Hùng Cách Cách vẫn
muốn hỏi Phó Khương rốt cuộc lúc anh mười hai tuổi đã xảy ra chuyện gì?
Chuyện này có quan hệ gì với ông cụ Phó? Vậy mà, cô lại tự nhủ: Thôi đi! Chuyện đã qua rồi. Nhắc lại làm gì nữa, chỉ khiến Phó Khương thêm khó
chịu thôi.
Lúc này Hùng Cách Cách và Phó Khương yêu nhau cuồng
say. Mỗi ngày hai người luôn quấn quýt không rời. Mỗi ánh mắt, mỗi nụ
hôn đều ngọt ngào làm say đắm lòng người.
Trong khoảng thời gian Hùng Cách Cách nằm viện dưỡng thương, Phó Khương hoá thân thành vệ sĩ
trông chừng 24/24, làm cho mấy cô y tá hâm mộ không thôi.
Thỉnh thoảng Phó Bạc Yến cũng có đến thăm Hùng Cách Cách. Nhưng hầu như là anh chỉ đến để tặng hoa rồi nhanh chóng rời đi.
Về phần Tô Hàng, anh cũng không xuất hiện nữa.
Hùng Cách Cách rất muốn gọi điện thoại cho Tô Hàng, hỏi thăm anh ta có khoẻ
không, nhưng rồi cô lại cảm thấy hành động như thế thật vô nghĩa, chỉ
khiến Tô Hàng không thoải mái. Cô nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định: Thôi khỏi đi.
Nếu hạnh phúc hiện tại của cô không thể chia sẻ cùng
anh ta thì cũng không cần lấy nó ra mà đả kích vết thương lòng còn chưa
hồi phục của anh ấy nữa.
Lần này Hùng Cách Cách nằm viện, cơ thể cô được chăm sóc đặc biệt: không chỉ chăm sóc tốt những vết thương bị
té trầy xước mà Phó Khương còn kêu người xử lý vết thẹo bị bỏng trên
lưng cô; chưa lành hẳn thì chưa được xuất viện khiến cho Hùng Cách Cách
thấy phiền muốn chết.
Phó Khương thấy Hùng Cách Cách cau mày,
liền hỏi: “Thế nào, sao em lại nhíu mày? Bộ em muốn luyện công phu để
khi muỗi chích trên trán thì em nhíu mày kẹp chết nó à?”
Hùng Cách Cách thở dài một cái, nói: “Em cảm thấy dạo này mình xui xẻo miết, cứ nằm bệnh viện hoài.”
Trong mắt Phó Khương xẹt qua một tia lanh lợi quỷ dị, anh đến bên cạnh Hùng
Cách Cách thần bí nói: “Anh biết một cách giải trừ xui xẻo.”
Ánh mắt của Hùng Cách Cách sáng lên, vội hỏi: “Cách gì?”
Phó Khương giơ lên hai ngón tay, nói: “Cưới chạy!”
Hùng Cách Cách nghi ngờ hỏi lại: “Cái gì?”
Phó Khương giải thích: “Khi người nào đó gặp xui xẻo liên tiếp thì họ đột
ngột tổ chức cưới hỏi sẽ đuổi được vận rủi đi. Vì cái mạng nhỏ của em,
anh nghĩ chúng ta nên kết hôn đi.”
Hùng Cách Cách hít sâu: “Kết hôn à? Nhanh vậy sao?!”
Phó Khương ôm lấy eo Hùng Cách Cách, dịu dàng nói: “Chọn kỹ lựa khéo chưa
chắc tìm được người thích hợp nhất. Tuỳ ý lấy đại một người chưa hẳn là
không hạnh phúc. Vì không để cho xã hội bị già hoá, vì ý thức cộng đồng, em có thấy nên kết hôn sớm một chút để đền đáp cho tổ quốc không? Ai
da...Anh lại nghĩ anh năm nay đã hai mươi chín tuổi rồi mà chưa vì nhân
dân tổ quốc mà cống hiến thì thật là xấu hổ. Mỗi lần nghĩ đến anh lại
cảm thấy đau lòng muốn chết!”
Hùng Cách Cách kinh ngạc nói:“Không... Không đến nỗi nghiêm trọng như vậy chứ?” Muốn kết hôn thì nói
rõ luôn đi, mắc chi mà nhắc đến nhân dân tổ quốc lại còn ý thức với đạo
đức?!
Phó Khương nghiêm túc gật đầu dạy dỗ: “Hùng Cách Cách, em phải yêu nước!”
Hùng Cách Cách ưỡn thẳng sống lưng, lớn tiếng nói: “Em rất yêu nước!” Lúc
này cô còn chẳng biết mình đang biểu lộ quyết tâm yêu nước hay là thổ lộ tâm ý nữa.
Phó Khương vuốt vuốt tóc Hùng Cách Cách, cười lớn:“Hùng Cách Cách, chúng ta đi lấy giấy chứng nhận nhé!” Anh đã chờ đợi
giây phút cầm giấy chứng nhận kết hôn này từ lâu rồi!
Hùng Cách
Cách muốn há mồm nói gì đó nhưng lại bị Phó Khương trực tiếp cúi đầu,
hôn lên đôi môi nhỏ xinh xinh, dùng môi lưỡi ngăn lời nói của cô lại.
”Động lòng không bằng động tay” Phó Khương thích nhất câu này.
Hùng Cách Cách cảm thấy tất cả xảy ra quá nhanh, nhưng lại... rất tự nhiên.
Cho dù cô có ý nghĩ gì cũng sẽ bị Phó Khương đánh lạc hướng đến khi đầu
óc choáng váng, chẳng còn phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.
Nếu
như tình yêu thuận lợi như vậy, chúng ta cần gì tự tìm đau khổ, thấp
thỏm chờ đợi gì nữa? Hùng Cách Cách là một người biết thuận theo thời.
Sau khi nghĩ thông suốt, cô trở nên vui vẻ chuẩn bị gả cho Phó Khương.
Trải qua một khoảng thời gian dưỡng thương, nay các vết thương trên người
Hùng Cách Cách đã lành lặn, cô muốn nhanh nhanh xuất viện nhưng Phó
Khương lại nhỏ to khuyên nhủ cô ở lại nghỉ ngơi thêm ít ngày.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Phó Khương ôm Hùng Cách Cách ngồi trên ghế sa
lon. Phó Khương đọc sách kinh tế “Linh hồn của Hệ Thống” còn Hùng Cách
Cách thì đang nghiên cứu chơi trò BL.
Nhân viên bưu điện giao cho Phó Khương một gói bưu phẩm.
Phó Khương đứng ngoài cửa một lúc lâu, sau đó thò đầu vào phòng bệnh, cười
nói với Hùng Cách Cách: “Anh đi ra ngoài một chút, lát nữa quay lại.”
Hùng Cách Cách đang chơi đến đoạn gay cấn nên đâu có quan tâm lời Phó Khương nói. Cô loạn xạ gật đầu, coi như là nói với Phó Khương rằng cô biết
rồi.
Khi Phó Khương đóng cửa phòng bệnh thì Hùng Cách Cách đột
nhiên giật mình. Cô ngẩng đầu lên, nhìn về cửa phòng bệnh. Khoảng bốn
năm giây sau Hùng Cách Cách bật dậy khỏi ghế salon, thay quần áo, mang
giày, nhanh chân đuổi theo.
Cô có cảm giác Phó Khương sẽ đột nhiên biến mất như lần trước như vậy!
Bọn họ sắp kết hôn rồi, anh ta còn chuyện gì giấu cô? Ngay cả anh ta bị
bệnh tâm thần gián đoạn cô còn chấp nhận được thì còn cái gì không thể
giải thích sao? Tại sao vẫn muốn giấu cô?!
Có lẽ cô nên tôn
trọng quyền riêng tư cá nhân của Phó Khương, không nên đi sau theo dõi
anh ta. Nhưng mà người không thẳng thắn thì không có quyền riêng tư.
Hùng Cách Cách không do dự, dứt khoát quyết định theo dõi Phó Khương!
Trực giác của phụ nữ thật là đáng sợ.
Phó Khương quả nhiên không giống như lời anh ta nói là đi ra ngoài một lát. Anh ta đi bộ khoảng mười phút tới một quán cà phê.
Quán cà phê này không thuộc dạng sang trọng nhưng làm cho người ta có cảm
giác tao nhã. Hùng Cách Cách vốn định theo đuôi Phó Khương đi vào quán
nhưng cô phải dừng bước khi thấy dưới bảng hiệu kèm theo dòng chữ: “Chỉ
dành cho hội viên”
Mẹ nó! Khi dễ khách hàng như mình à?!
Hùng Cách Cách cực kỳ khó chịu. Nhưng bất đắc dĩ cô phải đứng ở cửa ra vào,
rồi cô quan sát chung quanh như trộm. Quả nhiên, trời cũng giúp cô: Có
một cánh cửa sổ mở ở lầu hai.
Hùng Cách Cách muốn hoạt động gân cốt một chút, dùng đến chiêu thức đặc biệt của Hùng gia: Leo cây!
Khi cô đang chổng mông chuẩn bị leo thì đằng sau vang lên tiếng nói: “Em đang làm cái gì vậy?”
Tiếng nói kia trầm thấp, lạnh lùng lại nhàn nhạt mùi châm chọc.
Hùng Cách Cách quay đầu lại, đỏ mặt, cố gắng biểu hiện bình tĩnh, cô cười đáp: “Tôi đang luyện Thần Công Con Thằn Lằn.”
Tô Hàng liếc Hùng Cách Cách một cái rồi bước vào quán cà phê.
Hùng Cách Cách thấy vậy lập tức nhảy đến trước mặt Tô Hàng hỏi: “Tô Hàng,
anh đi uống cà phê à?” Chẳng lẽ là Tô Hàng hẹn Phó Khương?
Tô Hàng cau mày, hỏi: “Em làm gì đấy? Muốn anh mời em uống cà phê à?”
Hùng Cách Cách cười gượng nói: “Chúc mừng anh, anh đoán đúng rồi!”
Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách cười giả tạo thì định mở miệng nói cô cút đi,
nhưng khoé môi lại giật giật, rốt cuộc anh không nói gì.
Hùng Cách Cách thấy Tô Hàng không có phản đối thì vui vẻ theo sát lưng anh đi vào trong quán.
Sau khi Tô Hàng lấy ra thẻ hội viên VIP thì anh thong thả ngồi hưởng thụ chế độ đãi ngộ Thượng Đế.
Hùng Cách Cách theo phía sau đuôi Tô Hàng đi tới đại sảnh.
Cô nhìn chung quanh cũng không nhìn thấy Phó Khương.
Tô Hàng ngồi xuống ở một góc đại sảnh, gọi một ly cà phê cùng một phần
bánh ngọt. Anh không hề động đến phần bánh ngọt này mà chỉ cắm đầu uống
cà phê.
Hùng Cách Cách định lên lầu hai thăm dò một phen, lại
thấy Tô Hàng lấy giấy bút ra, buồn phiền vẽ phác thảo cái gì đó. Tiếng
bút vẽ ma sát trên giấy tạo ra âm thanh xào xạc khiến Hùng Cách Cách cảm thấy rất quen thuộc nhưng lòng cô bỗng dâng lên niềm chua xót. Tô Hàng
vẽ không được ưng ý liền vò bốn năm tờ quăng lại trên bàn.
Hùng Cách Cách mấp máy môi, nói: “Tô Hàng, anh ốm đi.” Chẳng những ốm, râu ria anh cũng xồm xàm giống như kẻ lang thang.
Tô Hàng ngẩng đầu trợn mắt nhìn Hùng Cách Cách, thô lỗ nói: “Ăn bánh ngọt của em đi!”
Hùng Cách Cách lắc đầu, đem món bánh ngọt đẩy qua trước mặt Tô Hàng, nói: “Anh ăn đi.”
Tô Hàng cau mày: “Không ăn thì cút!”
Hùng Cách Cách khổ sở trong lòng nhưng không phải vì bản thân mình. Cô đứng lên, yên lặng rời đi.
Tô Hàng đột nhiên gọi lại: “Hùng Cách Cách!”
Hùng Cách Cách khẽ giật mình, lập tức chỉ vào cầu thang, lắp bắp nói: “Tôi... Tôi đi lên lầu một chút.”
Hùng Cách Cách chạy lên tới lầu hai, hít sâu một cái lấy lại bình tĩnh rồi lần theo bức bình phong di chuyển tìm mục tiêu.
Quả nhiên ở một góc phòng cô nhìn thấy dáng Phó Khương đang ngồi đối diện với...một người đàn ông.
Người đàn ông kia xem ra chừng năm sáu mươi tuổi, mặc đồ Tây, đầu tóc chải
chuốt. Người đó dù đã có tuổi nhưng có phí phách lại có phần dịu dàng,
đầy vẻ nam tính.
Nhìn trộm một chút Hùng Cách Cách thấy sợ sợ, thầm nói: người này có sức sát thương không nhỏ à!
Hùng Cách Cách nhanh chóng liếc hai người một cái, lập tức lấy cuốn menu che mặt, tìm một chỗ thích hợp ngồi xuống.
Phục vụ đi tới, hỏi Hùng Cách Cách muốn gọi món gì.
Hùng Cách Cách học bộ dạng của Tô Hàng, đổi giọng nặn ra năm chữ: “Cà phê đen, bánh ngọt.”
Sau khi người phục vụ quay đi, Hùng Cách Cách lập tức dựng lỗ tai lên. Tuy
căn phòng này có tiếng nước chảy nhưng cũng không làm trở ngại việc nghe lén của Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách nghĩ nếu như Phó Khương thật sự cùng người đàn ông kia léng phéng thì cô nên làm như thế nào?
Cô nên nhào tới, đánh hai người tê dại mới dừng hay là hợp tác cho họ?
Không không không, cho dù hai người họ có léng phéng thì nhất định là chuyện
của quá khứ. Hiện tại cô và Phó Khương hai người nồng tình ý ngọt, anh
ta không thể nào phản bội tình cảm của cô.
Nếu như...Phó Khương phản bội...Vậy...vậy họ... Hùng Cách Cách không dám nghĩ tới.
Người đàn ông nói: “Tôi biết rằng gọi cậu ra đây là quấy rầy cậu. Nhưng về
việc cậu kết hôn, tôi đề nghị cậu hãy suy nghĩ thật kỹ rồi hãy quyết
định. Giao kết của chúng ta không nên vì vậy mà bỏ ngang.”
Phó Khương cười nhạt, nói: “Trước hết người lật lọng không phải là tôi.”
Người kia có vẻ kích động, nói: “Trong tình huống này cậu nói tôi nên làm thế nào? Cậu cũng biết tầm quan trọng của cô ấy đối với tôi mà.”
Phó Khương nhắm hai mắt lại: “Chỉ có cô ta là quan trọng nhất, còn những người khác đều cỏ rác sao?”