Trên thế giới có quá nhiều thành phố, có quá nhiều con người cùng chen chúc
sinh sống, có quá nhiều khuôn mặt: khác nhau cũng có, giống nhau cũng
có, chỗ nào cũng có người. Khi một người thật lòng muốn trốn thì rất khó tìm. Nhưng khi có người thật lòng muốn tìm ra thì dù người kia có ở tận cùng thế giới vào một ngày nào đó cũng sẽ bị tìm được.
Sau khi
Hùng Cách Cách chạy ra khỏi căn biệt thự, ba người Tô Hàng, Phó Khương,
Phó Bạc Yến còn đứng sững sờ ở đấy. Nhưng chỉ trong chốc lát, bọn họ sực tỉnh, lập tức chia nhau đuổi theo, tìm cô.
Từ sáng sớm tìm đến
trưa, từ giữa trưa tìm đến chiều, từ xế chiều tìm tới khi mặt trời lặn,
từ khi trời lặn tìm đến khi trăng treo đầu ngọn cây, tìm hết những nơi
Hùng Cách Cách có thể đi qua. Ngay cả nhà của Phạm Bảo Nhi cũng đã lục
soát nhưng cũng không thu được kết quả gì.
Khi Phạm Bảo Nhi
biết Hùng Cách Cách bởi vì ba người đàn ông mà bỏ nhà trốn đi thì nổi
giận không kềm chế được! Cô tức giận đến nhe răng nhếch miệng, vừa dậm
chân vừa hét, nếu không phải Bạch Xí ôm cô lại thì cô nhất định sẽ nhào
tới, đem ba người bọn họ bẻ cong thành cọng khoai tây, sau đó cán ra
thành bột mịn.
Phạm Bảo Nhi và Bạch Xí cũng gia nhập vào đại đội tìm kiếm Hùng Cách Cách. Mỗi nơi mà Hùng Cách Cách có thể đi qua họ đều tìm qua hết chỉ ngoại trừ nhà của Hùng Cách Cách. Phạm Bảo Nhi hiểu rõ
Hùng Cách Cách nhất, cô biết Hùng Cách Cách không thể nào về nhà sau khi bị thương. Hùng Cách Cách giống như một con gấu nhỏ, cho dù cô ấy bị
thương cô ấy cũng chỉ tự mình lè lưỡi liếm liếm vết thương. Cô ấy sẽ
không để người nhà phải lo lắng cho mình.
Mọi người tìm tới tìm
lui vẫn không có kết quả. Ai cũng nóng nảy, lo lắng. Trời đã tối rồi mà
vẫn không tìm được Hùng Cách Cách, e là cô đã xảy ra chuyện ngoài ý
muốn. Tuy cô biết võ công nhưng sợ là cô khó bảo vệ được mình khi đụng
độ với đám người xấu hoặc bị tai nạn giao thông gì đó...
Trong
biệt thự Phạm Bảo Nhi tức điên người, cô chống nạnh chỉ vào ba người đàn ông, mắng: “Bởi Hùng Cách Cách hiền lành nên mấy người mới khi dễ cô
ấy! Nếu như tìm không ra cô ấy, tôi đây liền bó đuốt đốt chết mấy người
khốn kiếp các anh!”
Dựa hơi Phạm Bảo Nhi, anh đẹp trai Bạch Xí cũng gật đầu phụ hoạ nói: “Đúng! Cho chết cháy!”
Phạm Bảo Nhi trợn mắt nhìn Bạch Xí một cái rồi lại nhìn về phía ba người đàn ông tiếp tục gầm hét: “Tính tình Hùng Cách Cách tôi biết rất rõ. Nếu
như không phải là các người khi dễ cô ấy đến mức thậm tệ thì cô ấy đã
không bỏ đi mất dạng. Cô ấy là người mà khi anh đánh cô ấy đau, cô ấy sẽ bỏ chạy nhưng rồi khi hết đau cô ấy sẽ lại quay về. Các người nói xem,
các người đã tổn thương cô ấy như thế nào mà để cho cô ấy một đi không
trở lại? Cái xã hội bây giờ còn được mấy người như cô ấy? Giờ toàn là
con gái kiêu căng, không chấp nhận bị thua thiệt ức hiếp chút nào. Các
người biết tính của Hùng Cách Cách mà còn khi dễ, trêu đùa tình cảm của
cô ấy sao? Các người tỉnh lại đi!”
Bạch Xí lại gật đầu phụ hoạ: “Các người tự kiểm điểm lại đi!”
Phạm Bảo Nhi quát: “Anh câm miệng!”
Bạch Xí cười đáp: “ Ừ, thì câm miệng.”
Ngay lúc này ba người bọn họ tự nhủ bản thân mình thật may mắn: Hùng Cách
Cách chính là Hùng Cách Cách chứ không phải là Phạm Bảo Nhi. Bọn họ
không có sở thích tự ngược một cách ngu ngốc lại còn khoe mẽ như Bạch
Xí.
Dù đối mặt với cô nàng Phạm Bảo Nhi đang gào thét thì chẳng
dễ chịu chút nào nhưng ba người bọn họ biết rằng Phạm Bảo Nhi nói đúng.
Bởi vì Hùng Cách Cách hiền nhát nên bọn họ đối xử với cô ấy tốt hay xấu
đều là tuỳ ý.
Ba người đàn ông giờ chỉ biết tự trách mình.
Phó Bạc Yến nghĩ: Nếu như Hùng Cách Cách có thể bình an trở về, anh không mong gì từ cô hết mà chỉ muốn đối xử với cô thật tốt.
Tô Hàng nghĩ: Nếu như Hùng Cách Cách có thể bình an trở về, anh sẽ làm mọi việc gây ấn tượng tốt với cô, sẽ không tuỳ ý mắng mỏ cô nữa.
Phó Khương nghĩ: Hùng Cách Cách nhất định sẽ bình an trở về. Bởi vì cô còn
chưa biết được, anh sẽ mang lại cho cô một cuộc sống hạnh phúc như thế
nào.
Lòng anh lúc này ngỗng ngang trăm mối: vừa đau đớn tự trách, vừa mơ hồ khao khát về mái nhà hạnh phúc của anh và cô.
Phó Khương hít sâu một hơi, đứng lên, nói: “Chờ hoài như vầy không phải là
cách hay. Chúng ta nên đi tìm tiếp. Nói xong, anh đi thẳng ra cửa nhưng
lại không cẩn thận đá phải con chó giả bằng nhung lăn long lóc.
Phó Khương bỗng nảy ra ý tưởng: “Chúng ta dùng chó săn tìm.”
Anh nhanh chóng gọi cho người bạn và mượn được hai con chó săn. Vốn định
phân đường cho chúng đi tìm Hùng Cách Cách nhưng mọi người đều không ngờ tới chúng lập tức cùng chạy về một hướng.
Lúc mọi người cầm đèn pin bước vào rừng cây tìm được Hùng Cách Cách thì cảnh tượng trước mắt
đều khiến mọi người hết sức bàng hoàng, sửng sốt!
Dưới bóng cây
lập loè, thân thể Hùng Cách Cách giống như cái xác bị người ta vứt đi.
Cô không còn nhúc nhích, giống như đã chết rồi. Sắc mặt cô trắng bệch
như tờ giấy, quần áo rách tả tơi. Đùi cô có một mảng da thịt bị rách dài mà vết máu trên đấy cũng đã khô lại.
Bên cạnh Hùng Cách Cách là một tên vẫn hôn mê. Còn ba tên khác thì tỉnh dậy trước Hùng Cách Cách một bước.
Đúng lúc này Trương Huy đang cầm trên tay con dao nhọn, đâm về phía Hùng Cách Cách.
Hình ảnh này thật đáng sợ! Trong nháy mắt, giới hạn của sự sống và cái chết thật mong manh!
Phó Khương điên lên.
Anh bỗng trở nên dữ tợn như Tử Thần đến từ địa ngục, chạy tới bên người
Trương Huy, đoạt lấy con dao của hắn. Sau đó, không chút do dự, anh hung hăng đâm vào bụng của Trương Huy!
Tất cả mọi việc xảy ra quá nhanh. Nhanh đến mức không có ai phản ứng kịp với hành động của Phó Khương đối với Trương Huy.
Đến khi đàn em của Trương Huy hét lên một tiếng: “Giết người rồi!” thì mọi người mới chợt tỉnh ra.
Mắt Tô Hàng đỏ ửng lên vì tức giận. Anh xông tới xô ngã bọn khốn. Tay thì
đấm lia lịa vào hàm răng, chân thì đạp cho gãy xương bẩn thỉu của bọn
chúng.
Đầu óc Phó Bạc Yến trống rỗng nhưng anh xác định rõ anh sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai đã làm tổn thương Hùng Cách Cách.
Trong đêm đen, cánh cửa địa ngục như mở ra. Xộc vào mũi mọi người là mùi máu tang nồng.
Ma quỷ như đang cười với cảnh tượng này.
Phạm Bảo Nhi quỳ trên mặt đất, run run ôm đầu Hùng Cách Cách, dùng âm thanh
yếu ớt thảm thiết gọi cô: “Hùng Cách Cách ơi Hùng Cách Cách... Hùng Cách Cách, cậu tỉnh lại đi, đừng làm lơ tớ nữa!” Rồi đột nhiên cô la to:“Hùng Cách Cách! Cậu tỉnh lại cho tớ! Có nghe hay không? Tỉnh lại đi!”
Không! Không! Không! Hùng Cách Cách không việc gì, đây không phải là sự thật. Hùng Cách Cách cậu tỉnh lại đi, cậu tỉnh lại đi! Chỉ cần cậu tỉnh lại thì tớ sẽ mua cho cậu một bộ truyện manga BL mới nhất, mới vừa xuất bản. Tuyệt đối đặc sắc! Tuyệt đối đặc sắc!
Hùng Cách Cách bị
Phạm Bảo Nhi siết ngay chỗ vết thương nên rất đau đớn nhưng nhờ vậy cô
mới có thể tỉnh dậy trong vài giây ngắn ngủi. Cô mở mắt, nói với Phạm
Bảo Nhi: “Nhẹ tay một chút!”, rồi sau đó thiếp đi. Cô cũng có ý thức đấy nhưng lúc này đây mí mắt cô như nặng ngàn cân, dù cố gắng cô cũng mở ra không nỗi.
Phạm Bảo Nhi ôm Hùng Cách Cách, nhìn về đám người
Phó Khương kêu gào: “Đánh chết bọn chúng đi! Đánh chết hết những tên cầm thú kia đi!”
Đợi đến lúc tất cả bọn người kia chỉ còn lại nửa
cái mạng Bạch Xí mới ra tay can ngăn. Nếu chậm chút nữa thì cái mạng của bọn họ cũng chẳng còn.
Bọn họ ngừng tay, quay lại nhìn chằm
chằm Hùng Cách Cách nhưng không ai dám tiến đến gần. Bọn họ sợ rằng chạm vào cô giờ là một thi thể lạnh băng. Nếu sự thật là như vậy, bọn họ sẽ
phát điên, nhất định sẽ phát điên!
Bạch Xí ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ trán Hùng Cách Cách nói: “Đưa cô ấy đi bệnh viện đi, bị sốt rồi.”
Phó Khương nửa quỳ bên cạnh Hùng Cách Cách dùng đôi tay run rẩy, cẩn thận từng li từng tí ẵm cô lên.
Phạm Bảo Nhi muốn đẩy Phó Khương cút đi, nhưng tay của cô chỉ đưa ra đến giữa chừng, liền dừng lại.
Tô Hàng muốn đẩy Phó Khương ra để tự mình ẵm Hùng Cách Cách nhưng khi anh nhìn thấy mặt Phó Khương thì bỗng chùng bước.
Phó Khương khóc.
Đúng vậy! Phó Khương đang khóc.
Không hề nức nở nhưng lại vô cùng chân thật.
Nước mắt anh chảy dài, hoà lẫn với máu khô biến thành dòng đỏ tươi. Trông thật đáng sợ!
Thế mà anh lại cười! Thật sự đang cười!
Anh ôm lấy Hùng Cách Cách, thì thầm bên tai cô: “Đừng xảy ra chuyện gì!
Đừng xảy ra chuyện gì nhé! Nếu không thì cho anh được chôn theo với em.”
Đám người Phó Khương chở Hùng Cách Cách tới bệnh viện còn Phó Bạc Yến và Bạch Xí ở lại xử lý tàn cuộc.
Trong bệnh viện, bác sĩ thông báo với mọi người: “Toàn thân bệnh nhân chỗ nào cũng bị thương, trong đó vết thương đùi là nặng nhất, cần phải may lại. Cô ấy hôn mê bất tỉnh là vì vết thương đã bị nhiễm trùng, toàn thân sốt cao.”
Tô Hàng nghe vậy thì gục đầu, đấm tay vào tường. Anh hận! Anh hận chính mình cùng Phó Khương đã cãi vã, nói lẫy khiến Hùng Cách
Cách bị tổn thương. Anh hận lũ súc sinh kia đã gây thương tích cho Hùng
Cách Cách. Anh hận bản thân bất lực. Anh hận mình không thể nằm trên
giường bệnh để chịu đau thay cho Hùng Cách Cách.
Bác sĩ sợ hết hồn, bước về phía Tô Hàng nói tiếp: “Mọi người không cần lo lắng. Bệnh nhân không việc gì đâu.”
Đôi mắt Tô Hàng nổi đầy tia máu, anh gằn giọng quát: “Cái gì mà không việc
gì?! Mẹ nó! Nói vô trọng tâm đi!” Hùng Cách Cách bị thương vậy mà coi
như không có việc gì sao? Bộ nguy hiểm đến tính mạng mới tính là “có
việc” à? Con mẹ nó!
Bác sĩ lại sợ hết hồn. Vẻ mặt ông ngáo ộp hỏi Tô Hàng: “Bộ những gì tôi nói không phải là trọng tâm sao?”
Tô Hàng nhắm nghiền hai mắt lại, không biết làm sao nói ra suy nghĩ trong
lòng. Anh đau giống như bị cây đinh gỉ cắm vào tim. Đau! Đau âm ỉ! Đau
không dứt!
Phạm Bảo Nhi biết Tô Hàng muốn nói đến điều gì. Đây
cũng là điều mà cô đang lo lắng. Mặc dù khó nói nhưng cô muốn hỏi cho rõ ràng. Rốt cuộc lũ súc sinh kia đã làm gì Hùng Cách Cách. Nghĩ đến đây
cô bước tới hỏi thẳng bác sĩ: “Cô ấy có...có bị...hãm hiếp hay không?”
Bác sĩ hơi ngẩn người ra, lắc đầu nói: “Chưa thấy!”
Phạm Bảo Nhi đột nhiên giận dữ, thét lên: “Có thì nói có, không thì nói
không. Sao lại nói "Chưa thấy!"?” Ông ta dám dùng thái độ mập mờ để trả lời cô như thế. Nếu như có mặt của Bạch Xí ở đây thì anh sẽ đánh một
trận cho ông bác sĩ này ngu luôn!
Ông bác sĩ thấy cử chỉ của
Phạm Bảo Nhi có dấu hiệu bạo lực nên khẽ ho một tiếng đáp: “Theo kinh
nghiệm hành y nhiều năm của tôi mà phân tích thì cô ấy không có bị cưỡng hiếp.”
Sau khi mọi người nghe tin này xong thì sững sờ một lúc. Sau đó thì mấy người đàn ông xoá tan đi nỗi nghi ngờ và thở phào nhẹ
nhõm.