Trong bệnh viện, Phó Bạc Yến luôn cảm bất an, gọi điện thoại cho Hùng Cách Cách thì cô lại tắt máy.
Tô Hàng nhìn thì có vẻ không quan tâm đến hướng đi của Hùng Cách Cách nhưng vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của Phó Bạc Yến.
Khi Phó Bạc Yến đặt điện thoại xuống lần nữa thì Tô Hàng có nói: “Ban nãy chú út có hỏi em, đón Hùng Cách Cách ở đâu.”
Phó Bạc Yến cầm điện thoại lên lần nữa, trực tiếp gọi cho Phó Khương, kết quả vẫn tắt máy mới chết chứ!
Phó Khương hỏi Tô Hàng đón Hùng Cách Cách ở đâu tất nhiên là muốn đi tìm Hùng Cách Cách. Nếu như là người khác hỏi cũng chỉ là hỏi thôi, tìm được hay không thì không chắc. Nhưng người hỏi là Phó Khương cho nên chú ấy nhất định đã tìm được Hùng Cách Cách đồng thời mang người đi rồi. Muộn vậy rồi chú ấy có thể dẫn người đi đâu được chứ? Chỉ có người tinh tường mới nhận ra Phó Khương đối xử với Hùng Cách Cách không bình thường. Kiểu tham muốn giữ lấy và tìm mọi cách lấy lòng thể hiện quá rõ ràng cùng với chỉ số phúc hắc hơn năm sao như một tấm lưới có gai ghìm chặt trên người Phó Bạc Yến. Anh thật sự sợ rằng cái người bệnh tâm thần đó sẽ có hành động thô lỗ với Hùng Cách Cách! Điều anh càng sợ hơn là Hùng Cách Cách bị chú ấy bịp mơ mơ hồ hồ rơi vào bẫy tình.
Trải qua mấy ngày nằm viện này anh đã nhìn rõ được Phó Khương chính là con sói ác độc trong mắt hiện lên ánh sáng bất chính, lúc nào cũng có thể tìm cơ hội hành động. Chú ấy coi giữ Hùng Cách Cách không để bất cứ người nào dòm ngó con mồi của mình. Hôm nay Phó Khương đón Hùng Cách Cách đi không biết có thể xảy ra chuyện gì. Nghĩ đến đây anh chỉ cảm thấy một ngọn lửa đang thiêu đốt trong ngực mình.
Phó Bạc Yến ngồi dậy khỏi giường vừa tháo băng trên người vừa nói với Tô Hàng: “Chúng ta về nhà đi.” Trong bệnh viện này không có bóng dáng bận rộn của Hùng Cách Cách, quả thực khiến người ta không thể nào chịu đựng được!
Tô Hàng đứng lên vừa sờ túi thì phát hiện chìa khóa xe của mình mất tiêu rồi! Hơi suy tư một lát cậu lập tức khóa mục tiêu trên người Phó Khương. Ngoài chú ấy ra không ai có thể làm ra chuyện như vậy!
Tô Hàng cau mày, Phó Bạc Yến trầm mặc, hai người bước nhanh ra khỏi bệnh viện, sau đó bắt một chiếc taxi chạy thẳng về biệt thự chẳng nói câu nào, vừa mới đi vào phòng khách liền nghe thấy tiếng thở dốc của phụ nữ và tiếng rên rỉ kích động của đàn ông.
Xuyên qua ánh trăng chiếu vào cửa sổ, họ nhìn thấy Hùng Cách Cách ngồi chồm hỗm trên ghế sofa, hai tay chống trên ngực người nào đó, vận động nhấp nhô lên xuống. Còn người đàn ông bị cô đè dưới người mặc dù từ góc độ này của họ không thể nào nhìn thấy cơ thể của anh ta nhưng nghe giọng là có thể biết được, người đàn ông không biết xấu hổ đó chính là…. Phó Khương!
Trong nháy mắt Phó Bạc Yến giống như bị người ta đẩy vào vực sâu vạn trượng! Dưới vực sâu anh muốn hít thở, nhưng lại bị đặt vào trong hầm băng tất cả nhiệt huyết đều bị đông lại thành băng. Anh còn sống chỉ bởi vì đau khổ! Loại cảm giác này cực kỳ tệ, làm anh có kích động muốn trốn tránh.
Từ xưa tới nay, đối mặt với đau khổ, có bao giờ anh muốn trốn tránh đâu?
Vậy mà lúc này đây anh thật sự muốn bỏ chạy. Thậm chí anh còn nghĩ: Nếu như anh không xúc động, không chạy về khỏi bệnh viện, có phải anh sẽ chẳng phải chứng kiến một màn như vậy không? Và anh cũng sẽ không phải nếm cảm giác đau lòng đến như vậy không?
Tức giận và đố kị đang thiêu đốt trên người Phó Bạc Yến. Thế nhưng những thứ đó cũng không ngăn được sự giá lạnh của cơ thể, trái tim đau khổ và linh hồn…. nát tan!
Tô Hàng càng không thể nào tin nổi vào tất cả những gì mình chứng kiến! Tất cả điều này đã biến thành một sợi dây thừng siết chặt cổ cậu, làm cậu cảm giác được chốn khiến người ta sợ hãi, khủng hoảng, ngay cả cố vùng vẫy cũng vô lực.
Cậu muốn gầm thét, muốn phẫn nộ chất vấn, muốn gào thét khàn cả giọng nhưng….. lại không phát ra được một chút âm thanh nào.
Là cái gì đã cướp đi giọng nói của cậu?
Là....Hận? Hay là....Yêu?
Ha ha....Sao mà buồn cười đến vậy? !
Hùng Cách Cách cô tưởng mình là ai chứ? Thằng đó là ai? Tên khốn kiếp đó là ai?
Tại sao hắn ta lại quấn quýt với Hùng Cách Cách?
Tô Hàng muốn giết người!
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, có lẽ dài như một thế kỷ, cũng có thể chỉ là một cái nháy mắt mà thôi.
Có người nói, cái chết chỉ cần một khoảnh khắc mà thôi. Xem ra quả thật như thế. Ít nhất đối với Phó Bạc Yến và Tô Hàng mà nói, cái khoảnh khắc nhìn thấy Hùng Cách Cách cưỡi trên người Phó Khương đủ để họ trải qua cảm giác khủng hoảng và căm phẫn của cái chết trong nháy mắt rồi.
Tất cả những thứ này, Hùng Cách Cách không hề phát hiện ra, chỉ mơ hồ cảm thấy không khí có chút là lạ. Dường như… tiếng rên của Phó Khương càng lúc càng mập mờ du dương.
Cô ngẩng đầu lên, dựa vào trực giác nhìn về phía cửa, mơ hồ nhìn thấy bóng hình của hai người, họ đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào cô.
Là người hay là quỷ? !
Hùng Cách Cách sợ tới mức cơ thể run lên, thốt ra một tiếng “a’ ngắn ngủi!
Loại âm thanh này, vào thời khắc này có vẻ cực kỳ mập mờ, cực kỳ giống “âm thanh kết thúc” vận động nào đó.
Phó Bạc Yến và Tô Hàng tức thì hồi hồn.
Phó Bạc Yến bị ngọn lửa đố kỵ thiêu rụi bước nhanh tới trước sô pha, vung nắm đấm muốn đánh Phó Khương.
Hùng Cách Cách bước từ trên người Phó Khương xuống đất, ngăn lại nắm đấm của Phó Bạc Yến, quan tâm hỏi: “Sao anh lại về đây?” Anh ấy nên nằm trong bệnh viện, sao đột nhiên lại chạy về chứ? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Phó Bạc Yến cắn răng nói: Em trốn đi!
Hùng Cách Cách không rõ nguyên do, Tôi trốn đi đâu được chứ? Anh làm sao vậy?”
Tô Hàng nắm lấy cổ áo Hùng Cách Cách, giận không kềm được nên mắng: Người đàn bà dâm phụ này! Cứ là đàn ông thì cô sẽ phải quyến rũ, có phải không? Cô quyến rũ tôi xong lại đi quyến rũ anh cả của tôi! Quyến rũ anh cả tôi xong lại quay sang dụ dỗ chú út tôi! Rốt cuộc côi coi người nhà họ Phó chúng tôi là cái gì? Cô…”
Tách.... Đèn trong phòng khách được Phó Khương bật lên.
Bộ dạng tức sùi bọt mép của Tô Hàng và vẻ mặt mê mang của Hùng Cách Cách tạo thành sự đối lập cực kỳ rõ rệt.
Tầm mắt Tô Hàng trượt từ Hùng Cách Cách ăn mặc hoàn chỉnh đến làn váy hơi nhăn nhúm, rồi đến bắp chân nhẵn nhụi cuối cùng dừng trên đầu ngón chân đáng yêu.
Tô Hàng không phải một người cấm dục nên đương nhiên biết đàn ông và phụ nữ sau khi xảy ra quan hệ sẽ như thế nào. Song lúc này đây, Hùng Cách Cách ngoài sắc mặt hơi ửng hồng ra thì không có dấu hiệu nào khác.
Chẳng lẽ mình đã hiểu lầm?
Cậu hít mũi một cái, không ngửi thấy được mùi gì khác, sau đó đánh mắt nhìn sang Phó Bạc Yến, muốn nhận được chút chứng thực từ trong mắt anh ấy.
Phó Bạc Yến tỉnh táo hơn Tô Hàng, nên đã nhận ra chân tướng sớm hơn cậu một bước. Anh yên tâm đồng thời cũng sinh ra một loại cảm giác vô cùng may mắn, cùng với tâm trạng phẫn nộ khi bị người ta bỡn cợt!
Phó Bạc Yến hít sâu một hơi, gật đầu sau đó cùng Tô Hàng đưa mắt nhìn sang Phó Khương. Bọn họ cần một câu trả lời hợp lý. Mà câu trả lời này chỉ có Phó Khương mới có thể cho được. Nhưng từ dáng vẻ biểu hiện ra lúc này của Phó Khương không khó để nhận ra, đáp án của chú ấy chính là: không thể trả lời!
Chỉ thấy Phó Khương đầu tóc tán loạn gợi cảm, cởi trần, đút hai tay vào túi nhếch môi cười, chẳng nói chẳng rằng xoay người đi lên lầu hai.
Nụ cười đó giống như một người sau khi ăn được bữa tiệc lớn làm người ta vừa lòng thỏa ý, thể hiện ra sự lười nhác và thỏa mãn khiến người thấy phải hâm mộ ghen ghét!