Hủ Nữ Muôn Năm

Chương 16: Ai mà động kinh mất hồn thế chứ? (một)



Bốn giờ sáng, Hùng Cách Cách rời giường đúng giờ, thay quần áo và giày mình mới mua, tâm trạng hưng phấn đi ra khỏi phòng.

Phó Bạc Yến trải qua một đên khá là lo âu căn bản không ngủ được. Cho nên, khi nghe thấy tiếng bước chân của Hùng Cách Cách, trong lòng anh tức thì trào lên ý chí chiến đấu! Vì vậy anh cũng bò dậy khỏi giường.

Đi tới cửa cầu thang anh thấy Hùng Cách Cách đang chuẩn bị ra cửa.

Phó Bạc Yến tưởng rằng Hùng Cách Cách đi ra ngoài mua đồ ăn sáng cho mình. Cho nên anh ta yên lặng ngồi trên sô pha chờ.

Khi kim đồng hồ chỉ 5h Phó Bạc Yến hơi nhíu mày. Kim đồng hồ chạy quá 6h, Phó Bạc Yến đứng lên khỏi ghế salon. Lúc kim giờ chạy qua 7h, Phó Bạc Yến bắt đầu đi đi lại lại trong phòng. Kim đồng hồ chỉ 8h, Phó Bạc Yến bực bội túm lấy áo khoác ra ngoài. Khi xe Phó Bạc Yến sắp lái vào chỗ đậu xe ngầm anh nhìn thấy cô nàng xám xịt đứng ở ven đườn gặm bánh cuộn hút sữa đậu nành ngon làn!

Phó Bạc Yến tức điên lên. Nhưng anh lại nghĩ, tức giận với một cô nàng không thân chẳng quen hoàn toàn không cần thiết. Lòng khoan dung của anh dường như đã bị oanh tạc không còn mảnh giáp kể từ sau khi gặp phải cô nàng xám xịt đó.

Phó Bạc Yến quay đầu đi, không hề nhìn Hùng Cách Cách nữa.

Anh lái xe vào bãi đậu rồi trực tiếp đi lên phòng làm việc của mình.

Hơn chín giờ, cứ cách năm phút Phó Bạc Yến lại quét đồng hồ đeo tay một lần. Được, được lắm, ngày đầu tiên đi làm mà cô ta lại không đến báo cáo! Cuối cùng anh có lý do để sa thải cô ả rồi. Không, sa thải cô ta vốn không cần mượn cớ. Anh không thể đuổi cổ cô ta, anh phải giữ cô ta lại để mà hành hạ! Ha ha… Trông cái dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu của cô ta nếu như bị trừ lương chỉ vì đi muộn không biết sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?

9h30 Phó Bạc Yến tìm quản lý Khúc của bộ phận nhân sự, bảo anh ta mang tất cả tài liệu về nhân viên bị sa thải trong vòng một tuần qua lên cho mình. Thế là có một bảng dữ liệu nhân viên duy nhất được đưa tới tay Phó Bạc Yến.

Ngón trỏ Phó Bạc Yến gõ lên phần gạch dưới tên, "Hùng Cách Cách...."

10h30 Phó Bạc Yến ngồi không nổi nữa.

Anh ta đứng lên đẩy cửa văn phòng ra, chuẩn bị đi ra ngoài thị sát một vòng. Không ngờ lại nhìn thấy Hùng Cách Cách đứng ở cửa bên kia chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ với cô thư ký của mình.

Phản ứng đầu tiên khi Hùng Cách Cách nhìn thấy Phó Bạc Yến là nặn ra một nụ cười nịnh nọt.

Phó Bạc Yến làm như không nhìn thấy Hùng Cách Cách, quẹo một vòng trở về phòng làm việc của mình.

Một lát sau, anh bảo thư ký gọi Hùng Cách Cách vào.

Trong phòng làm việc, Phó Bạc Yến không nói lời nào, Hùng Cách Cách đương nhiên cũng không dám mở miệng nói trước. Vả lại Hùng Cách Cách thật sự không biết nói gì với Phó Bạc Yến.

Thời gian tích tắc trôi qua trong yên lặng, sắp đến 11h30 rồi.

Hùng Cách Cách thấy Phó Bạc Yến vẫn không có ý lên tiếng, bèn nhỏ giọng đề nghị: "Đến giờ nghỉ trưa rồi."

Phó Bạc Yến ngẩng đầu lên khỏi đống văn kiện nhìn về phía Hùng Cách Cách.

Hùng Cách Cách bị ánh mắt của Phó Bạc Yến dọa sợ, lập tức im bặt.

Khoảng mười phút sau, đồng hồ sinh học Hùng Cách Cách càng kêu càng vang. Cô liếc trộm Phó Bạc Yến mấy lần, cuối cùng lấy dũng khí nói: "Nên ăn cơm thôi."

Phó Bạc Yến ngẩng đầu khỏi văn kiện lần nữa, nhìn về phía Hùng Cách Cách. Nếu Hùng Cách Cách không nhắc thì đúng là anh chẳng cảm thấy gì, nhưng nhờ có sự nhắc nhở của cô ta nên anh cũng thấy bụng đang sôi lên òng ọc. Từ sáng đến giờ anh còn chưa uống cả một giọt nước nữa.

Phó Bạc Yến khép văn kiện lại hỏi: "Buổi sáng sao không làm cơm?"

Hùng Cách Cách lén liếc Phó Bạc Yến một cái, sau đó cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân mình đáp: "Thần tượng thuê tôi làm công việc trợ lý của anh ấy, không hề nói tôi phải kiêm cả chức đầu bếp.”

Phó Bạc Yến nhíu mày hỏi: "Thần tượng?"

Hùng Cách Cách gật đầu, "Đúng vậy, tôi là fan của ‘mộc cang’."

Phó Bạc Yến gật đầu bày tỏ đã hiểu, "Được rồi, bắt đầu từ ngày mai, cô phụ trách cả việc làm bữa sáng và bữa tối."

Mắt Hùng Cách Cách sáng lên, vội hỏi: "Lương tháng là bao nhiêu?"

Phó Bạc Yến cau mày, "Tô Hàng không cho nói với cô về vấn đề lương lậu?"

Hùng Cách Cách vui vẻ nói: "Nói chứ. Tôi làm trợ lý cho thần tượng mỗi tháng được 5000 tệ. Hiện tại anh thuê tôi làm cơm, dĩ nhiên cũng phải phát lương. Thần tượng nói rồi, anh ấy cấp đãi ngộ năm loại bảo hiểm cho tôi nên tôi sẽ không yêu cầu cái này với anh."

Phó Bạc Yến quét mắt nhìn Hùng Cách Cách, sau đó khẽ dựa vào ghế, cười một cách thích thú, "Được rồi, cô phụ trách cơm nước cả nhà, mỗi tháng tôi sẽ cho cô một vạn làm thù lao.”

Giờ phút này, Hùng Cách Cách cảm thấy Phó tổng chẳng những dáng người đẹp mà nụ cười càng thêm quyến rũ, ngay cả nói cũng êm tai như vậy. Nhất là khi một vạn tệ được nói ra từ trong miệng anh ta, giọng nói đó quả thật làm cô mê chết đi được!

Phó Bạc Yến nói tiếp: "Nhưng cô không thể ở lại nhà tôi."

Hùng Cách Cách lắc đầu ngay lập tức, hình tượng hoàn mỹ của Phó Bạc Yến trong đầu thoáng cái vỡ tan tành, cô tội nghiệp nói: "Tôi không có chỗ ở."

Phó Bạc Yến nghĩ một lát rồi nói: "Như vậy đi. Cô có thể ở lại nhà tôi, nhưng mỗi tháng phải trả tôi một vạn tiền thuê phòng."

Hùng Cách Cách xuyên qua mái ngố nhìn Phó Bạc Yến, bắt đầu cảm thấy anh ta có hấu hiệu cự tuyệt. Cô mấp máy môi, vô lực thỏa hiệp nói: "Tôi làm bảo mẫu miễn phí cho anh vẫn không được sao?”

"Bảo mẫu?" Tâm trạng Phó Bạc Yến vốn rất happy, vừa nghe thấy hai chữ này lại khó chịu.

Hùng Cách Cách cúi thấp vai, không tiếp tục trả lời câu hỏi của Phó Bạc Yến nữa. Nhà tư sản đại gian đại ác! Các người sao có thể bốc lột tiền mồ hôi xương máu của giai cấp vô sản chứ?

Điện thoại di động của Hùng Cách Cách trong túi quần bắt đầu vang lên. Hùng Cách Cách vội lấy điện thoại di động ra, trốn vào một góc nghe.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến gầm thét của Tô Hàng, "Hùng Cách Cách, cô chạy đi đâu rồi?”

Hùng Cách Cách lập tức trả lời: "Tôi ở công ty mà."

Tô Hàng không vui nói: "Ai cho cô đến công ty? Tôi phê chuẩn rồi hả? Có phải cô quên là ai phát lương cho cô rồi không? Nhanh quay về cho tôi!"

Hùng Cách Cách luôn miệng nói: "Được được được, tôi về ngay đây."

Sau khi cúp điện thoại Hùng Cách Cách bực dọc không có tâm trạng nói bái bai với Phó Bạc Yến, trực tiếp chạy nhanh ra ngoài cửa. Đúng là đồ con lợn, tất cả đều đang đùa bỡn cô phải không? Tưởng cô không biết giận là gì chắc ? Cô....Cô đúng là không hay cáu kỉnh. Haiz....Ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể cúi đầu.

Đổi xe, lại tiếp tục đổi xe. Sau đó hạ quyết tâm, thôi thì bắt taxi đi!

Bấm đúng thời gian, Phó Bạc Yến lấy điện thoại di động ra, gọi vào một dãy số, "Tô Hàng, trưa tới đây cùng dùng cơm đi."

Tô Hàng không do dự, cũng chẳng nghĩ tới Hùng Cách Cách bị mình thét về lập tức đồng ý “được” .

Hùng Cách Cách giằng co hơn hai giờ, cuối cùng cũng tới được cửa biệt thự khi dư lại hơi thở cuối cùng, dùng sức đập cửa sắt.

Kết quả, không ai mở cửa.

Hùng Cách Cách thở hồng hộc lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tô Hàng, "Xin....xin chào, tôi đã tới cửa biệt thự rồi, nhưng không có ai mở cửa cho tôi cả."

Tô Hàng cau mày đáp: "Cô dùng tốc độ gì vậy? Tôi đã ở công ty rồi, cô mau chạy tới đây đi!"

"Ken két… kèn kẹt...." Hùng Cách Cách bắt đầu nghiến răng.

Tô Hàng hỏi: "Tiếng gì vậy?"

Hùng Cách Cách mấp máy môi, lạnh lùng trả lời: "Tiếng xương đùi ma sát."

Tô Hàng quát: "Hùng Cách Cách, cô được lắm, xương đùi mà có thể phát ra tiếng ma sát hả? Cô tưởng mình là com-pa chắc? Đừng có lề mề, mau tới đây cho tôi! Tôi cho cô một giờ, nếu cô không xuất hiện trước mặt tôi đúng giờ thì công việc này, cô khỏi làm luôn đi!”

Gác máy Hùng Cách Cách nhịn xuống tất cả bất mãn, bắt đầu nhanh chân chạy như điên!

Xe taxi ơi xe taxi, rốt cuộc mày ở đâu vậy? !

Khi Hùng Cách Cách cuối cùng cũng bắt được taxi, khi Hùng Cách Cách vọt vào phòng làm việc tổng giám đốc với tốc độ trăm mét, khi Hùng Cách Cách thở hồng hộc đứng trước mặt Tô Hàng, thì anh ta lại chỉ nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay rồi nói: “Cô tới muộn một phút, có gì để nói không?”

Hùng Cách Cách há miệng thở dốc, nhào tới bên người Tô Hàng thở phị phò nói: "Xin....xin anh hãy cho tôi 153 đồng trước đã."

Tô Hàng nhíu mày hỏi: "Tại sao?"

Hùng Cách Cách chỉ ngón tay run rẩy về phía bên ngoài nói: "Tiền… tiền xe vẫn chưa trả."

Tô Hàng rối rắm.

Sau khi thanh toán tiền xe, Hùng Cách Cách lại bò lên văn phòng tổng giám đốc.

Tô Hàng không muốn so đo chuyện chậm một phút với Hùng Cách Cách, nhưng nhìn ngang nhìn dọc cũng cảm thấy Hùng Cách Cách không vừa mắt. Anh ta cau mày hỏi: "Tôi bảo cô đi ăn diện, cô lại làm cho cả người thành như vầy sao?"

Hùng Cách Cách chỉ vào bộ âu phục màu xám trên người mình, "Hàng hiệu đấy!"

Tô Hàng quan sát Hùng Cách Cách từ trên xuống dưới hai lần, cay nghiệt nói: "Tôi không biết khiếu thẩm mỹ của cô có vấn đề hay cô vốn mù màu nữa? Gu thẩm mỹ của cô thế này sao có đủ tư cách làm trợ lý của tôi chứ? Tôi thấy cô chỉ tùy tiện thôi.”

Hùng Cách Cách kéo ống tay áo mình, vô cùng uất ức. Cô nức nở nói: "Cầu xin anh hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi thật sự rất sùng bái… tài hội họa của anh.”

Tô Hàng nghe được tiếng ngắc ngớ, nhíu mày hỏi: "Thế nào? Xem ra con người của tôi không để lại ấn tượng gì tốt đẹp cho cô nhỉ?"

Hùng Cách Cách vội vàng lắc đầu, "Không đúng không đúng...." không phải không để lại ấn tượng tốt, mà vốn chẳng để lại chút ấn tượng gì! Được rồi, cô thừa nhận, đoạn video Tô Hàng ngủ khỏa thân làm cô rất thích .

Tô Hàng không muốn nghe Hùng Cách Cách giải thích, dứt khoát đứng lên đi về phía văn phòng Phó Bạc Yến chuẩn bị cho mình.

Hùng Cách Cách giương mắt nhìn Tô Hàng biến mất trong tầm mắt mình, trái tim trở nên lạnh lẽo. Chẳng lẽ cô lại thất nghiệp à?

Phó Bạc Yến nhìn bóng lưng Hùng Cách Cách, không biết trong lòng có gì quấy phá mà lại đột nhiên mở miệng nói: "Bắt đầu từ ngày mai, cô đến là trợ lý của tôi."

Trái tim thất lạc của Hùng Cách Cách trong nháy mắt đập điên cuồng! Cô vọt tới trước bàn Phó Bạc Yến kích động hỏi: "Thật không? Thật không?"

Phó Bạc Yến gật đầu.

Hùng Cách Cách hoan hô, bắt ngay lấy tay Phó Bạc Yến lắc lư lên xuống: "Cám ơn, cám ơn anh, tôi sẽ làm việc thật tốt!"

Mặt Phó Bạc Yến trầm như nước, mắt lạnh nhìn Hùng Cách Cách.

Hùng Cách Cách ngượng ngùng thu tay lại, sau đó dùng vẻ mặt muốn nói lại thôi đá đưa trước mặt Phó Bạc Yến.

Phó Bạc Yến dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn hỏi: "Cô còn muốn hỏi gì nữa?"

Hùng Cách Cách cúi thấp đầu nhìn ngón tay Phó Bạc Yến, nhỏ giọng hỏi: "Có.... có năm loại bảo hiểm không?"

Phó Bạc Yến dứt khoát đáp lại hai chữ, "Ra ngoài!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.