách.
Bảo sao, Tiếu Phù lại nói với ta những lời như vậy.
Nhậm Hàn không phải hạng người tốt lành gì, không phải
hạng người tốt lành gì… Những lời này cứ lặp đi lặp lại trong đầu ta, xua đi
không được. Nhậm Ma Vương không phải có lòng ở lại giúp Đại BOSS, mà là nội ứng
ngoại hợp với Lý Tử Nho.
Nhậm Ma Vương thấy ta không nói lời nào, ho khan một
tiếng giải tỏa không khí, “Tử Nho vừa mới lên làm ông chủ, còn rất nhiều quy
trình gì đó cần người xem hộ, chuyện này không phạm pháp chứ?”
Nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười tuấn tú của Nhậm
Hàn, lòng ta quặn lại, lạnh lùng nói: “Không phạm pháp, nhưng em muốn hỏi một
chút, vì sao bọn Slime ngày nào cũng gửi mail báo cáo công tác cho anh? Danh
sách phương thức liên hệ với khách hàng này là sao? Còn nữa, file word ký tên
‘Thần Hi’ này sao lại giống hệt như lời mở đầu số ra mắt của ‘Thực Phượng Hoa
Tiêu’?”
Nghe xong lời này, ánh mặt lạnh lùng của Nhậm Ma Vương
độ ngột lóe lên, khó khăn nói, “Em nhìn trộm hòm mail của anh?”
Ta cười lạnh, “Đúng, là em nhìn. Em thật sự hy vọng là
em lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Nhậm Hàn, em nên sớm nghĩ, anh làm ra vẻ
không quan tâm gì đến tập đoàn Nhậm Thị, lại chạy đến đây làm cái chân phó tổng
làm gì, hóa ra anh đã sớm có âm mưu đào trộm tài nguyên của công ty, tự mở lấy
một tạp chí cho bản thân.”
Dừng một chút, ta hít sâu một hơi, nói tiếp, “Anh một
mặt giả bộ trung thành ở lại, một mặt không ngừng lấy tài liệu khách hàng
truyền cho Lý Tử Nho. Tiếu Phù đã từng nói, chị ấy rời đi vì Đại BOSS nghi ngờ
chị ấy là gián điệp, không ngờ, không ngờ gián điệp thật sự —– “
“Đừng nói linh tinh!” Nhậm Ma Vương gầm lên chặn họng
ta rồi quay ra nhìn xem cửa đã đóng chặt hay chưa, đảm bảo không ai nghe thấy
được mới cố nhẫn nhịn nói, “Ngưng Ngưng, chuyện không phải như em tưởng, nhưng
bây giờ anh không có cách nào giải thích cho em hiểu.”
Ta chặn Nhậm Hàn lại, lắc đầu, “Nhậm Hàn, anh đang
phạm pháp rồi. Anh lấy trộm thông tin thương mại bí mật chuyển cho công ty
khác, không, không phải… Lý Tử Nho viết cái quy trình biên tập cũng phải xin
chỉ thị của anh, anh mới là ông chủ phía sau của ‘Thực Phượng Hoa Tiêu’, phải
không?”
Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào gương mặt đang tỏ vẻ cố
sức nhẫn nhịn của Nhậm Hàn, đôi mắt đen thăm thẳm lóe lên, không hề tiết lộ chủ
nhân của nó đang nghĩ cái gì.
Đây là người đàn ông mà ta tìm kiếm.
Đây mà người chồng mà ta sắp gả cho.
Một gã đàn ông vô nguyên tắc, không kiên định, vì lợi
ích có thể vứt bỏ hết thảy.
“Nhậm Hàn, tự thú đi. Có lẽ ——- ” Có lẽ, em còn có thể
tha thứ cho anh.
Dứt lời, Nhậm Hàn nghiến chặt răng, thật lâu sau, ta
mới nghe anh ta cười lạnh, “Bạch Ngưng, thì ra em coi anh như vậy.”
Đêm đó, Nhậm Hàn chuyển vào trong phòng đọc sách, một
lần chuyển chỗ này, kéo dài nửa tháng nay.
Ta biết, anh ấy giận, thật sự tức giận.
Ta thừa nhận, vào hòm mail của anh ấy, đọc tài liệu
công tác của anh ấy, hoài nghi anh ấy là ta không đúng, nhưng trong lòng ta mãi
không vứt bỏ được. Tiếu Phù đột nhiên lật mặt, sếp đột nhiên rời đi, tòa soạn
sụp đổ hết thảy, Nhậm Ma Vương không nói với ta một chữ nào, chỉ bảo ta từ
chức.
Ta biết, anh ấy chỉ muốn bảo vệ ta, không muốn ta vì
nhìn thấy các đồng nghiệp rời đi mà đau lòng, không muốn ta bị âm mưu quỷ kế
ảnh hưởng đến, không muốn ta nhìn thấy mặt đen tối của thương trường, nhưng
Nhậm Hàn, bao giờ thì anh mới để ý đến cảm nhận của em?
Cùng nắm tay, đầu bạc răng long. Chúng ta sẽ là vợ
chồng, vợ chồng không phải là nên nắm tay nhau, cùng tiến cùng lùi, cùng đối
mặt với khó khăn của mỗi người sao? Nhưng Nhậm Ma Vương một mặt bảo vệ ta, một
mặt che chở ta dưới cánh chim của anh ấy, anh không biết, làm như vậy sẽ càng
khiến em thêm hoang mang, thêm suy nghĩ miên man sao?
Những ngày dày vò như vậy kéo dài cho tới cuối tháng,
Đại BOSS đột nhiên gọi điện thoại tới, bảo ta về công ty một chuyến. Ta tuy
rằng trong lòng mơ hồ, nhưng vẫn đúng hẹn ngồi xuống đối mặt với Đại BOSS. Lưu
tổng thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của ta, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tiểu
Bạch à, dạo này giận dỗi gì với tiểu Hàn hả?”
“Không có à?” Đại BOSS mở to mắt đứng dậy, “Không có
sao nó cả ngày lơ ngơ mất hồn mất vía, tối rồi tan ca cũng không về nhà?”
Ta im lặng, không biết trả lời Đại BOSS như thế nào,
trong lòng lại bắt đầu hơi lo lắng cho Nhậm Ma Vương, Đại BOSS triệu ta đến gấp
như vậy, có phải đã nhìn ra cái gì rồi, muốn từ miệng ta moi ra được gì hay
không?
Haiz, quả nhiên đến tình cảnh như thế này rồi ta vẫn
còn che chở cho Nhậm Ma Vương.
Phía này, Đại BOSS cũng có vẻ muốn nói lại thôi, xoay
xoay tại chỗ hai vòng, cuối cùng nói: “Tiểu Bạch à, có phải cô phát hiện ra cái
gì hay không? Thật ra tiểu Hàn ——- “
Lời vừa dứt, cửa phòng đột nhiên mở ra, người đang tới
dáng điệu hùng hùng hổ hổ, nhất thời ta và Đại BOSS đều chết cứng tại chỗ.
Nhậm Hàn đứng lại trước mặt chúng ta, “Lưu tổng.”
Lưu tổng nói: “Tiểu Hàn, tới đúng lúc lắm, tôi đang
định ——– “
“Lưu tổng,” Nhậm Hàn lại chặn họng Đại BOSS, “Tôi và
Bạch Ngưng có vài việc rồi, xin phép về trước.” Dứt lời, liền kéo ta rời đi.
Suốt dọc đường đi, ta bị hắn kéo đến phát đau, tới tận
khi vào thang máy, Nhậm Hàn mới buông ra. Ta hơi cúi đầu nhìn, phát hiện cổ tay
đã bầm lên một chút. Ta cười, “Anh chột dạ cái gì? Sợ em nói ra sự thật sao?”
“Bạch Ngưng!” Nhậm Hàn nổi gân xanh quát ta, lát sau
mới bình tĩnh lại nói, “Một tháng.”
“Còn có một tháng sẽ đến hôn lễ của chúng ta, vừa đúng
dịp dạo này anh không ở gần em được, em có thể tận dụng thời gian nghĩ cho kỹ
lại… Cuối cùng em có muốn gả cho anh hay không.” Dừng một chút, Nhậm Ma Vương
cúi đầu, cắn răng, “Nếu đến lúc đó, em không xuất hiện trên hôn lễ, anh cũng sẽ
không trách em.”
Dứt lời, Nhậm Hàn quay người rời đi thật nhanh.
Nhìn bóng dáng cô quạnh của Nhậm Hàn, ta đột nhiên có
cảm giác muốn khóc lên thật to. Nhậm Ma Vương, sao anh có thể bỏ em ở đây mà
đi?
Giải thích một câu cho em, để em cùng kề vai sát cánh
với anh, khó khăn lắm sao?
____________
(*) Quy luật Bối Bột: Một quy luật trong tâm lý học,
nhưng mình không tìn được phiên âm tiếng Anh của nó. Ai biết xin để lại comment
giúp mình với.