Trên đường về nhà, Phó Bạc Yến phụ trách lái xe, còn Tô Hàng và Hùng Cách ngồi ở ghế sau.
Dọc đường Tô Hàng mắng Hùng Cách Cách đến máu chảy đầu rơi. Mắng cô không đủ lanh lợi, mắng cô không biết linh hoạt, mắng cô lúc chịu ấm ức không biết báo đại danh của anh.
Hùng Cách Cách không nói tiếng nào.
Tô Hàng mắng cô một câu, cô mắng Phó Khương hai câu trong lòng!
Nếu như....Nếu như anh còn dám đến tìm cô, cô sẽ đạp chết anh! Để anh biết chết là thế nào!
Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách cúi đầu, bèn chọc cô hai cái, "Được rồi tôi không mắng cô nữa, đúng là phí nước miếng mà! Cô nói đi sau khi buổi dạ tiệc bắt đầu cô chạy đi đâu hả? Có phải bị người ta lừa bán không? Người lừa bán cô phát hiện cô là một món hàng lỗ nên lại đưa cô về à?”
Hùng Cách Cách ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Tô Hàng.
Tô Hàng đến gần Hùng Cách Cách hạ thấp giọng hỏi: "Cô đang trừng tôi hả?"
Hùng Cách Cách lên tiếng phủ nhận, "Không."
Tô Hàng hừ lạnh một tiếng, lấy tay hất mái ngố dài của Hùng Cách Cách hai cái, "Đừng tưởng rằng cô dùng mái ngố dài che lại là tôi không biết cô đang trừng tôi.”
Hùng Cách Cách quay mặt, khó chịu nói: "Đâu có?"
Tô Hàng thu tay lại, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, cố gắng điều chỉnh trái tim đang đập điên loạn. Anh vẫn luôn biết Hùng Cách Cách không phải cô gái xấu xí, thậm chí nói có chút quyến rũ. Chẳng qua là anh chưa từng nghĩ tới dưới mái ngố dài đó lại cất giấu một đôi mắt đẹp và mị hoặc đến vậy.
Hôm nay khi anh nhìn thấy Hùng Cách Cách đẩy xe hàng trong siêu thị chạy như điên tới trước quầy thu ngân, tim anh đã trở nên khác thường rồi. Không thể nói rõ đó là cảm giác gì, tóm lại là nó rất xúc động, rất háo hức, rất phấn khích, rất… tuyệt vời!
Hùng Cách Cách dốc hết sức chạy băng băng, không cần nghi ngờ gì nữa bởi cô rất hấp dẫn.
Sợi tóc bay lên để lộ ra vầng trán đầy đặn, đôi mắt dễ thương. Đôi mắt đó giống như nhuộm màu phấn hồng ở đuôi mắt, tạo cho người ta có cảm giác say ngà ngà, quyến rũ mà xinh đẹp.
Ha ha....Nếu như Hùng Cách Cách ăn vận vào, nhất định sẽ bị người ta hiểu lầm thành hồ ly tinh chuyên dụ dỗ đàn ông.
Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng đôi mắt của Hùng Cách Cách lại hoàn toàn bất đồng với tính tình của cô.
À, không, phải là phù hợp.
Hình dạng đôi mắt của Hùng Cách Cách cực kỳ quyến rũ, nhưng ánh mắt lại rất ngây thơ.
Cô gái có sự pha trộn giữa ngây thơ và quyến rũ, thì người đàn ông nào chẳng muốn giữ làm của riêng?
Giữ làm của riêng?
Suy nghĩ này hơi gay go đấy. Con gái là rắc rối. Gái càng đẹp thì càng phiền phức. Hùng Cách Cách chính là phiền phức trong đại phiền phức.
Nhưng để Hùng Cách Cách tiếp tục mang kiểu tóc ngớ ngẩn đó giấu đi tất cả vẻ đẹp của cô, cũng là một ý hay.
Có lẽ, anh hai cũng nghĩ như vậy?
Tô Hàng đánh mắt quan sát Phó Bạc Yến lại phát hiện anh ấy đang nhìn mình qua gương chiếu hậu giữa.
Hai người nhìn nhau một lát sau đó dời tầm mắt sang chỗ khác làm bộ thản nhiên như không có chuyện gì.
Đàn ông hiểu tâm tư của đàn ông nhất, huống chi hai người còn là anh em sinh đôi.
Tô Hàng nhìn ra được, Phó Bạc Yến đã lặng lẽ đến gần Hùng Cách Cách lúc nào không hay, đồng thời anh ấy cũng làm tốt công tác chuẩn bị để có thể đi được vào lòng cô. Nhưng Phó Bạc Yến nào giờ nổi tiếng là đa tình, liệu anh ấy có thật sự muốn từ bỏ cả một rừng hoa vì Hùng Cách Cách không? Hay chỉ là vui đùa thôi? Theo anh thấy sợ là vế sau chiếm đa số. Phó Bạc Yến sở dĩ còn chưa xuống tay với Hùng Cách Cách, có lẽ đang bận tâm tới cá tính của Hùng Cách Cách, cô tuyệt đối không phải đối thủ nếu anh ấy muốn đùa bỡn.
Phó Bạc Yến cũng biết rõ Tô Hàng có ý với Hùng Cách Cách. Nó mắng cô, gào thét với cô, thậm chí là bắt nạt cô đều chỉ là một phương thức để thu hút cô. Một số cậu bé không hiểu được tình yêu thường lấy cách thức dở hơi này để thu hút sự chú ý của con gái. Không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Hàng chính là cậu bé ngây thơ ngốc nghếch, kỳ cục, không biết cách biểu đạt tình cảm. Hùng Cách Cách sẽ thích đàn ông như thế sao? Ha ha…. Chưa chắc!
Tô Hàng và Phó Bạc Yến đều có tâm sự riêng, cả hai đang âm thầm cân nhắc phần thắng của nhau.
Trong xe rơi vào trạng thái yên lặng trước giờ chưa từng có, chỉ mấy giây trước Tô Hàng còn gầm thét Hùng Cách Cách một trận, đúng là khác một trời một vực, khiến người ta có chút không quen.
Phó Bạc Yến phá vỡ trầm mặc, mở miệng dò hỏi: "Vũ hội hóa trang hôm nay cô mặc bộ đồ nào?" Tại sao anh không tìm được cô?
Con ngươi Hùng Cách Cách lóe lên, cười ha hả nói: "Linh tinh ý mà, tôi cũng không nhớ rõ nữa." Cô không muốn nói cho bọn họ biết cô mặc đồ nhân viên phục vụ. Nếu như cô nói ra chân tướng họ nhất định sẽ đoán ra người phục vụ làm trò cười cho thiên hạ chính là cô. Ừm, cô cũng là người sĩ diện, không thể mất hết mặt mũi được.
Phó Bạc Yến không hỏi trang phục của Hùng Cách Cách nữa mà liếc cô với thâm ý khác.
Hùng Cách Cách rụt cổ làm bộ đang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Sau khi về đến nhà Hùng Cách Cách chạy thẳng tới phòng mình, chuẩn bị ngủ.
Trong lòng Tô Hàng hơi bực bội, không biết là bởi Hùng Cách Cách không chào anh một tiếng đã muốn đi ngủ hay là vì lo nghĩ cô không hiểu cách thức quan tâm cô của anh, tóm lại là anh khó chịu. Anh gọi cô lại: “Này Hùng Cách Cách, qua đây giúp tôi một tay, tôi muốn bắt đầu làm việc.”
Hùng Cách Cách lấy tay vặn nắm cửa đang đấu tranh tư tưởng. Đi hay là không đi đây? Nếu đi sẽ thành giai cấp bị bóc lột; còn không đi thì…. Cô đã đồng ý với Tô Hàng kiêm chức trợ lý cho anh. Rắc rối quá....
Đúng lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên. Phó Bạc Yến nói: "Trễ thế này rồi để cô ấy đi ngủ đi, mai còn phải đến công ty báo cáo nữa.”
Hùng Cách Cách như nhận được đại xá, quay đầu nhìn về phía Phó Bạc Yến, càng nhìn càng thấy đế vương công rất dịu dàng, rất săn sóc, rất có phong độ!
Tô Hàng liếc Hùng Cách Cách một cái rồi nói: "Được rồi, cô đi ngủ đi, tối nay tôi muốn vẽ ra hình tượng nhân vật manga mới nhất."
Đôi mắt của cô nàng mê manga Hùng Cách Cách tức thì sáng lên, lập tức ưỡn ngực lớn tiếng nói: "Tôi giúp anh một tay!"
Tô Hàng nhếch môi cười, xoay người đi vào phòng của mình. Ha ha....Anh vẫn có manga làm tiền vốn dụ dỗ cô.
Hùng Cách Cách theo sát phía sau kiên quyến dấn thân vào biển manga.
Phó Bạc Yến cau mày, đi vào phòng của mình tẩy rửa mùi nước hoa của phụ nữ trên người. Anh cần suy xét lại xem có phải nên tìm một cô gái tốt để ổn định không.
Sau khi Tô Hàng đóng cửa phòng, anh đi tắm trước thay một chiếc áo T-shirt rộng rãi mặc quần soóc, chân không lượn lờ một vòng trước mặt Hùng Cách Cách đang cố sửa bút vẽ.
Anh thấy Hùng Cách Cách không nhìn mình mà khó chịu trong lòng, xoay người cầm bút ngồi vào ghế bắt đầu vẽ nguệch ngoạc một cách ngẫu nhiên. Vẽ tới vẽ lui, lại có cảm hứng nên anh bèn chuyên tâm không suy nghĩ linh tinh nữa.
Sau khi Hùng Cách Cách sửa xong bút vẽ thì rón rén đi tới bên cạnh Tô Hàng, nhìn đường nét bay lượn dưới ngòi bút của anh, từ từ tạo thành một số hình ảnh làm người ta nhiệt huyết sôi trào. Hùng Cách Cách nhìn đến mê mẫn....