Hủ Nữ Muôn Năm

Chương 2: Anh chàng khỏa thân chạy nhong (hai)



Người đàn ông sau khi nghe được đáp án này, hai mắt cẩn thận quan sát lại Hùng Cách Cách, sau đó đột nhiên lui về phía sau một bước, cũng đưa tay phải ra sau lưng.

Tim Hùng Cách Cách lập tức vọt lên cổ họng. Cô cảnh giác nhìn chằm chằm tên đó, dùng âm thanh run rẩy quát: “Anh muốn làm gì? Nhà tôi là con nhà võ nổi danh thiên hạ đấy! Tôi có thể tay không đoạt dao đó!”

Người đàn ông mắt lé quét mắt nhìn Hùng Cách Cách, cười nhạo nói: “Cô nghĩ xem tôi có thể rút dao từ đâu ra? Đúng là bệnh thần kinh!” Nói xong, xoay người đi. Bước chân kia vô cùng thảnh thơi.

Hùng Cách Cách xụi lơ trên mặt đất, quần áo trên người cũng ướt đẫm mồ hôi.

Hắn….Hắn mắng cô là bệnh thần kinh? !

Đúng là đồ con lợn!

Lần sau mà tăng ca, cô phải để một hộp đinh đóng giày vào trong túi mới được!

Hắn còn dám xuất hiện, thì cô sẽ cho hắn ăn đinh!

Dù không đâm hắn trăm ngàn vết thương, nhưng ít ra cũng phải cho hắn biết, khỏa thân chạy nhong là phải trả giá thật lớn!

Về đến phòng của bạn tốt Phạm Bảo Nhi, Hùng Cách Cách cởi giày cao gót, nhào tới trên bàn cơm, bưng tô mì ăn liền Phạm Bảo Nhi ăn thừa lên ăn vô cùng hưng phấn.

Phạm Bảo Nhi vừa đánh răng, vừa quở trách Hùng Cách Cách, “Cậu là quỷ đói đầu thai à? ! Công ty cấp cơm trưa thì cậu không ăn, vì muốn tiền trợ cấp một bữa 15 đồng này! Buổi tối làm thêm giờ, công ty đặt cơm hộp cho bọn cậu, cậu cũng không ăn, giữ lại sáng sớm ngày mai làm bữa sáng! Cậu xem cậu đi, không thể đối xử tử tế với bản thân một chút được à?” Tay ngọc nâng lên chỉ về phía giá sách”Không có chuyện gì cậu mua nhiều sách manga như vậy làm gì? Có thể ăn sao? Mình hỏi cậu có thể ăn hả? ! Cậu đừng có mà giở vờ giở vịt với tớ, con nhóc mái ngố kia lên tiếng cho tớ!”

Hùng Cách Cách húp canh mì sì sụp, ngẩng đầu lên, đặc biệt vô tội “ợ” lên với Phạm Bảo Nhi.

Phạm Bảo Nhi giận đến nỗi hai mắt trợn ngược, ngã ngồi trên ghế sofa. Suy nghĩ một lát, cô ấy lại bật người dậy khỏi ghế sô pha, tiếp tục quơ tay gầm hét lên: “Hùng Cách Cách, tớ đã nói với cậu rồi, tớ chuẩn bị sắp lập gia đình rồi đó! Nếu như mà tớ kiếm được một đại gia, thì phòng này cậu có thể tiếp tục ở lại. Nhưng nếu tớ tìm phải một tên mặt trắng, thì con nhóc mái ngố như cậu hãy dọn đi cho tớ! Bắt đầu từ ngày mai, cậu hãy thay đổi hình tượng cho tớ, tranh thủ kết giao với tên nào có nhà có xe! Nghe thấy chưa? ! Cậu nhìn cái kiểu tóc của cậu xem, phía trước là mái ngố, phía sau thì buộc túm thành búi quê mùa. Cậu nói xem, cậu từng trang điểm chưa? Từng dùng son nước chưa? Cậu nhìn thử cái áo khoác trên người cậu xem, thiếu chút nữa là mặc từ đầu năm tới cuối năm luôn rồi. Tuổi xuân tươi đẹp biết bao, cái đồ chết bầm nhà cậu, ngày nào cũng diện đồ xám! Thứ khiến tớ coi thường nhất chính là đôi giày của cậu, vậy mà cũng là màu xám! Cậu nói đi, tại sao không mặc đồ màu đen? Tại sao không mặc đồ có màu khác? Tại sao? Tại sao hả?”

Hùng Cách Cách uống canh cạn đến ngụm cuối cùng, hài lòng quệt miệng nhỏ nhắn nõn nà, hô hấp chưa ổn định đã nói: “Màu xám chống bẩn.”

Phạm Bảo Nhi lại trợn ngược hai mắt lần nữa, ngã ngửa xuống ghế sa lon, giãy chết lần cuối, “Hùng Cách Cách, cậu nghiêm túc nhìn tớ đây, thật sự không có gì muốn nói với tớ hả?”

Hùng Cách Cách suy nghĩ một chút, trả lời rất nghiêm túc: “Tớ muốn nói….” Dưới ánh mắt khích lệ của Phạm Bảo Nhi, Hùng Cách Cách tiếp tục nói, “Cậu nuốt cả bọt kem đánh răng vào trong miệng rồi.”

Phạm Bảo Nhi nôn ọe một tiếng, vọt vào trong phòng vệ sinh, nhổ bọt kem đánh răng còn sót lại trong miệng ra.

Hùng Cách Cách cởi bộ đồ công sở màu xám xuống, treo vào trong tủ quần áo.

Trong tủ quần áo của Hùng Cách Cách, còn có một bộ đồ công sở màu xám giống hệt bộ hôm nay cô mặc đi làm.

Thật ra thì, Hùng Cách Cách cũng là một người sĩ diện.

Hai bộ đồ cùng kiểu dáng này là hàng hiệu giảm giá, không có mã, không có màu nào có thể chọn được nữa. Để có quần áo thay giặt, vì mặc hàng hiệu, Hùng Cách Cách quyết tâm mua hai bộ giống nhau như đúc! Lúc này, cô còn bị Phạm Bảo Nhi mắng chừng mười phút nữa mới thôi!

Sự thật chứng minh, cô mua hai bộ đồ công sở màu xám giống nhau như đúc vẫn là quyết định sáng suốt .

Nhìn xem, chiếc quần hôm nay mặc không cẩn thận hư mất trong lúc bị tên khỏa thân đó bám riết. Còn chiếc áo của bộ kia thì bị vết dầu đặc biệt ngoan cố tập kích trong một lần tụ họp, không giặt ra nổi. Tổ hợp lại, ngày mai cô vẫn có thể mặc bộ đồ sạch sẽ đi làm rồi! Ha ha… Quyết định của cô quả nhiên là uy phong sáng suốt mà!

Hùng Cách Cách cho rằng cuộc sống của mình tương đối có quy luật.

Sáng sớm, cô vẫn là người đến công ty sớm nhất.

Vẫn giống như bao ngày, Hùng Cách Cách đầu tiên là rửa sạch mặt, sau đó bôi trộm kem dưỡng da tay của đồng nghiệp nữ ném trên bàn, sau đó pha ly trà cho chủ quản. Nước trà đầu vẫn đổ vào cốc rỗng của cô, giữ lại buổi chiều uống.

Lúc này còn 40 phút nữa mới đến thời gian làm việc. Bình thường mà nói, lúc này cả công ty ngoài cô ra, chắc chắn sẽ không có người khác.

Hùng Cách Cách thong thả ung dung mở xuất cơm được phát vào buổi tối tăng ca hôm qua, bỏ vào lò vi sóng của công ty hâm nóng, sau đó lấy ra vui vẻ ăn.

Sau khi ăn xong, cô lấy cốc nước dùng một lần rót nửa cốc nước ấm súc miệng, rồi nhổ ra. Sau đó, cầm tờ báo vừa được phát, chạy đến toilet đi vệ sinh Đợi cô đi xong, cô sẽ lẻn vào phòng vệ sinh nam, nhân tiện lấy một cuộn giấy vệ sinh, nhét vào trong túi xách của mình để về nhà dùng.

Tất cả chuyện này đối với Hùng Cách Cách mà nói, tuyệt đối là bắt đầu tốt đẹp nhất trong ngày.

Hùng Cách Cách vẫn tin chắc, bắt đầu tốt đẹp đại biểu cả ngày may mắn.

Vậy mà, sự thật thường thường không phải như vậy .

Lúc Hùng Cách Cách từ nhà vệ sinh trở lại chỗ làm việc, cô bỗng nhiên phát hiện, đám tiểu thư tiên sinh không đến 9h thì không xuất hiện lại đồng loạt có mặt ở vị trí công tác của mình, đồng thời cũng bày ra bộ dáng vô cùng bận rộn.

Thần kinh não của Hùng Cách Cách này từ trước đến giờ vẫn chậm nửa nhịp, rốt cuộc cũng ý thức được có chuyện không ổn.

Đại khái lúc chín giờ rưỡi, quản lý Khúc ở bộ phận nhân sự gọi Hùng Cách Cách vào phòng làm việc, cũng đưa cho cô một phong bì thật dày.

Hùng Cách Cách cầm phong bì trong tay, len lén ước lượng, mắt lập tức sáng lên. Cô cố gắng khống chế thái độ, cẩn thận hỏi: “Quản lý Khúc, chị muốn tăng lương cho em à?”

Quản lý Khúc khó xử giật giật khóe miệng nói: “Hùng Cách Cách, đây là hai tháng tiền lương, cô bị sa thải rồi.”

Đúng là sấm sét giữa trời quang mà!

Hùng Cách Cách chớp mắt không dám tin hỏi: “Tại sao?”

Quản lý Khúc đầu tiên là dùng ánh mắt nhìn “kẻ ngu” để nhìn Hùng Cách Cách, sau đó vuốt trán đáp: “Chẳng lẽ cô không biết, hai ngày trước công ty chúng ta lắp đặt camera trong khu vực làm việc hả?”

Hùng Cách Cách choáng váng, chậm chạp lắc đầu.

Quản lý Khúc nói tiếp: “Vậy nhất định cô cũng không biết, hôm qua sở dĩ làm thêm giờ là vì để nghênh đón tổng giám đốc mới nhậm chức được tốt hơn.”

Hùng Cách Cách tiếp tục lắc đầu, vẻ mặt càng thêm mờ mịt.

Quản lý Khúc thấy Hùng Cách Cách không có ý muốn đi, đành phải nói rõ hơn: “Phó tổng mới nhậm chức sớm tinh mơ đã đến rồi. Sau khi anh ta coi băng ghi hình thì quyết định sa thải cô.”

Hùng Cách Cách hoảng hốt trong lòng, chợt hồi hồn, vội cầu khẩn nói: “Quản lý Khúc, chị giúp em nói mấy lời tốt đẹp đi. Chẳng qua là em chỉ chiếm dụng có chút xíu nguồn tài nguyên của công ty, uống mấy ngụm trà của chủ quản, bôi kem dưỡng da tay của đồng nghiệp mà thôi, cũng không làm những chuyện trời không dung đất không tha!”

Quản lý Khúc suy nghĩ một chút rồi nói: “Ý trời khó đoán. Có lẽ, hành vi của cô trong mắt Phó tổng thuộc loại trộm cắp, loại tội không thể tha thứ.” Sau đó phất tay ý bảo không tiễn.

Hùng Cách Cách biết nhiều lời cũng vô ích, nhưng lại luyến tiếc công việc này, cô hi vọng chủ quản có thể xin tha thứ giúp cô, vậy mà chủ quản lại không thèm liếc cô một cái. Rất dễ nhận thấy, đó là cách làm bo bo giữ mình.

Hùng Cách Cách vừa nguyền rủa trong lòng tên Phó tổng đó bị người ta bạo nát “cúc hoa”, vừa lưu luyến rời khỏi công ty.

Thật ra thì, Hùng Cách Cách là có thể làm loạn một trận. Nhưng con người cô cũng giống như họ của cô, vô cùng anh hùng! Người khác đâm cô một dao, cô sẽ ngây ngốc nhìn người đó nửa ngày, sau đó che vết thương lui về phía sau một bước, rồi quay đầu đi vào bệnh viện, tự mình bỏ tiền băng bó vết thương. Trong quá trình này, cô có thể không nói một chữ, không thốt một lời.

Nhưng bạn đừng tưởng Hùng Cách Cách là người dễ bắt nạt. Cô gái này tính tình thuộc nhà núi lửa. Có thể kìm nén, kìm nén, tiếp tục kìm nén, nhưng nếu một khi bộc phát vậy thì tương đối dọa người .

Chuyện ngày hôm nay, trong mắt Hùng Cách Cách mặc dù làm cô rất đau lòng, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng.

Đúng là đồ con lợn! Cô cũng đâu có làm chuyện gì mà trời đất không dung đâu chứ, tên Phó tổng mới đi nhận chức đó tại sao lại sa thải cô? Giờ cô mới hiểu cái gì là bát tự không hợp.

Khi Hùng Cách Cách ôm chút đồ cá nhân của cô ra khỏi cửa “Phó thị”, thì tổng giám đốc mới nhậm chức Phó Bạc Yến cuối cùng cũng cảm tấy trong lòng được thoải mái một chút.

Hùng Cách Cách thấy mình bị khai trừ rất oan uổng, nhưng Phó Bạc Yến lại cảm thấy đuổi việc cô nàng xám xịt đó, chẳng qua chỉ là trừng phạt nhỏ mà thôi.

Sáng sớm hôm nay, anh đi tới công ty, thông qua băng ghi hình nhìn thấy cô nàng xám xịt lấy trộm tài nguyên của công ty vô cùng thuần thục. Anh không phải người hẹp hòi, những thứ này cũng không cần thiết so đo. Thế nhưng, khi anh bắt đầu tuần tra hoàn cảnh công tác của khu vực làm việc thì bụng anh đột nhiên đau dữ dội. Anh chạy tới nhà vệ sinh nhân viên, sau khi sảng khoái giải quyết xong lại phát hiện vị trí vốn nên đặt giấy vệ sinh vậy mà lại… rỗng tuếch!

Cuối cùng, anh bất đắc dĩ buộc phải cở quần lót ra, dùng nó để xử lý sạch sẽ bản thân.

Bởi vì tức giận, lúc anh kéo khóa quần, không cẩn thận kẹp cả mấy “sợi đen” xoăn tít, đau đến mức anh muốn đánh người!

Bởi vì tức giận, anh dùng chân đá cửa phòng vệ sinh. Không ngờ cảnh cửa chết tiệt lại mở vào trong! Cửa phòng vệ sinh không bị anh đá văng ra, mà ngược lại giầy da của anh bị đá rách cả da. Ngón chân cái của anh cũng vì vậy mà anh dũng hy sinh.

Đau! Con mẹ nó thật sự rất đau mà!

Cả đời Phó Bạc Yến chưa từng xấu hổ như vậy!

Trong phòng vệ sinh không có camera, nhưng camera của khu làm việc lại ghi được rất rõ, cô nàng xám xịt đó lén lút móc một cuộn giấy dưới quyển báo ra, nhét vào trong túi da.

Xấu xa! Thật sự là vô cùng xấu xa mà!

Trong đôi mắt trước giờ vẫn luôn bình tĩnh, thâm trầm, cơ trí, không nhìn ra hỉ nộ ái ố của Phó Bạc Yến rốt cuộc cũng bùng lên ngọn lửa giận hừng hực.

Án kiện sa thải vì một cuộn giấy vệ sinh được trình diễn từ đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.