Hủ Nữ Muôn Năm

Chương 1: Anh chàng khỏa thân chạy nhong (1)



Con người Hùng Cách Cách cũng tựa như một cây chài cán bột, ai cũng có thể gõ lên mình cô hai cái. Nhưng một khi cô nổi sùng lên thì đó độ cứng còn hơn là cây côn! Đánh kẻ nào thì kẻ đó không chết cũng bị thương!

Chỉ tiếc, trước năm cô 24 tuổi thì cô đều dùng hình thức cây chài cán bột để xuất hiện.

Người khác cảm thấy Hùng Cách Cách cô rất uất ức, nhưng cô lại cảm giác mình rất có chiều sâu. Có nhan sắc ngực to sao? Nếu bộ ngực kiêu ngạo đó nhằm vào cô thì cô cũng nên là một người lòng dạ cởi mở.

Thật ra thì, kể từ lúc Hùng Cách Cách khoác tay nải trên lưng, ôm 1000 đồng từ quê nhà non xanh nước biếc lên thành thị xi măng cốt thép, thì cô vẫn là số con rệp (tức là đen đủi đó ạ). Nếu không phải Hùng Cách Cách nghĩ thoáng, thì cô nhất định cô đã bực tức mà sinh bệnh.

Cô từng nuôi chí làm một nhà thiết kế đồ họa, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân thực tế, mà cô đành phải làm những nghề chưa từng nghĩ đến. Nhưng kết cục là lần nào cũng kết thúc bằng thất bại.

Hùng Cách Cách từng làm công việc kỳ lưng, nhưng lại chà mất hình xăm nằm ở giữa chữ A và C của chị cả xã hội đen.

Hùng Cách Cách cũng từng làm người rửa rau. Cô nuôi những con sâu rau tròn vo trong cái bát sứ lớn. Mắt của bác đầu bếp không được tốt, lầm tưởng rằng những con sâu rau đó là muối hột nên đã xúc một muôi lớn làm gia vị đổ vào nồi canh hầm cách thủy.

Hùng Cách Cách từng làm thư ký tổng giám đốc cho một công ty nhỏ. Cả công ty cộng lại thì đúng bằng một bàn tay, năm người. Tổng giám đốc Trương này là một lão già háo sắc trong túi có mấy đồng bạc thúi, trong lòng lúc nào cũng có những suy nghĩ dâm đãng. Lão ta thấy Hùng cách Cách mặc dù ăn vận quê mùa nhưng vẻ đẹp hoa lệ, thế là lão ta bèn nổi sắc tâm, kéo cô tới khách sạn xã giao. Không ngờ sau khi uống mấy ly rượu vào bụng thì Hùng Cách Cách biến thân, tổng giám đốc biến dạng, công việc cũng biến mất luôn.

Nói tới đây không thể không nhắc tới kungfu gia truyền của ông lão nhà họ Hùng, đó chính là: Túy quyền!

Cuộc sống không được như ý nên Hùng Cách Cách cũng nghĩ tới việc về nhà. Nhưng vừa nghĩ tới ba Hùng đã luyện chiêu túy tiên đại từ đại bi tới tầng thứ 9 thì cô lại sợ chết khiếp.

Nhớ ngày đó, khi cô ôm trong ngực cuốn “nhập môn tự học thiết kế đồ họa” và “tuyển tập manga” phong phú dứt khoát quyết định bỏ nhà ra đi, thì ba Hùng đã tức giận tới nỗi đập nát cái bàn gỗ nguyên chất có cả trăm năm tuổi, sau đó gầm thét lên với khí thế ngút trời: “Nhà họ Hùng chúng ta vẻ vang bao đời, là con nhà võ có tiếng gần xa ai ai cũng biết! Mày lại khăng khăng muốn làm những thứ thiết kế vớ vẩn bỏ đi đó! Được, được, được! Được rồi! Nếu mày đã quyết định ra ngoài lang bạt vậy thì hãy cút đi sống cho ra hồn cho tao! Bằng không thì đừng có về nhà gặp tao!” Sau đó suy nghĩ một lát rồi lại bổ sung thêm một câu: “Ngày lễ ngày tết, mày vẫn phải về nhà thăm mẹ mày.”

Mỗi lần nghĩ đến là Hùng Cách Cách lại cảm thấy vô cùng khủng khiếp, cũng lập lời thề với bản thân rằng, bất luận ở bên ngoài có lăn lộn khó khăn thế nào, cũng đều phải kiên trì!

Hùng Cách Cách là người mê manga, hơn nữa còn là cái loại mê mẩn tới mức ngấm vào xương tủy.

Nói đến con đường dẫn cô thành fan của manga, thì phải dùng chính lời cô để nói, đó thật sự là ý trời!

Vào lúc Hùng Cách Cách mười lăm tuổi, thôn của cô bị nước lũ phá hủy vườn tược.

Có một số người tốt bụng đã quyên tiền và đồ. Bên trong các đồ vật được quyên tặng có bộ sách. Trong bộ sách đó chính là cuốn “nhập môn tự học thiết kế đồ họa” và “tuyển tập manga” phong phú.

Hùng Cách Cách là một cô gái có suy nghĩ mơ hồ, vì vậy”vừa vào manga sâu như biển, từ đó đơn thuần là người qua đường” .

Những bộ sách đó cũng đã từng bị ba Hùng kiểm tra và tịch thu.

Nhưng ba Hùng chỉ lật xem mấy tờ đầu bèn ném trả lại cho Hùng Cách Cách, sau đó phê bình nói: “Về sau đừng xem những cuốn sách linh tinh này nữa. Bộ sách võ thuật Thái Âm Nhu này hai người đàn ông đánh nhau ngay cả mặt bàn cũng không lên được. Làm sao sánh được với võ thuật của nhà họ Hùng chúng ta? Nhà ta là làng trên xóm dưới người người đều biết!”

Hùng Cách Cách ôm chặt những cuốn sách kia, chột dạ hết sức nghe lời gật đầu dạ vâng.

Nhớ lại trước kia, ngày tháng long đong thật đáng buồn.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cô đến thành phố lớn này đã được năm năm rồi.

Cô đã từ một bé gái nhỏ ngây thơ biến thành một cô gái có tư tưởng xấu xa nhưng bề ngoài đơn thuần.

Hai mươi hai tuổi, vừa vặn không già nhưng cũng chẳng trẻ trung gì nữa.

Hùng Cách Cách hết sức thỏa mãn với tình hình hiện tại của bản thân. Mặc dù cô chưa lên làm nhà thiết kế cấp cao nhất; mặc dù cô vẫn chỉ là một thư ký vô cùng nhỏ bé dưới trướng “Phó thị”; dù cô không có nhà thuộc quyền sở hữu của mình, chỉ có thể sống nhờ trong một căn phòng nhỏ chưa đến 39m2 của bạn thân; dù cho cô chưa giải quyết xong vấn đề cơm áo cơ bản, nhưng cô thật sự, thật sự, thật sự đã rất hài lòng rồi.

Phải biết rằng, công ty này của bọn họ là một trong những ông trùm của ngành công nghiệp điện ảnh!

Ở chỗ này, Hùng Cách Cách thấy các ngôi sao lớn ôm ôm ấp ấp, vỗ đùi hoặc làm ra các hành động mờ ám như ăn cơm bữa.

Mỗi khi nhìn thấy những trai đẹp ngồi chung với nhau rồi làm ra các động tác mờ ám, là đôi mắt bị ngăn dưới tóc mái ngố của Hùng Cách Cách sẽ lập tức biến thành hai vệt sáng xanh. Cảm giác thỏa mãn chỉ đơn giản là vậy.

Trong vòng nửa năm làm việc ở “Phó thị”, Hùng Cách Cách lấy một loạt các đặc điểm như khiêm tốn, khéo léo, siêng năng để trộn lẫn vào “bóng người màu xám” điển hình.

Trong công ty, cái được gọi là “bóng người màu xám” chính là để chỉ những người có cũng như không. Bọn họ không gây sự, không tranh đoạt danh lợi, cũng sẽ không thân thiết với ai. Bọn họ nghiêm túc có trách nhiệm với công việc của mình, nhưng không có hành động kinh người nào. Đối với đại đa số kiểu người này mà nói, họ là màu xám, không có cảm giác tồn tại nhưng lại tồn tại một cách chân thật. Hùng Cách Cách chính là đại biểu điển hình của kiểu người này. Thế nhưng, cô lại có một mặt khác không hề muốn cho ai biết, đó chính là —— xấu xa. May mắn thay, cô vẫn che đậy rất tốt.

Sáng sớm mỗi ngày, Hùng Cách Cách đều tới công ty đầu tiên. Người lãnh đạo trực tiếp của cô đã từng đứng trước mặt toàn thể nhân viên biểu dương tinh thần chuyên nghiệp của Hùng Cách Cách. Thế nhưng, trên thực tế, sở dĩ mỗi ngày Hùng Cách Cách đều đến công ty sớm như vậy chỉ là bởi vì cô muốn “mượn xài” nước tinh khiết của công ty để rửa mặt, gội đầu, sau đó dùng giấy vệ sinh miễn phí trong toilet, xử lý vấn đề tháo cống của cá nhân. Dĩ nhiên, cô làm “nhân vật màu xám” như vậy sở dĩ là để không bị các nhân viên có sức cạnh tranh mạnh của “Phó thị” khai trừ, còn nguyên là vì cô có thói ton hót.

Sáng sớm mỗi ngày, cô sẽ pha một ly trà cho bộ phận nhân viên chủ quản. Nước trà thứ nhất bị cô lén rót vào trong chén rỗng của mình, đợi tới buổi chiều buồn ngủ thì uống. Nước trà êm dịu thứ hai là để biếu kính tổng giám đốc đại nhân. Mặc dù Hùng Cách Cách rất muốn uống nước trà thứ hai này, nhưng cô biết, làm người phải phúc hậu.

Chủ quản rất hài lòng với thái độ phục vụ nửa năm như một của Hùng Cách Cách, Hùng Cách Cách cũng rất vui vì mỗi ngày đều có thể uống trà ngon của chủ quản. Hài hòa muôn năm!

Ngày qua ngày, Hùng Cách Cách giống như một con ốc sên, chậm chạp leo lên.

Thỉnh thoảng tăng ca, có tiền làm thêm giờ, Hùng Cách Cách vui vẻ vô cùng.

Tối hôm nay lại làm thêm đến 21h, tất cả mọi người đều mang gương mặt mệt mỏi, chỉ có Hùng Cách Cách là tinh thần phấn chấn. Dĩ nhiên, đôi mắt sáng long lanh của cô vĩnh viễn giấu sau mái tóc ngố dài.

Tuy nói con gái bây giờ ai ai cũng tranh nhau khoe khoang vẻ đẹp của mình, nhưng sau khi trải qua một số chuyện thì Hùng Cách Cách lại học cách che giấu vẻ đẹp của bản thân.

Có lẽ là vì cô rất có khí chất mê hoặc, nên luôn hấp dẫn được một số ông già háo sắc muốn dùng tiền cảm hóa cô, bao nuôi cô.

Hùng Cách Cách hết sức bực mình, cô dứt khoát thả tóc mái ngố xuống để che đi đôi mắt phong lưu đa tình kia. Cô không sợ sắc lang nhưng chỉ sợ sắc lang nhớ thương. Công việc có được không dễ, an toàn là trên hết.

Sau khi kết thúc công việc tăng ca, theo lệ cũ mỗi người đều có thể bắt xe về nhà, sau đó cầm hóa đơn tới chỗ chủ quản để thanh toán.

Hùng Cách Cách đeo túi lên lưng đi về nhà.

Từ công ty bắt taxi đến chỗ ở của Hùng Cách Cách mất khoảng 20 đồng. Mỗi lần làm thêm giờ, Hùng Cách Cách đều đi giày cao gót cuốc bộ về nhà.

“Đây đúng là cách tốt ha, vừa kiếm được tiền lại vừa có thể giảm cân!” Hùng Cách Cách mừng thầm trong lòng. Ngày mai sau khi đi làm, cô chỉ cần xin mấy tờ hóa đơn của đồng nghiệp thích bắt taxi là có thể đường đường chính chính đi thanh toán rồi.

Vì để rút ngắn lộ trình, lần nào Hùng Cách Cách cũng đi qua cổng “bệnh viện tâm thần Phúc Âm”. Mỗi lần đều không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả, nhưng hôm nay lại khác.

Lúc Hùng Cách Cách sắp đi qua cổng “bện viện tâm thần Phúc Âm” thì cánh cửa sắt tối thui bị kéo ra vang lên tiếng kẽo kẹt, ngay sau đó một anh chàng trần như nhộng xuất hiện trước mặt Hùng Cách Cách!

Hùng Cách Cách sợ ngây người.

Đêm đen như mực, anh chàng kia hết sức thản nhiên đứng trước mặt Hùng Cách Cách, đồng thời cũng dùng ảnh mắt vô cùng bình tĩnh quan sát Hùng Cách Cách.

Trong khoảnh khắc tầm mắt giao nhau, anh chàng kia nhếch miệng, nở một nụ cười cực kỳ đẹp mắt với Hùng Cách Cách.

Hùng Cách Cách tức thì hồi hồn, ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Đừng tưởng Hùng Cách Cách là một thành viên trong gia đình nhà võ, nhưng trên thực tế, từ nhỏ cô đã không thích võ thuật, có thể lười biếng thì tranh thủ lười biếng, lúc gặp tình huống bất ngờ cô cũng chỉ biết bỏ chạy như người bình thường mà thôi.

Người đàn ông không mảnh vải che thân thấy Hùng Cách Cách bị dọa sợ chạy mất, nên nhanh chân đuổi theo cô suốt con đường!

Hùng Cách Cách giống như con ruồi không có đầu nên bay loạn, cuối cùng đâm đầu vào trong ngõ cụt.

Hùng Cách Cách quay người lại nhìn chàng trai trần như nhộng đang tiến lại gần từng bước, dùng tứ chi run lẩy bẩy bày ra tư thế đánh lộn, cố gắng tạo thế cho mình, “Anh… anh muốn làm gì hả? Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là đừng có mà tới đây, nếu không tôi sẽ đánh anh thành bánh bao xá xíu đó!”

Người đàn ông híp mắt cười, dùng âm thanh vô cùng êm tai trấn an nói: “Đừng căng thẳng. Tôi chỉ muốn hỏi cô là da tôi có trắng không?”

Hùng Cách Cách tức thì dựng hết cả tóc gáy. Cô cảm thấy, người đàn ông trước mặt này nếu không phải đang nói giỡn với cô vậy thì chính là tinh thần không ổn định. Nếu như cô trả lời là “trắng”, tên đó là kẻ khó ưa cho cô một nhát dao thì cô tiêu luôn. Nhưng nếu cô trả lời “không trắng”, hắn ta khó chịu lại cho cô một dao thì tiếp tục chết ngỏm. Bệnh tâm thần giết người là không phạm pháp nhỉ?

Được rồi, người tinh thần không bình thường thì không thể dùng suy nghĩ bình thường để đả thông hắn ta .

Hùng Cách Cách cố gắng nuốt nước miếng, dò xét cẩn thận người đàn ông này. Trong ngõ hẻm ánh sáng quá mờ, mà hắn ta lại đứng ở chỗ che hết ánh sáng, căn bản không xác định rõ diện mạo của hắn. Hùng Cách Cách chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, tất cả đều là tứ chi thon dài và bộ ngực trần trụi của hắn. Hùng Cách Cách căn cứ vào nguyên tắc thực sự cầu thị, đề nghị: “Ánh sáng không được tốt cho lắm, nên tôi không nhìn rõ. Hay là….Hai ta đổi góc đứng cho nhau nhé?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.