Hủ Nữ Muôn Năm

Chương 111: Thì ra mình chỉ là một kẻ ngốc (3)



Đến lúc nào thì quan hệ giữa người với người mới đơn giản hoá được đây: Nói tiếng thích thì là thực lòng thích; nói tiếng không ưa thì phất tay một cái rời đi; không nên nói một đằng làm một nẻo, làm cho người ta hiểu lầm. Cô chỉ là một cô gái nhỏ cầu mong có được tình yêu và hạnh phúc chân thành mà thôi. Chẳng lẽ, những thứ này đều là xa xỉ sao?

Phúc phận của con người quả nhiên là do trời định.

Tối hôm qua, cô còn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Vì niềm hạnh phúc gia đình như thế, cô nguyện dùng nửa cuộc đời sau của mình đánh đổi.

Hôm nay, ông trời liền phất tay một cái, hung hăng đem cô dập tới dập lui rồi trực tiếp nắm lấy cô từ thiên đường quăng vào địa ngục!

Hùng Cách Cách đấm đấm đầu óc của mình, hận mình sao không thông minh một chút nào vậy? Cô chỉ muốn thông minh một chút, chỉ cần thông minh chút thôi cũng có thể phân biệt ra được cái gì gọi là chân tình, cái gì gọi là giả vờ.

Cô chỉ là một cô gái bình thường. Giữa yêu và được yêu, cô có khuynh hướng chọn vế sau hơn. Người nào yêu cô nhiều hơn, cô sẽ đối xử với người đó tốt hơn một chút.

Giữa Tô Hàng và Phó Khương, hiển nhiên là Tô Hàng đối xử với cô tốt hơn so với Phó Khương.

Cô nên quay về, sau đó... sau đó sống chung với Tô Hàng ư? Có thể không? Có thể không?!

Trời mới biết, cô có nhiều khát vọng hạnh phúc như thế nào!

Cô là một người sống ở cái thế giới hiện đại này, thế giới mà mọi thứ đều là xi măng cốt thép nên cô có một khao khát nhỏ nhoi mong có một lồng ngực vì cô mà sưởi ấm, một bờ vai vững chãi để cho cô dựa vào.

Cô còn có thể quay lại với Tô Hàng sao? Có thể không?!

Có lẽ là có thể.

Mặc dù Tô Hàng nói như vậy về cô, nhưng anh ta cũng là một dạng người ngốc nghếch với một hàm răng nọc, hận không đem người khác cắn chết được. Cô có thể lý giải, thật tình có thể lý giải được cho lời nói của anh ta nhưng trong lòng cô sẽ không thoải mái. Không thoải mái không cần gấp gáp, cô có thể nhịn. Cô thực sự có khả năng nhẫn nại, nhẫn nhịn tốt. Trước đây, không phải những lúc Tô Hàng mắng cô, cô đều chịu đựng tốt sao? Nhưng mà nhịn tới khi nào đây? Rốt cuộc có lần cuối cùng hay không? Đến cuối cùng, có được hạnh phúc hay không?

Cuộc sống chung của hai người rất phức tạp, không phải chỉ cần hời hợt chút là có thể cảm thấy hạnh phúc được.

Ngoại trừ vài lần Tô Hàng làm cho cô cảm động, còn lại thì cô chưa từng có cảm giác hạnh phúc bên cạnh Tô Hàng.

Hạnh phúc là cái gì? Ít nhất, nó phải dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau.

Yêu một người, không phải là trong mắt người đó thấy toàn điểm tốt thôi sao? Sao trong mắt Tô Hàng cô lại là người tệ hại như vậy?

Anh ta không yêu cô sao?

Có lẽ, đúng như vậy.

Nhất định là như vậy rồi.

Về phần Phó Khương, cả đời này cô cũng cũng không muốn gặp lại anh ta! Không muốn nghe anh ta giải thích! Không muốn cho anh ta cơ hội! Nếu như anh ta quỳ dưới chân cô, dập đầu 365 cái, cô cũng sẽ không tha thứ!

Bởi vì cách anh ta chiếm đoạt tình cảm thật là vô sỉ!

Nếu như Tô Hàng đối với cô còn có mấy phần thật lòng thì tình cảm của Phó Khương đối với cô chỉ đơn thuần là ti tiện trả thù!

Cô xem thường Phó Khương!

Nếu như... Nếu như Phó Khương chỉ vì trả thù thì sao cô vẫn có cảm giác tin tưởng Phó Khương, tin tưởng rằng tất cả mọi thứ đều không phải do Phó Khương tính toán dụng mưu với cô?

Rất dễ nhận thấy, điều đấy là không thể.

Cho dù không thể do Phó Khương bày mưu tính kế, cô cũng không muốn tha thứ cho anh ta! Kiên quyết không tha thứ! Có chết cũng không tha thứ!

Từ khi nào thì cô trở nên hẹp hòi như vậy? Là cô bủn xỉn sao?!

Không phải là hẹp hòi bủn xỉn! Đây là vấn đề nguyên tắc!

Hùng Cách Cách, bản thân cô có nguyên tắc sao?

Có lẽ có?

Hùng Cách Cách rối rắm.

Rốt cuộc giữa Phó Khương và ông cụ đã xảy ra chuyện gì khiến Phó Khương đem lòng thù hận đi ra tay với con cháu của mình?

Cô ủ rũ cúi mặt nhìn xuống bên dưới tầng tầng cây lá xanh um, lòng cô cũng trở nên rối ren hỗn độn.

Lúc vầng trăng lên cao trên đầu ngọn cây, Hùng Cách Cách ách xì một cái, cô bỗng giật mình.

Trời tối rồi, chung quanh âm u tối đen, một mình cô ngồi trên cây, khổ sở không nơi nương tựa...

Hướng mắt nhìn về biệt thự cách đó không xa, cô không nhịn được mặc cho từng giọt từng giọt nước mắt lã chã đua nhau rơi...

Cô nghĩ đến nơi đó có rất nhiều thú bông trong nhà.

Ngôi nhà đó mặc dù không phải là của cô nhưng lại làm cho cô nhớ cô thương.

Giờ phút này cô hy vọng Phó Khương có thể tìm tới đây, ẵm cô về nhà.

Hùng Cách Cách đột nhiên giật mình, cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì thế?!

Phó Khương? Ẵm cô về nhà?

Không! Không! Không, chắc cô bị rối loạn thần kinh rồi!

Hùng Cách Cách liều mạng lắc đầu, cô muốn lắc cho văng đi cái ý nghĩ quái dị đó.

Cô lại không chú ý đến biên độ dao động quá lớn khiến cho thân người cô té xuống. Bịch một tiếng, Hùng Cách Cách rơi xuống như con rùa nhỏ nằm trên mặt đất.

Mặc dù cây không cao, nhưng khi Hùng Cách Cách rơi xuống lại bị cành cây quẹt trầy rách bàn tay và bắp đùi.

Giờ đây cô nằm trên mặt đất đau muốn thấu trời.

Cô muốn về nhà nhưng đường về quá xa xôi. Cô muốn đi tìm Phạm Bảo Nhi, nhưng lại không muốn cho cô ấy thấy bộ dạng nhát ma doạ quỷ của mình. Cô muốn có một ngôi nhà thuộc về mình để lúc bị thương sẽ không sợ bị cô độc...

Cô muốn có một ngôi nhà, một ngôi nhà của chính mình!

Phó Khương, tại sao anh lại đập tan mong ước về ngôi nhà mà cô chờ đợi?! Tại sao?! Tại sao!

Hùng Cách Cách cắn răng, không để cho mình khóc thành tiếng.

Vào lúc này, có bốn gã đàn ông ôm dụng cụ phóng hoả lén lén lút lút đi trong khu rừng, hướng về phía biệt thự.

Vừa đúng lúc, bọn hắn đi ngang qua người Hùng Cách Cách, lại không phát hiện trên đất có một người đang nằm. Một trong số họ còn giẫm lên tay Hùng Cách Cách.

Hùng Cách Cách đau đến nhe răng nhưng cô không la lên tiếng nào. Cô ngẩng đầu lên quan sát bốn kẻ lén lút này.

Cô nghe một người trong đó nói: “Anh Huy, lần trước lúc chúng ta ra tay thì không có ai trong biệt thự Phó gia. Nhưng lúc này thì trong nhà còn mở đèn tức có người bên trong. Bằng không bữa khác chúng ta quay lại đốt con đĩ mẹ nó đi!”

Kẻ đấy lập tức bị người gọi là anh Huy mắng lại: “Cút! Mày chẳng ra làm sao! Lần trước đốt nhà là để cho chúng tổn thất chút đồ đạc. Lần này tao muốn chúng phải sợ tới mức tè ra quần! Coi như đốt không chết thì ít nhất cũng phải huỷ dung nhan bọn chúng.”

Hùng Cách Cách nghe được rõ ràng. Lần trước nhà Phó Bạc Yến là do họ đốt. Lần này bọn họ mò tới nhà Phó Khương lại muốn dùng chiêu cũ sao?

Tiếng nói của “anh Huy” này lại khiến Hùng Cách Cách cảm thấy rất quen tai. Cô ngẫm nghĩ một lát liền nghĩ ra: Không phải đây là Trương Huy sao? Trương Huy vu khống cô là ăn trộm, cô hãm hại Trương Huy bị một vị trung niên ăn sạch. Giữa bọn họ, quả nhiên là va chạm không ít nha. Nhưng cho dù có va chạm như thế, hắn cũng không nên đi theo cô để đốt nhà trả thù chứ?

Hùng Cách Cách nhớ lại: Bản vẽ manga của Tô Hàng, tài liệu của Phó Bạc Yến còn có quần áo của Phó Khương. Tóm lại, tất cả đều do tên Trương Huy này phá hoại tiêu hết.

Tất cả mọi người đều khi dễ Hùng Cách Cách cô sao?! Thật là vớ vẫn!

Hùng Cách Cách lau mặt, đứng dậy lặng lẽ đi theo sau lưng Trương Huy, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Trương Huy cho là người phe mình, cũng không quay đầu lại mà hỏi: “Chuyện gì?”

Hùng Cách Cách nhếch miệng cười, lạnh giọng nói: “Không có việc gì lớn... “ Trương Huy chợt quay đầu lại, Hùng Cách Cách đột nhiên nâng nắm đấm, canh ngay cổ họng của hắn mà hung hăng dọng vào: “Chỉ là muốn chỉnh mày một chút.”

Bình thường khi đánh nhau thì quân tử sẽ đánh trước mặt, du côn sẽ đá đũng quần còn Hùng Cách Cách đánh nhau thì chỉ cần một chiêu đánh gục để đối thủ không có cả cơ hội tức giận.

Thân thể Trương Huy mềm nhũn, tay che cổ họng, thống khổ há to miệng. Hắn muốn thở, lại thở không thông; muốn phản kháng thì chỉ là vọng tưởng. Ngay cả hít thở cũng khó khăn rồi, còn phản kháng cái rắm?!

Trong bóng đêm, khuôn mặt một cô gái cùng thân xác tồi tàn hiện ra. Cô nhe ràm răng trắng toát cười quỷ dị cười với ngươi! Thật là hù người chết kiếp nha!

Đàn em của Trương Huy cố gắng trấn tĩnh, móc ra con dao nhỏ đâm về phía Hùng Cách Cách.

Lòng Hùng Cách Cách đang giận ách khí nên cô muốn tìm nơi phát tiết cho thông.

Cô né tránh vòng vây, người nhanh nhảu cúi xuống nhặt lấy một tảng đá góc cạnh. Cô không quên ước lượng thử xem nặng vừa tay không. Cảm thấy không tệ, cô nhếch mép cười một cái rồi xông tới đập. Gặp kẻ nào đập kẻ ấy! Đập! Đập!

Này là cái đầu nè, đập cho bể đầu; này là cái mũi nè, đập cho gãy sống mũi; cái này là đầu gối, đập cho vỡ đầu gối; này là ngón tay đập cho gãy ngón tay luôn!

Bốn tên đàn ông kêu thảm thiết mấy tiếng, hô to cứu mạng! Nhưng bọn họ làm chuyện xấu nên không có cách cầu cứu mà chỉ có thể cam chịu bị thương, chỉ có thể thử chạy trốn, chỉ có thể bị đánh bẹp không còn hình dạng người.

Trong số bốn tên đàn ông, Hùng Cách Cách đặc biệt quan tâm “chăm sóc” Trương Huy. Cô không muốn ra một chiêu đánh chết, càng không muốn ra tay đánh hắn bất tỉnh mà từ từ chơi đùa: Đánh một cái xứng đáng để cho hắn đau ở chỗ nhạy cảm, để cho hắn từ từ cảm nhận thế nào là đau đến thống khổ, để cho hắn tức giận phát điên. Dù hắn có muốn tránh cũng tránh không được, có muốn chạy cũng chạy không thoát. Cô đánh cho cái trán hắn sưng vù, da mặt trầy nát, đôi môi rách bấy, nửa cái mặt cũng sưng vù. Cô nghĩ: nếu đem cái đầu này của Trương Huy quăng vào lễ hội Halloween chắc có cả vạn người khiếp sợ hét chói tai đinh óc. Hé hé....

Trương Huy ngàn lần không nghĩ tới có một ngày như thế này. Một ngày mà hắn bị phụ nữ vác đá đánh cho biến dạng. Nếu có người biết được, chắc chắn hắn sẽ trở thành nhân vật chính trong truyền thuyết hài.

Khi bốn tên lần lượt ngất xỉu, Hùng Cách Cách mới ném tảng đá đi rồi chống nạnh hét lên ba tiếng: “Hàaa...! Hàaa...! Hàaa...!” Sau đó, thân thể cô cũng mềm nhũn ra rồi ngất đi.

Kiệt sức, chính là kiệt sức!

Thế mới biết vừa rồi cô đã chỉnh sửa bọn người kia “tận tâm, tận lực” đến cỡ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.