Hủ Nữ Muôn Năm

Chương 28: Sắc đẹp bị giấu kín (hai)



Hùng Cách Cách mím môi nói: "Oan uổng cho tôi lắm."

Phó Bạc Yến không để ý tới Hùng Cách Cách nữa, xoay người đi vào phòng nghỉ.

Tối qua anh ở bên ngoài xã giao điên cuồng cùng với đám bạn suốt đêm. Đám công tử nhà giàu đó trước giờ luôn lấy đẳng cấp chơi gái để thể hiện niềm vui thú của mình. Tầm thường không chịu nổi nhưng đã trở thành luật bất thành văn. Anh hiện không có bạn giường cố định nhưng cũng vui vẻ thoải mái. Hai người nhìn vừa mắt nhau thì xảy ra tình một đêm, điều này cũng chẳng có gì không tốt cả. Người cô đơn luôn luôn có cớ cho mình. Nói thật lòng anh dù khinh thường nhưng cũng chẳng phản cảm. Mẹ già vẫn luôn ép anh ổn định, nhưng có cô gái nào mới xứng để anh ổn định đây?

Anh điên cuồng cả đêm, sáng sớm bò dậy từ giường một người phụ nữ xa lạ còn chưa kịp về nhà đã chạy thẳng đến công ty.

Mặc dù cuộc sống riêng tư của anh không đứng đắn, nhưng không thể phủ nhận anh rất nhiệt huyết với công việc của mình, đồng thời cũng có được cảm giác thành tựu trong công việc. Cảm giác thành tựu không thể thay thế được.

Hiện tại, trên người anh có mùi rượu trộn lẫn với mùi nước hoa phụ nữ và mùi thuốc lá khiến anh cảm thấy rất khó chịu. May mà trong phòng nghỉ của anh có quần áo để tắm rửa.

Sau khi Phó Bạc Yến đi vào phòng nghỉ còn quay đầu liếc Hùng Cách Cách một cái.

Không biết vì sao cô nàng Hùng Cách Cách này luôn có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh. Lúc cười cũng như lúc tức giận, trong lòng luôn có chút gợn sóng. Cũng phải kể đến có lúc anh thật sự muốn “giấu” cô đi, nhưng nhìn dáng vẻ của cô, nhất định sẽ thế chết chứ không nghe lệnh? Ha ha…

Thấy Phó Bạc Yến đi vào phòng nghỉ, Hùng Cách Cách “ơ” một tiếng, thầm nói: anh ta có ý gì thế không biết? Là bảo mình đi vào, hay là… khinh thường mình không biết rõ sắc đẹp của bản thân? Làm sao có thể hiểu rõ vẻ đẹp của mình đây? Phải biết rằng mình chính là lựa chọn tốt nhất để các lão già chọn làm tình nhân đấy!

Hùng Cách Cách nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn thấy mình nên đi vào hỏi cho rõ ràng. Dù sao Phó Bạc Yến cũng là lãnh đạo, cô còn phải kiếm ăn dưới tay anh ta nữa. Đều nói gần vua như gần cọp, người xưa nói cấm có sai mà!

Mặc dù Hùng Cách Cách đề phòng Phó Bạc Yến từ trên xuống dưới, nhưng khi cô đứng ở cửa phòng nghỉ, xuyên qua một khe cửa rộng, nhìn thấy Phó Bạc Yến đưa lưng về phía cô bắt đầu cởi quần, tay Hùng Cách Cách vẫn đi trước suy nghĩ của cô một bước, lập tức móc điện thoại di động từ trong túi ra, cũng nhanh chóng ấn xuống nút quay phim.

Đi mẹ nó quy tắc ngầm! Cái xã hội hiện nay, rình trộm mới là vương đạo! Bỉ ổi mới là cuộc sống! Nhộn nhạo mới là chân lý! Hùng Cách Cách cô cũng chỉ có chút sở thích này thôi!

Hùng Cách Cách kinh ngạc! Chính xác mà nói là bị Phó Bạc Yến làm ngạc nhiên.

Đôi mắt giấu sau mái ngố dài chốc chốc trợn tròn lộ ra vẻ kinh ngạc; chốc chốc răng lại cong lên như vầng trăng cười tới mức phải gọi là bỉ ổi: lúc thì nhẹ nhàng chớp chớp mập mở làm người ta nổi da gà!

Chậc chậc.... vóc người Phó Bạc Yến tốt thật!

Eo săn chắc có lực; chân thon dài mà thẳng tắp; mông thì căng tròn khiến phụ nữ cũng phải ghen ghét! Còn lưng thì gợi cảm đến không cách nào hình dung nổi! Chà chà…. Cơ thể Phó Bạc Yến quả thật là cực phẩm trong hàng cực phẩm! Đặc biệt là mấy vết cào sau lưng anh ta quả làm người ta suy nghĩ viển vông, huyết mạch sôi trào! Không cần nghĩ cũng biết tối qua anh ta đã làm gì. Lại càng không khó đoán tình hình chiến đấu tối qua kịch liệt đến cỡ nào á á á…!

Người cào anh ta là nam hay nữ?

Ưmh chắc là phụ nữ. Móng tay còn rất dài.

Vì sao lại là phụ nữ? Vì sao? ! Vì sao chứ? !

Hùng Cách Cách cắn môi dưới, cảm nhận được cái gì gọi là rối rắm.

Vậy mà cô chỉ rối rắm một lát liền lập tức khôi phục trạng thái, hướng về phía bóng lưng Phó Bạc Yến nuốt nước miếng.

Woa woa ....ực ực… Hôm nay quả nhiên là được lời! được lời!

Đoạn video này sẽ là gia vị trong cuộc sống cô đơn của cô, là minh chứng hữu hiệu cho sự thăng hoa trong việc thưởng thức sách của cô! Phó Bạc Yến, tốt lăm! Anh có dám xoay người lại không? Rốt cuộc có dám không hả?

Hùng Cách Cách chụp ảnh trộm đến vô cùng happy, chỉ kém việc chảy nước miếng và mấy giọt máu mũi mà thôi.

Phó Bạc Yến đang thay quần áo cảm thấy da căng lên, có cảm giác như mũi nhọn chĩa vào lưng. Khẽ nhíu mày, trong nháy mắt xoay người lại!

Đừng nhìn lúc bình thường Hùng Cách Cách động tác chậm chạp như ốc sên, nhưng hễ khi nào làm chuyện phi pháp thì tốc độ của cô tuyệt đối nhanh tới khiến người ta phải tặc lưỡi!

Nếu như ba Hùng biết thành quả ông khổ cực dạy bảo lại bị Hùng Cách Cách dùng để quay trộm trai đẹp, không biết ông sẽ có cảm tưởng gì?

Phó Bạc Yến không phát hiện ra điều khác thường. Ngoại trừ cửa phòng không được anh đóng ra hoàn toàn không có gì bất ổn.

Anh cởi trần đi về phía cửa, vừa mới chuẩn bị đóng cửa phòng, thì xuyên qua khe hở lại nhìn thấy Tô Hàng đẩy cửa phòng làm việc ra, đồng thời mang theo vẻ mặt dữ tợn đi tới trước mặt Hùng Cách Cách, động tác thô lỗ đẩy cô té ngã trên ghế sa lon, sau đó....Ném cho cô một đôi giày vải vô cùng mềm mại.

Hùng Cách Cách cầm giày vải lên, không biết phải làm sao. Đây là có ý gì?

Tô Hàng cau mày, giễu cợt nói: "Sao hả? Còn muốn để tôi tự mình thay giày cho cô? Mau dưỡng thương cho tốt cái chân rách của cô đi, đừng để tôi nhìn mà phát ốm!"

Hùng Cách Cách lập tức cởi giày cao gót trên chân, đổi lại thành giày vải. Hù chết cô, cô cứ tưởng mình bị bắt quả tang.

Thay xong giầy, Hùng Cách Cách đứng lên phát hiện ống quần quết dài tới tận đất.

Tô Hàng cười mắng: "Đồ chân ngắn!" Rồi cúi người xuống, xắn ống quần lên cho Hùng Cách Cách. Sau đó đứng lên tiếp tục phê bình, "Như phụ nữ nông thôn!"

Phó Bạc Yến không biết, quan hệ giữa Tô Hàng và Hùng Cách Cách trở nên tốt đẹp như vậy từ khi nào?

Hùng Cách Cách trừng mắt nhìn Tô Hàng, chỉ là ánh mắt được mái ngố dài che lại nên Tô Hàng không biết thôi.

Tô Hàng ra lệnh với Hùng Cách Cách: "Đi, đi sắp xếp lại bản vẽ cho tôi."

Hùng Cách Cách đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Tô Hàng híp mắt nhìn về phía Hùng Cách Cách, không vui nói: "Thế nào? Tôi không mời nổi đại thần tôn quý như cô hả?"

Hùng Cách Cách giải thích: "Tôi bây giờ là trợ lý của Phó tổng....."

Tô Hàng cắt đứt lời Hùng Cách Cách, "Lương tháng một vạn, cô có làm hay không?" Nói xong bèn muốn đi ra ngoài.

Hùng Cách Cách nắm ngay lấy tay Tô Hàng, kích động nói: "Có thể kiêm chức được không? Lương tháng giảm 20% cũng được!"

Tô Hàng cười hỏi: "Cô bận rộn vậy có đảm đương được không?"

Hùng Cách Cách vỗ ngực bảo đảm nói: "Nhất định được!"

Tô Hàng sảng khoái nói: "Tốt lắm, bây giờ cô hãy đi sắp xếp bản vẽ cho tôi."

Hùng Cách Cách chỉ vào cửa phòng nghỉ, nhỏ giọng nói: "Tôi phải xin ý kiến Phó tổng trước."

Tô Hàng kinh ngạc nói: "Anh tôi ở đây à?" Bước hai bước đi tới trước cửa phòng nghỉ, đẩy cửa ra.

Bên trong cửa, Phó Bạc Yến đang đứng khỏa thân.

Ngoài cửa, Tô Hàng đứng đó mà trợn mắt há mồm.

Bên cạnh cửa, Hùng Cách Cách trợn to hai mắt, quét nhìn từng chi tiết trên người Phó Bạc Yến.

Khi Phó Bạc Yến và Tô Hàng cùng nhau đưa mắt nhìn sang Hùng Cách Cách, thì cô lập tức xoay người giả bộ hết sức bận rộn, ba chân bốn cẳng sửa sang lại bàn làm việc của Phó Bạc Yến.

Thấy bàn làm việc được cô dọn dẹp sạch sẽ, mà cô lại tay chân luống cuống bưng lên một ly trà đổ đầy vào trong nước nóng hầm hập.

Phó Bạc Yến mặc quần vào, để trần nửa người trên, đứng ở sau lưng Hùng Cách Cách, đến gần lỗ tai của cô hỏi: "Cô nhìn rõ chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.