Đêm nay là một đêm hỗn hợp giữa nóng nảy lo lắng và rối rắm buồn bực.
Phó Bạc Yến và Tô Hàng cùng ngồi trên ghế sa lon, thức tròng trọc cho đến khi trời sáng hẳn.
Bốn giờ mười lăm phút, Hùng Cách Cách từ trong phòng đi ra, nên làm cái gì thì làm cái đó, giống như chuyện tối qua chưa từng xảy ra.
Tô Hàng mang theo đôi mắt thâm quầng nhìn chăm chăm vào nhất cử nhất động của Hùng Cách Cách. Cậu vốn định tiếp lời xua tan lúng túng nhưng lại phát hiện Hùng Cách Cách căn bản chẳng thèm liếc cậu một cái. Tô Hàng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, thậm chí là rất thất thố.
Phó Bạc Yến vốn muốn hỏi xem Hùng Cách Cách rốt cuộc sao rồi? Nhưng khổ một nỗi là không tìm được chủ đề để có thể nói chuyện. Hùng Cách Cách dường như vẫn giống như trước đó, vòng qua vòng lại quanh anh, hỏi han ân cần, xum xoe nịnh nọt. Suy nghĩ cẩn thận lại cảm thấy bên trong nhiệt tình mơ hồ có thể thấy được sự xa lánh và cẩn trọng.
Haizz....Tóm lại là một lời khó nói hết.
Khi mùi thơm của thức ăn bay ra từ trong phòng bếp, Tô Hàng giống như một xác chết khô được máu tươi tưới nhuần, chậm chạp đứng lên rồi từ từ đi vào phòng bếp.
Cậu đứng ở phía sau Hùng Cách Cách nhìn cô múc cháo thành thạo, nghĩ tới muốn đưa tay ra đón lấy nhưng không ngờ, cơ thể bị người ở phía sau đẩy một cái nên lập tức mất đi địa hình có lợi.
Phó Khương đầu tóc bù xù, để trần nửa người và đi chân không, cả người trên lẫn dưới chỉ mặc một chiếc quần jean cạp trễ! Anh chiếm mất vị trí của Tô Hàng, tay cực kỳ tự nhiên đặt lên vai Hùng Cách Cách, mắt đảo vòng quanh hà hơi nói: “Em nấu món gì mà thơm thế?”
Hùng Cách Cách đã quen với những cử chỉ thân mật Phó Khương, cho nên cũng không tránh né, mà trực tiếp nhét chén cơm vào trong tay Phó Khương, cô đáp: Tôi rưới dầu mè lên dưa leo, còn trộn thêm cả mấy thứ nữa, nấu thành một nồi cháo mè đen.” Cô nghĩ một lát rồi bổ sung thêm một câu, “Bổ thận lắm đấy.”
Phó Khương cười để lộ ra hàm răng trắng, thân mật nói bên tai Hùng Cách Cách: “Anh biết chỉ có em là thương anh thôi mà.”
Mặt Hùng Cách Cách đỏ lên, trợn mắt nhìn Phó Khương một cái. Ánh nhìn đó giống như mang theo tình ý vô hạn, quả thật là xinh đẹp động lòng người, muốn nói nhưng còn thẹn thùng.
Phó Khương thấy đã xử lý xong rồi, nên anh bưng bát cơm của mình lên xoay người nhướn mày với Tô Hàng, bên trong rất có mùi khiêu khích.
Tô Hàng vô cùng tức giận, cậu bước một bước dài xông tới muốn sửa cái tên không biết xấu hổ này một trận! Cơn giận này cậu đã nín nhịn cả đêm rồi! Nếu còn không phát tiết ra, cậu sợ mình sẽ tức đến nổ tung mất! Vấn đề sức khỏe thể chất và tinh thần của bản thân cùng với những thứ tình thân vớ vẩn kia đều đi xuống địa ngục hết đi!
Phó Khương lui về phía sau một bước, khoa trương kêu lên: Tiểu Hàng Hàng, cháu muốn làm gì? !
Tô Hàng phát ra tiếng kêu rên ẩn nhẫn: Ưmh....
Phó Khương nói tiếp: Chú biết, sáng sớm đàn ông đều sẽ có chút phản ứng sinh lý nhưng bổ nhào như lang như hổ vào chú giống cháu thì chú thật sự có hơi lo lắng đấy, thể trạng của chú đây không kìm giữ được sự nhiệt tình của cháu đâu. Chậc chậc…. cháu xấu hổ hay sao mà mặt đỏ hết lên cả rồi? Lắc đầu hả? Cháu lắc đầu là có ý gì? Không phải thẹn, vậy thì cảm rồi. Cháu cẩn thận không bị bệnh SARS (**) đấy. Mau, mau lên, mau cách ly đi. Còn lắc đầu nữa hả? Haizz… tâm tư của thiếu niên chú còn không hiểu sao.” Anh nói xong bèn bưng bát của mình đi đến trước bàn ăn ngồi xuống bắt đầu thưởng thức món dưa leo rưới dầu vừng của Hùng Cách Cách.
(**) SARS là hội chứng hô hấp cấp tính nặng (tiếng Anh: Severe acute respiratory syndrome; viết tắt: SARS) là một chứng bệnh hô hấp ở con người gây ra bởi một loại virus mang tên virus SARS. Giữa tháng 11 năm 2002 và tháng 7 năm 2003, dịch SARS bùng phát ở Hồng Kông lan tỏa gần như trở thành một đại dịch, với 8422 trường hợp và 916 trường hợp tử vong trên toàn thế giới (10,9% tử vong) theo Tổ chức Y tế Thế giới. Chỉ trong vòng vài tuần lễ, SARS lan từ Hồng Kông sang lây nhiễm nhiều người khác tại 37 quốc gia trên thế giới vào đầu năm 2003.
Tô Hàng đứng tại chỗ với gương mặt đỏ bừng, tiếp tục mắt đối mắt với Hùng Cách Cách.
Đừng lầm tưởng rằng Tô Hàng bị Phó Khương làm tức đến nội thương, sự thật thường ngoài dự liệu, cũng rất bi kịch.
Vào lúc Phó Khương kêu to “Tiểu Hàng Hàng, cháu muốn làm gì?!” thì Hùng Cách Cách đang bưng bát cháo mè đen vừa múc xong chợt xoay người lại, dùng ánh mắt vô cùng nóng bỏng nhìn về phía Tô Hàng và Phó Khương. Khi cô nhận ra Tô Hàng giơ nắm đấm uy hiếp Phó Khương thì cô đã nhanh nhẹn giơ bát cháo ra, chặn một cú giúp Phó Khương.
Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách đi ngăn cản, tốc độ lập tức chậm lại, sức lực cũng giảm bớt.
Kết quả là, xuất hiện một màn thế này —— nắm đấm của Tô Hàng từ từ rơi vào bát cháo Hùng Cách Cách đang bưng.
Trong bát cháo nóng vừa múc vẫn còn nóng hổi, đang bốc hơi nghi ngút.
Màu sắc trong bát trông rất đẹp mắt, chẳng những có cháo nóng đen bóng mà còn có một nắm đấm đỏ au.
Tô Hàng kêu rên, Phó Khương đi ăn vô cùng hả hê với kiểu cười trên nỗi đau của người khác.
Đây chính là chân tướng.
Tô Hàng nghĩ: Hùng Cách Cách không di chuyển, cậu cũng không di chuyển! Nếu cậu đã mắng sai Hùng Cách Cách thì nỗi đau này cậu đáng phải chịu.
Hùng Cách Cách nghĩ: có phải Tô Hàng ngủ ngu luôn rồi không? Mộng du hả? Không biết nắm đấm của mình đã đút vào trong bát cháo à? Hay là… bị phỏng ngốc luôn rồi?
Trong lúc hai người giằng co, Phó Bạc Yến lên tiếng nói: “Ăn cơm đi!”
Hùng Cách Cách đáp lại một tiếng, hết sức bình tĩnh dời chén cháo đi.
Tô Hàng cúi đầu, dùng nước lạnh rửa cháo trên tay sau đó xoay người ngồi vào trước bàn cơm. Hùng Cách Cách không chịu để ý đến cậu nên tâm trạng của cậu cực tệ.
Hùng Cách Cách bưng chén lên múc thêm chút cháo vào bên trong chén cháo đã bị Tô Hàng làm hỏng, sau đó quay người đặt chén cháo này trước mặt Tô Hàng. Khóe miệng Tô Hàng giật giật rất lâu, cậu không biết có nên đưa ra cho Hùng Cách Cách một đề nghị, đề nghị cô đổi một cái chén mới, múc cháo mới cho cậu không?
Hùng Cách Cách làm bộ như không nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Tô Hàng, sau khi múc cháo cho mình và Phó Bạc Yến xong, cô ngồi xuống yên lặng ăn. Thực ra thì trong lòng cô đã vui đến nở hoa rồi.
Lúc vừa mới ăn, đầu tiên Phó Khương khen ngợi tay nghề của Hùng Cách Cách, sau đó chuyển ánh mắt lên người Tô Hàng, anh hỏi: “Tiểu Hàng Hàng sao cháu không ăn đi? Có phải cháu chê Hùng Cách Cách nấu cháo không hợp khẩu vị của cháu không? Nếu cháu không ăn thì đưa đây cho chú.”
Cho chú? ! Nằm mơ đi! Tô Hàng hừ lạnh một tiếng, bưng chén lên bắt đầu húp cháo.
Phó Khương lại nói: Chậc chậc....Tiểu Hàng Hàng, cháu là chòm sao cự giải hả ?
Tô Hàng bực bội đáp lại: Chú mới là chòm cự giải ý!
Phó Khương lắc đầu nói Chú không phải chòm sao đó, nhưng theo kinh nghiệm phân tích nhiều năm của chú thì cháu nhất định là chòm đó. Không tin cháu nhìn tay mình thử xem, bị luộc thành con cua đỏ rồi. Ha ha....Ha ha ha....Cháu nhất định là chòm cự giải .
Trên trán Tô Hàng nổi gân xanh, cậu gầm lên: Cháu không phải chòm cự giải!
Phó Khương cảm khái nói: Haizz....Đúng là trẻ con. Không phải thì không phải chứ sao, cháu hét gì chứ? Cháu nhìn đi, vừa mới la lên là nước cháo phun linh tinh rồi. Cháu đã lớn vầy rồi, phải chú ý hình tượng chứ.”
Trên trán Tô Hàng lại nổi lên thêm một đường gân xanh nữa, cậu cắn răng nghiến lợi: “Cháu không chú ý hình tượng ư? Chú nhìn lại bản thân mình đi, để trần nửa người lại còn ở đây lượn đi lượn lại thì có hình tượng rồi!”
Phó Khương cúi đầu nhìn qua nhìn bộ ngực của mình, nhếch miệng cười nói: Có phải cháu nghen tỵ vì cơ ngực của chú rắn chắc hơn cháu, vòng eo dẻo dai hơn cháu, cánh tay cơ bắp hơn cháu không?”
Tô Hàng giận dữ hét lên: Cái cơ bắp chảy xệ của chú kia mà cũng đòi so sánh với cháu ư?”
Phó Khương nhướn mày nói: Ha ha....chú có tự tin kheo ra, cháu có dám vậy khong? Nào nào đến đây, cháu cởi ra để chú út nhìn coi, để Hùng Cách Cách làm nhân chứng.”
Tô Hàng nhìn về phía Hùng Cách Cách, thấy hai mắt cô sáng ngời có thể sánh ngang bóng đèn 2000 kW! Nhìn biểu tình của cô rõ ràng là đang nói: cởi đi cởi đi, để cho tôi chứng kiến một chút!
Tô Hàng tức đỏ mặt, hướng về phía Phó Khương mắng: Bỉ ổi!
Phó Khương tấm tắc nói: Không ngờ một người làm nghệ thuật lại nói cơ thể người là bỉ ổi. Xem ra lúc cháu vẽ tranh trong đầu nhất định là nghĩ tới những chuyện bỉ ổi không chịu nổi rồi.” Anh nghiêng người đến gần Hùng Cách Cách cười gian nói, “Đeo kính màu nhìn người thì nhìn thấy ai cũng đều có màu sắc cả. Sau này cách xa nó một chút, kẻo nó sẽ xem em là kẻ có sắc tâm thối tha đấy.” (Kính màu tức là thành kiến hay cái nhìn phiến diện. Anh Khương đang chơi chữ ấy nói xiên Tô Hàng ấy mà.)
Nói đến mức này rồi thì có là người ngu cũng hiểu, đây là Phó Khương cố tình chèn ép Tô Hàng, dùng lời châm chọc cậu báo thù cho Hùng Cách Cách!
Tối hôm qua, lúc Tô Hàng chửi Hùng Cách Cách như tát nước, tuy Phó Khương không nói gì cố ý để họ xảy ra hiểm lầm từ đó sẽ dần sinh ra trở ngại, nhưng anh lại không muốn thấy người khác bôi nhọ Hùng Cách Cách, dù cho tất cả những thứ này đều là hướng đi theo sự sắp đặt của anh.
Bất kể là ai cũng không có quyền nhục mạ Hùng Cách Cách!
Con người anh là nhỏ mọn vậy đấy, hễ ai đắc tội với anh thì anh sẽ luôn tìm thời cơ để trả thù lại.
Vừa hay sáng sớm hôm này Tô Hàng đụng trúng họng súng.
Phó Bạc Yến nhìn Phó Khương trừng trị Tô Hàng, không có chút xíu ý định đi giúp đỡ. Anh nghĩ: để Hùng Cách Cách xả giận, cũng tốt.
Nhưng khi thấy Phó Khương vừa trị Tô Hàng xong là quay ngoắt ra bắt đầu khoe mẽ trước mặt Hùng Cách Cách thì anh hơi gai mắt. Anh mở miệng: “Chú út, chú cũng chú ý giữ hình tượng trước mặt bề dưới một chút chứ, dầu gì cũng nên mặc áo vào.” Anh nói Phó Khương là bề trên, kéo mình với Hùng Cách Cách làm người vai dưới để khoảng cách trở nên không thể vượt qua!
Phó Khương liếc Phó Bạc Yến một cái, thản nhiên nói: Được. Dù sao chú mặc áo rồi thì sẽ không mặc quần nữa, Cháu cứ khăng khăng bảo chú để trần cái gì cũng thế cả, vậy để lộ ra chỗ mạnh của mình vậy.”
Phó Bạc Yến tức giận cực kỳ, Chú!
Phó Khương nhếch môi cười nói: Tất cả mọi người đều là đàn ông, sợ cái gì chứ? Chú lại thấy mặc quần áo vào không thoải mái bằng khỏa thân. Chỉ có để cơ thể gần gũi với tự nhiên, dung nhập vào tự nhiên thì tự nhiên mới có thể thuộc về cháu được.” Rồi anh quay đầu nhìn về phía Hùng Cách Cách, “Em không để ý việc anh trần trụi ăn cơm chứ?”
Dưới cái nhìn chăm chăm của Phó Bạc Yến và Tô Hàng, gò má Hùng Cách Cách đỏ lên, cô cúi thấp đầu lẩm bẩm: “Việc đó… tùy anh.” Há há… vừa ăn cơm vừa ngắm trai đẹp là một chuyện tuyệt vời biết nhường nào chứ? Tại sao phải từ chối? Nếu Phó Khương không sợ người khác nhìn chẳng lẽ cô còn phải đi xem người ta nghĩ sao chắc?
Đỉnh đầu Phó Bạc Yến bắt đầu bốc khói, hàm răng Tô Hàng bắt đầu ma sát va chạm vào nhau.
Phó Khương đứng lên làm Phó Bạc Yến và Tô Hàng sợ tới mức không dám thở, lầm tưởng rằng anh muốn cởi quần, chơi trò khỏa thân chạy nhong! Nhưng không ngờ anh lại chỉ nhếch môi cười chế giễu: “Hai đứa đúng là hai con sói con lại đi dùng ánh mắt háo sắc nhìn chòng chọc chú. Chú biết các cháu muốn nhìn chú khỏa thân nhưng chú thật sự không thể thỏa mãn loại ảo tưởng này của hai đứa được.” Rồi anh nháy mắt quyến rũ Hùng Cách Cách, “Sau này có cơ hội anh sẽ cho mình em xem.”
Nói rồi anh bưng chén lên đi vào nhà bếp lại tự múc cho mình một bát cháo nữa.
Mặt Hùng Cách Cách đỏ lựng như máu rồi.
Khi Phó Khương quay về chỗ ngồi, Phó Bạc Yến và Tô Hàng mới lấy lại tinh thần từ trong trí tượng tượng mắc ói, họ giơ đũa lên quyết định bắt đầu ăn cơm.
Vậy mà, khiến cả ba người đàn ông không ngờ được là trên bàn cơm chỉ còn lại ba đĩa nhỏ trống trơn, ngay cả một miếng dưa muối cũng không thấy!
Ba người đàn ông cùng nhau nhìn về phía Hùng Cách Cách.
Phó Khương hỏi: Em ăn sạch tất cả dưa muối rồi à?
Hùng Cách Cách ngượng ngùng liếm miệng đáp: A, không sao, tôi thích ăn mặn, không sợ mặn.
Nếu bọn họ thích đấu đi đấu lại, đánh tới đánh lui, vậy thì cô đành phải một mình một chiến tuyến, ăn sạch đĩa dưa muối thôi.
Ba người đàn ông, buông đũa xuống hết ý kiến. Cháo mè đen vô vị nhạt nhẽo này rốt cuộc phải ăn tiếp thế nào đây? Bổ thận thì cũng không phải bổ theo cách này chứ?