Hủ Nữ Muôn Năm

Chương 120: Chúng ta động phòng đi



Nhìn qua thì kết hôn là chuyện rất đơn giản, nhưng trên thực tế lại phiền phức gần chết. Nhưng mà đối với người muốn vội vàng kết hôn mà nói thì đi thẳng vào vấn đề là được rồi.

Sau khi xuống máy bay trực thăng, Phó Khương chịu đựng sự khó chịu giữa hai chân, trực tiếp lừa gạt Hùng Cách Cách đến cục dân chính, cực kì nhanh chóng làm giấy kết hôn, trở thành công dân có gia đình thật là tốt. Ngay sau đó anh lập tức gửi tin nhắn, nói cho mọi người trong gia đình biết là anh muốn kết hôn với Hùng Cách Cách, xin mọi người chuẩn bị tiền mừng và tham dự tiệc cưới đúng giờ.

Buổi tối, anh dẫn Hùng Cách Cách đến khách sạn, hai người trần truồng giống như trẻ con mới sinh ôm nhau, chỉ cần da thịt kề nhau là có thể truyền tâm tình vui sướng cho đối phương.

Hùng Cách Cách hỏi: “Tại sao không trở về nhà?”

Phó Khương nói: “Chỗ nào có em thì chỗ đó chính là nhà.”

Hùng Cách Cách cười ha ha, ngủ say trong hạnh phúc.

Phó Khương nhìn cô chăm chú, trong mắt đều là yêu thương say đắm.

Thật ra anh không dẫn Hùng Cách Cách về nhà là vì muốn ngăn chặn những phiền toái không cần thiết. Nếu như người nhà họ Phó biết anh muốn cưới Hùng Cách Cách thì nhất định sẽ ra sức ngăn cản. Anh không muốn để cô chịu một chút uất ức nào. Kết hôn là chuyện của hai người bọn họ. Những người khác có thể cho ý kiến nhưng anh sẽ không nghe.

Anh ôm chặt Hùng Cách Cách, lẳng lặng lắng nghe hô hấp của cô. Chưa bao giờ anh cảm thấy ấm áp, yên tĩnh như thế.

Cô gái ngốc này, sau khi biết tinh thần anh không bình thường thì cũng không né tránh anh, ngược lại còn đối đãi với anh như với người bình thường. Nói cô ngu ngốc cũng được mà nói cô thông minh cũng được, tóm lại phải nuôi nhốt cô ở trong lòng anh, để cô khỏe mạnh lớn lên.

Trên đời khó có được nhất chính là một trái tim trọn vẹn.

Mặc dù trái tim của Hùng Cách Cách hết sức bỉ ổi lại trang bị đầy ắp tư tưởng BL không hài hòa, còn không kiêng dè nói chuyện linh tinh. Anh đã tận mắt thấy cô đứng ở góc tường, nghe những nữ đồng nghiệp nói xấu mình nhưng cô cũng chỉ cười trừ. Bởi vì cô không quan tâm cho nên không thèm để ý. Ai cũng biết cách đối nhân xử thế nhưng làm được lại có mấy người?

Cô gái này tồn tại thật đặc biệt, là ông trời ban cho anh.

Ôm ý nghĩ như vậy, anh cũng ngủ say trong hạnh phúc.

Sáng sớm thức dậy, trước tiên Phó Khương gọi điện thoại gọi cho một người bạn, bảo người đó mang tới mười người trang điểm hàng đầu để làm đẹp cho Hùng Cách Cách, còn anh thì lấy lý do trang trí phòng cưới mà len lén chuồn đi.

Hùng Cách Cách có chút khẩn trương nhưng cô tin chắc anh sẽ không biến mất nữa.

Cho dù anh đột nhiên biến mất không thấy nữa thì cô vẫn sẽ chờ đợi! Trải qua nhiều chuyện như vậy khiến cô hiểu được hai người phải tin tưởng lẫn nhau nếu không thì tình yêu rất dễ dàng bị chết yểu.

Hùng Cách Cách gọi điện thoại gọi cho Phạm Bảo Nhi, để cô ấy chia sẻ việc mình bị đám thợ trang điểm hành hạ.

Hai cô gái ở chung một chỗ, chơi đến cực kỳ cao hứng.

Hùng Cách Cách vốn tưởng rằng ngày hôm nay nhất định sẽ giày vò cô đến mất nửa cái mạng nhỏ. Nhưng trên thực tế, khi cô và Phạm Bảo Nhi giỡn điên khùng mệt rồi thì để đám thợ khéo tay ở đây đấm bóp, ngủ ngáy cả ngày.

Buổi tối, Phó Khương và ba mẹ Hùng Cách Cách xuất hiện ở trước mặt cô.

Hùng Cách Cách khóc. Bởi vì cảm kích Phó Khương, bởi vì áy náy với cha mẹ, bởi vì mệt mỏi đấu tranh với tình cảm trong thời gian này, cô khóc bù lu bù loa. Mới vừa rồi cô còn đang suy nghĩ ngày mai sẽ bảo Phó Khương đi đón ba mẹ cô, ai biết Phó Khương lại nghĩ đến chuyện này trước cả cô.

Cô sợ ba mẹ không đồng ý chuyện của cô và Phó Khương, miệng mở ra khép lại nhưng vẫn không nói được câu nào.

Phó Khương dịu dàng lau nước mắt của cô, nói: “Lúc anh mời ba mẹ em thì cũng đã nói rõ chuyện của chúng ta rồi. Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, mắt cũng đỏ lên rồi. Ngày mai lúc kết hôn, người khác bảo em là cô dâu thỏ thì còn được chứ nếu gọi anh là ông già thỏ thì anh không làm không nổi đâu.” Lúc ấy anh có nói rõ nhưng không có nghĩa là nói rõ toàn bộ. (gian chưa)

Hùng Cách Cách nín khóc mỉm cười, lúc này mới phát hiện khóe miệng của anh bị thương.

Cô vội vã hỏi: “Anh đánh nhau với ai hả?”

Ba Hùng cười ha ha, vỗ vỗ vai Phó Khương, tán thưởng: “Thằng nhóc này không tệ, bản lĩnh cũng tốt, quyền pháp cũng được, là một nhân tài có thể đào tạo! Lúc nãy nó đã bái ba làm thầy rồi, về sau nó chính là truyền nhân tuyệt học của nhà họ Hùng!”

Mẹ Hùng nói: “Phó Khương có mang theo bát tự tới gặp mẹ. Mẹ xem cho các con rồi, bát tự rất hợp, sẽ là một cuộc hôn nhân hạnh phúc.”

Hùng Cách Cách không nghĩ tới ba mẹ sẽ dễ nói chuyện cũng dễ đồng ý như thế này.

Phó Khương nói: “Ba, mẹ, đường đi rất xa, bà con cũng đã đói rồi. Con đã chuẩn bị mấy bàn ở đại sảnh, trước hết mời mọi người ăn lót bụng đã.”

Ba Hùng gật đầu, đáp một tiếng “Ừ” rồi dẫn mẹ Hùng đi kêu bà con trong thôn tới. Phạm Bảo Nhi nghe nói có ăn, cũng lôi kéo Bạch Xí chạy đi như một làn khói.

Hùng Cách Cách kinh ngạc nói: “Anh làm thế nào mà giải quyết được ba mẹ em vậy?”

Phó Khương cúi đầu, nói ở bên tai của cô: “Một xe Ngũ Lương Dịch (một loại rượu trắng nổi tiếng của Tứ Xuyên làm bằng 5 loại ngũ cốc) là xong bên ba. Mười hộp đồ trang sức là xong bên mẹ. Người trong thôn thì mỗi người một đống hạt giống, chỉ cần như vậy là tất cả đều vui vẻ. Thật ra thì chủ yếu nhất là ba mẹ đau lòng em, biết được anh thật sự yêu em, cưng chiều em cho nên mới đồng ý gả em cho anh.”

Hùng Cách Cách nhếch miệng, cười khúc khích nói: “Nhất định là ba mẹ rất vui mừng. Ba đang chờ em làm cho ông nở mày nở mặt đấy. Anh lại gióng cờ gióng trống như vậy tất nhiên là làm cho ba em hãnh diện rồi, ở trong mơ ông ấy cũng sẽ cười trộm đấy. Ha ha... “

Phó Khương nghiêm túc nói: “Anh muốn làm cho em trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới!”

Hùng Cách Cách hỏi: “Không phải nên nói... “Anh muốn làm cho em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế giới” sao?”

Phó Khương đắm đuối đưa tình nhìn cô: “Cô dâu thì chỉ có một ngày, anh muốn em mỗi ngày đều vui vẻ.”

Hùng Cách Cách ôm lấy anh, đỏ mặt, la lớn: “Phó Khương, em yêu anh.”

Phó Khương nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Hùng Cách Cách, anh yêu em hơn.”

Ngày kết hôn đó, không cần nói cũng biết là hỗn loạn như thế nào. Cô gái phụ trách âm thanh quên mấy ca khúc kết hôn mà Phó Khương đã chỉ định. Ca khúc này rất đặc biệt, là Phó Khương tự mình cắt ghép, hoàn toàn không tìm được ở bất kì web nào cả.

Thật may là trong điện thoại Hùng Cách Cách vẫn còn một bài nên cuối cùng cũng giải quyết được tình trạng khẩn cấp.

Khi giai điệu vui nhộn vang lên, Hùng Cách Cách hít sâu một cái còn Phó Khương thì nhanh chóng vươn bàn tay ấm áp ra, hai người cùng nhau bước lên thảm đỏ mềm mại.

Hùng Cách Cách mặc lễ phục Phó Khương đã chuẩn bị cho cô, nhìn cô giống hệt như một con hồ ly ngốc ngếch, dùng thanh thuần và non nớt để mê hoặc người đời. Hai cái tai nhỏ nhỏ xinh xinh, cái đuôi bông xù to tướng, tóc ngắn được uốn lên, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp. Áo ngắn kết hợp với quần dài ống thụng để lộ ra vòng eo đáng yêu, thon nhỏ. (Cũng chẳng biết áo cưới kiểu gì, hai người này điên quá @.@)

Phó Khương nói: “Đây là hôn lễ của chúng ta, là sự kết hợp của một con hồ ly ngu ngốc và một con thỏ gian manh.”

Thỏ có lỗ tai thật dài, cái đuôi ngắn nhỏ màu đen. Vài sợi tóc màu nâu xõa trên đầu vai, cánh môi nhạt màu tuyệt đẹp. Tuxedo màu đen được biến tấu cực kì hợp với cái quần thụng của cô.

Hai người tay nắm tay, đi chân trần, bước chân vui sướng, trong lúc mọi người nhìn chăm chú thì hai người dừng lại ở một con thuyền đầy hoa tươi.

Chung quanh bọn họ là sắc màu rực rỡ, màu xanh hoa cỏ; sau lưng bọn họ là gia đình; phía bên phải là một màn hình khổng lồ, phía trên đang phát những tấm hình mà Phó Khương đã chụp. Trong những tấm hình kia chỉ có một nữ chính, chính là Hùng Cách Cách. Có dáng vẻ lúc cô làm việc, lúc cô tức giận, lúc cô ngủ ngáy to, lúc cô đang ngồi ở trên bồn cầu...

Từng ly từng tý nhưng lại chứng minh được quá trình lột xác của Hùng Cách Cách.

Hùng Cách Cách chưa bao giờ biết Phó Khương đã chụp cho cô nhiều hình như vậy. Từ lần đầu tiên cô bước vào “Phó thị” làm việc cho tới bây giờ.

Cô nhìn những tấm hình kia, hốc mắt dần dần ươn ướt.

Cách đó không xa, người nhà họ Phó đứng chung một chỗ, lẳng lặng nhìn đôi trẻ ở trên sân khấu, trong lòng có suy nghĩ của riêng mình.

Tối hôm qua, Phó Khương đã tìm bọn họ, nói với mỗi người mấy câu.

Anh nói với ông cụ Phó: “Ba bán con đi làm cho trong một khoảng thời gian rất dài nên con không hề tin tưởng vào tình cảm nữa. Vì vậy con rất quý trọng khi gặp được Hùng Cách Cách. Hi vọng ba cũng có thể vui vẻ thay con.”

Anh nói với Phó Bạc Yến: “Cháu biết mình đã mất đi cái gì, cũng biết không thể cứu vãn được gì. Không thể phủ nhận việc cô ấy đã từng động lòng với cháu nên có thể thấy được cháu là người ưu tú nên chú nghĩ trong hôn lễ của mình nhất định cô ấy hi vọng nhận được lời chúc phúc của cháu.”

Anh nói với Tô Hàng: “Cháu có thể không đến.” Nhưng mà Tô Hàng lại đến.

Tô Hàng biết anh không đấu lại Phó Khương. Mặc dù anh biết rõ Phó Khương dùng phép khích tướng với anh nhưng anh vẫn trúng chiêu. Không phải trúng chiêu của Phó Khương mà là trúng độc của Hùng Cách Cách.

Mỗi khi anh nghĩ đến việc sẽ không bao giờ tìm được một cô gái nào giống như Hùng Cách Cách nữa thì tim của anh sẽ co rút, đau đớn không dứt.

Hôm nay là ngày mà cô gái anh yêu kết hôn.

Mặc dù anh biết rõ nhìn Hùng Cách Cách gả cho Phó Khương sẽ làm anh đau đến không muốn sống nhưng mà anh vẫn đến. Anh muốn nhớ kĩ nỗi đau đớn này, khắc cốt ghi tâm nỗi đau này, khắc cốt ghi tâm khối tình độc nhất vô nhị không gì có thể thay thế được này!

Anh ngẩng đầu nhìn những tấm hình mà Phó Khương đã chụp sau đó hết sức khổ sở khi phát hiện ra Phó Khương không phải là kẻ đến sau mà là người mở đường. Phó Khương đã phát hiện nét đẹp của Hùng Cách Cách sớm hơn anh một bước. Mặc dù anh cực kì không cam lòng nhưng có thể làm được gì? Có lẽ chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc là tốt rồi.

Anh là một người rộng lượng như vậy sao?

Ha ha... Ai biết được?

Có lẽ đã đến lúc anh nên rời đi. Rời khỏi nơi quái quỷ này, không thèm nghĩ đến Hùng Cách Cách và Phó Khương hạnh phúc như thế nào nữa, có lẽ anh sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về mình ở đâu đó. Đến lúc đó, anh sẽ quý trọng nó.

Bên cạnh Phó Bạc Yến là Xương Kỳ đang nâng cái bụng bự.

Xương Kỳ không phải do Phó Bạc Yến dẫn tới mà là tới cùng với ba của cô ta.

Xương Kỳ hỏi Phó Bạc Yến: “Khi nào thì chúng ta kết hôn?”

Phó Bạc Yến nhìn Hùng Cách Cách, lạnh nhạt nói: “Cô cảm thấy mình thích hợp làm con dâu nhà họ Phó sao?”

Xương Kỳ kiềm chế kích động muốn nổi đóa, không trả lời.

Trong lúc Tô Hàng chuẩn bị rời đi thì đột nhiên màn hình lớn lại ngừng chiếu hình Hùng Cách Cách mà bắt đầu phát những video khác làm toàn hội trường yên lặng như tờ.

Trên chiếc giường lớn drap màu xanh dương đậm là một người đàn ông đang trần truồng, giữa hai chân anh ta kẹp một cái chăn mỏng che đi bộ phận quan trọng nhất.

Tô Hàng chớp mắt một cái, lại chớp mắt lần nữa. Anh không dám tin, người đàn ông đó chính là anh!

Khi anh đang hoảng hốt thì màn hình lại chiếu một video khác.

Phó Bạc Yến ở trần nửa người trên, đang cởi thắt lưng chết tiệt ra!

Phó Bạc Yến ngớ người, cái này... cái này được quay vào lúc nào vậy?

Mỗi đoạn video đều được phát trong thời gian ngắn cho nên anh muốn bảo dừng lại thì cũng không kịp. Huống chi có rất nhiều người muốn xem náo nhiệt, có ai thật sự muốn dừng lại đây?

Được rồi, chúng ta phải thừa nhận là Hùng Cách Cách muốn dừng lại.

Ở lúc cô định há miệng bảo ngừng lại thì màn hình lại chuyển sang video khác.

Trong video này, Phó Khương đang đứng dưới vòi hoa sen, không nhanh không chậm cởi áo quần ra. Động tác này cực kỳ mê người mê hoặc tất cả phụ nữ đang có mặt tại đây.

Khi ba đoạn video được phát xong thì lại bắt đầu những đoạn video ngắn khác, đều lấy đàn ông và đàn ông làm chủ đề chính. Có hai người đàn ông đang nắm tay đi dạo phố, cũng có hai người đàn ông đang kề vai sát cánh, còn có hai người đàn ông đang nhìn nhau cười....

Phó Khương vòng hai tay trước ngực, cười như không cười nhìn chằm chằm Hùng Cách Cách.

Hùng Cách Cách cười gượng sau đó nhìn trời.

Tô Hàng chạy nhanh lên sân khấu, nhìn chằm chằm cô, dùng sức gầm nhẹ: “Hùng Cách Cách, anh sẽ không tha cho em!”

Hùng Cách Cách rụt cổ lại, nhanh chân muốn tìm đường chạy trốn.

Tô Hàng nắm cổ tay của cô, không để cho cô lâm trận bỏ chạy.

Phó Bạc Yến đi lên sân khấu, hỏi cô: “Có giải thích gì không?”

Hùng Cách Cách cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Sở thích cá nhân thôi mà.” Nếu để cho cô biết là ai phát những thứ này thì nhất định cô sẽ dùng gót giày dẫm chết người đó!

Phạm Bảo Nhi cảm thấy không khí không đúng lập tức thò đầu ra từ phía sau màn hình lớn, hỏi: “Sao vậy?”

Hùng Cách Cách ngẩng đầu liếc nhìn màn hình, sau đó Phạm Bảo Nhi cũng nhìn sang rồi ngay lập tức ôm đầu, gào khóc: “Hùng Cách Cách, mình thật sự xin lỗi cậu! Mình chỉ xem điện thoại của cậu thôi mà, ai ngờ... A? Chẳng lẽ là truyền trực tiếp sao? Nếu không thì tại sao lại phát lên trên màn hình?!”

Hùng Cách Cách cười ha ha với Phạm Bảo Nhi, nói: “Bảo Nhi, mình không trách cậu.”

Phạm Bảo Nhi cảm thấy nụ cười của Hùng Cách Cách rất dọa người, cả người nổi da gà. Phạm Bảo Nhi rụt cổ lại, lập tức trốn về phía sau màn hình lớn.

Ở trong tiếng xì xào bàn luận của khách mời, Xương Kỳ vác cái bụng bự đi lên sân khấu.

Cô ta liếc xéo Hùng Cách Cách một cái rồi nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm thì lúc đầu cô là phụ tá của Phó Bạc Yến, sau đó lại thành bạn gái của Tô Hàng, sao bây giờ lại kết hôn với chú của bọn họ vậy?”

Một câu nói khơi dậy ngàn tầng sóng.

Hùng Cách Cách hỏi ngược lại: “Bây giờ không phải là tự do yêu đương sao?” Cô móc giấy kết hôn ra, giơ giơ trước mặt Xương Kỳ: “Chúng tôi đã đăng kí rồi.”

Những lời này khiến tim Xương Kỳ đau nhói. Bây giờ bụng cô đã bự nhưng ba của đứa bé lại không chịu cưới cô!

Cô càng nghĩ càng cảm thấy mình bị uất ức nên lúc này cô nổi đóa: “Hùng Cách Cách, cô là đồ hồ ly tinh, quyến rũ Bạc Yễn không nói lại còn quyến rũ cả Tô Hàng! Tại sao cô có thể không biết xấu hổ như vậy? Cô muốn quậy đến mức nhà họ Phó không được yên bình đúng không?! Cô cho rằng gả cho Phó Khương thì có thể tiến vào cuộc sống thượng lưu được sao?! Tôi cho cô biết cô cứ nằm mơ đi! Đừng tưởng rằng bay lên cành cao thì có thể là Phượng Hoàng, gà rừng cũng chỉ là gà rừng mà thôi! Cô... “

Ba người đàn ông cùng quát lên: “Câm miệng!”

Vẻ mặt Phó Bạc Yến lạnh lẽo, gằn giọng: “Xương Kỳ, cô cảm thấy người đàn bà chanh chua như cô có tư cách vào cửa nhà họ Phó sao? Nếu như đứa bé trong bụng cô là của tôi thì tôi sẽ nuôi nó. Nhưng mà cô vĩnh viễn không thể nào bước vào cửa nhà họ Phó được đâu! Đừng dùng đứa bé để uy hiếp tôi. Đàn bà có thể sinh con đâu phải chỉ có mình cô!”

Tô Hàng trực tiếp mắng: “Xương Kỳ, cô là đồ đĩ điếm! Cô trộm t*ng trùng của anh tôi mà còn dám giả bộ mình là người bị hại để anh tôi cưới cô hả? Tôi cho cô biết, chuyện của chúng tôi và Hùng Cách Cách không có bất kì dính líu nào tới cô! Tự tôi biết rõ, cô là thứ gì chứ!”

Phó Khương trực tiếp tặng một chữ: “Cút!”

Phạm Bảo Nhi nhảy ra ngoài, chỉ vào Xương Kỳ sau đó quay sang quát Hùng Cách Cách: “Hùng Cách Cách, đồ vô dụng, đánh cô ta cho mình!”

Mọi ánh mắt đều tập trung vào Hùng Cách Cách.

Ngón tay Hùng Cách Cách giật giật, nói: “Đợi cô ta sinh đứa bé ra đã, lúc đó mình sẽ cho cô ta vài Liệt Diễm Chưởng.”

Phạm Bảo Nhi giận đến hai mắt trợn ngược, ngã vào ngực Bạch Xí.

Xương Kỳ chưa từng chịu nhục như thế, lúc này cô ta nảy sinh lòng ác độc, vung tay lên, đánh về phía mặt Hùng Cách Cách!

Hùng Cách Cách lách người đột ngột, tránh khỏi bàn tay của cô ta. Cô cũng tiện tay nâng bánh ngọt lên, ném về phía trước, lập tức bánh ngọt đập vào mặt Xương Kỳ.

Xương Kỳ hét lên chói tai.

Ba Xương Kỳ thấy cô ta bị làm nhục, lập tức dẫn theo bảo vệ của ông ta xông tới.

Ba Hùng thấy vậy thì bật dậy, hét lớn một tiếng: “Mấy người khá lắm, dám bắt nạt con gái nhà tôi, hôm nay sẽ để cho mấy người biết để biết tuyệt kỹ độc môn của nhà họ Hùng.”

Trong nháy mắt mọi chuyện bị mất khống chế.

Phó Khương ôm lấy Hùng Cách Cách, cười nói: “Thật là một buổi tiệc cưới cực kì náo nhiệt.”

Hùng Cách Cách bị bánh ngọt không biết từ nơi nào bay tới tập kích mắt trái, chỉ có thể mở mắt phải nhìn chung quanh, cảm khái nói: “Đáng tiếc, nhiều bánh ngọt ngon như vậy mà.”

Phó Khương cúi đầu liếm sạch bánh ngọt trên mắt trái của cô, mập mờ nói: “Không đáng tiếc, chúng ta trở về nhà từ từ ăn.”

Hùng Cách Cách đỏ mặt, duỗi tay ra thì lại đụng trúng kem.

Giọng Phó Khương khàn khàn: “Anh rất mong đợi được nhìn thấy dáng vẻ của em khi bị thoa kem đầy người.”

Hùng Cách Cách tựa đầu vào trong lòng anh, xấu hổ nói: “Em cũng mong đợi, dùng nó lấp đầy cái beep của anh.”

Thân thể Phó Khương cứng ngắc.

Hùng Cách Cách thúc giục: “Nhanh lên nhanh lên, chúng ta vào động phòng thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.