Hủ Nữ Muôn Năm

Chương 87: Hùng Cách Cách, chúng ta hẹn hò đi! (7)



Tô Hàng nhào tới trước, đè Hùng Cách Cách vào một gốc cây. Anh dùng sức giữ chặt vai Hùng Cách Cách, chỉ sợ cô lại bỏ chạy nữa. Anh há miệng thở hổn hển, không nói được một câu. Phải biết lúc nãy là anh liều cái mạng già này để chạy đuổi theo cô đấy.

Hùng Cách Cách muốn giãy giụa, nhưng khi cô nhìn thấy Tô Hàng thiếu mất một cái răng thì rụt cổ lại, làm một con đà điểu. Hình như cô ra tay hơi nặng thì phải. Ai da… Bộ quyền pháp của cô thật sự là quá tuyệt diệu mà. Mỗi lần tung nắm đấm đều có thể đánh rớt một cái răng. Xấu hổ, xấu hổ quá đi… Không, không phải là cô cảm thấy xấu hổ đâu, cô nên khinh thường mới đúng, hơn nữa phải đề nghị Tô Hàng kiên trì rèn luyện hàm răng của mình, còn phải bồi bổ nữa. Hàm răng của anh ta không được chắc cho lắm.

Trong lúc Hùng Cách Cách đang suy nghĩ miên man thì rốt cuộc Tô Hàng cũng lấy lại nhịp thở bình thường của mình. Ánh mắt âm trầm của anh nhìn chằm chằm vào mắt Hùng Cách Cách, thấy thế trái tim nhỏ của Hùng Cách Cách đập loạn, thật sự sợ anh sẽ tức giận mà đánh chết cô.

Vậy mà anh chỉ hé mở đôi môi đỏ mọng dính máu tươi, dùng thái độ hết sức kiên quyết chỉ hàm răng của chính mình, nói: “Hùng Cách Cách, cô có thấy cái răng giả này không? Lúc trước bởi vì tôi cưỡng hôn cô nên răng thật bị đánh gãy. Lần này, bởi vì tôi chọc giận cô nên cô lại đánh gãy một cái răng khác của tôi!”

Hùng Cách Cách sợ Tô Hàng đột nhiên nổi đóa, trong lòng tràn đầy sợ hãi, cả người không khỏi rụt về phía sau. Thật ra thì cô rất muốn nói với anh là hàm răng của anh không được chắc chắn, không thể uống những thứ đồ có ga nữa rồi, nhưng nhìn dáng vẻ tức giận, thô bạo của Tô Hàng, cô khiếp sợ đến không dám mở miệng, chỉ sợ Tô Hàng sẽ phát khùng lên.

Tô Hàng hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: “Hùng Cách Cách, tôi muốn nói, cô đánh cũng đã đánh rồi, tức cũng đã xả xong rồi, chúng ta hẹn hò đi!”

Tim của Hùng Cách Cách như vừa mới chạy 121 dặm, vượt qua cả chiếc xe đang chạy nhanh nhất trên đường cao tốc!

Anh ta… Anh ta… Anh ta có ý gì vậy?

Bóng cây lắc lư, mặt của Tô Hàng trở nên lúc sáng lúc tối, có vẻ cực kì quỷ quái. Vậy mà loại quỷ quái nên lại có sự mê hoặc không giải thích được. Anh ta giống như Vampire sống ở trong đêm tối, sử dụng hàm răng sắc bén của mình uy hiếp nữ chính, sử dụng cố chấp để chinh phục nữ chính, sử dụng chân thành để cảm động nữ chính…

Hùng Cách Cách là nữ chính sao? Ngay cả cô cũng không biết nữa.

Suy nghĩ của con người rất kỳ quái, vào giờ phút này, Hùng Cách Cách đột nhiên nhớ lại bộ phim ‘Chuyện tình đáng sợ bốn trăm năm’.

Nữ chính bị nam chính cắn. Cô bỏ ra máu tươi, bị tổn thương nhưng mà ai có thể khẳng định nam chính không yêu cô? Chỉ vì hai người bọn họ không cùng một giống loài, cho nên tình yêu của bọn họ đã định trước là sẽ gian nan hơn người khác.

Tô Hàng là một người đang ông kiêu ngạo như thế, nhưng sau khi bị cô làm tổn thương lại còn đối xử tốt với cô, như vậy có thể chứng mình rằng anh thật sự động lòng với cô không?

Làm sao Tô Hàng có thể thích cô được? Tại sao phải cố chấp như thế? Là bởi vì cô trở nên xinh đẹp sao? Nếu như chỉ bởi vì cô trở nên xinh đẹp thì tình cảm này sẽ trở thành vĩnh hằng sao? Đáng giá được trân trọng không?

Đối mặt với sự cố chấp của Tô Hàng, Hùng Cách Cách có chút mờ mịt.

Thấy Hùng Cách Cách không trả lời, Tô Hàng không nhịn được gầm lên: “Rốt cuộc tôi không tốt ở chỗ nào? Cô nói đi, không phải tôi sửa là được sao? Muốn cô làm bạn gái của tôi khó đến vậy hả?”

Hùng Cách Cách hồi hồn, ngây ngốc nhìn Tô Hàng.

Rốt cuộc anh ta không tốt ở chỗ nào? Cái này… Cô có thể nói ra không. Nếu như cô bắt buộc phải nói thì cô có thể nói một ngày một đêm, nhưng cô không muốn làm công việc tốn sức như vậy.

Nếu như cô là một cô gái không có đầu óc thì nhất định cô sẽ ngay lập tức làm theo yêu cầu của Tô Hàng, nói ra khuyết điểm của anh, sau đó đảm bảo anh ta sẽ dùng cái miệng sắc bén nhưng hàm răng lại không được chắc khỏe cắn cô tới máu tươi đầm đìa. Vì an toàn của bản thân, cô lựa chọn im lặng.

Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách rũ mắt, im lặng không nói, dáng vẻ như không muốn nói nhiều khiến anh cảm thấy hết sức thất bại. Anh thả lỏng tay, giống như chuẩn bị buông Hùng Cách Cách ra.

Trong lòng Hùng Cách Cách vui mừng, mũi chân hơi động đậy, nhanh chóng bày ra tư thế có lợi nhất để chạy trốn.

Tô Hàng nhận ra ý định của Hùng Cách Cách, lập tức đè vai cô lại, không để cho cô động đậy.

Đúng, không để cho cô động đậy dù chỉ một cái!

Tô Hàng quyết định, nếu như Hùng Cách Cách không đáp ứng yêu cầu của anh thì anh vẫn sẽ đè cô lại, không để cho cô đi! Không để cho cô động đậy! Không để cho cô rời khỏi tầm mắt của anh! Tối nay anh nhất định sẽ thi gan với Hùng Cách Cách đến cùng! Anh cũng muốn xem thử rốt cuộc ai mới là người ngoan cố hơn!

Mười phút đã qua, hai mươi phút, rồi ba mươi phút…

Hùng Cách Cách từ sự sợ hãi ban đầu rồi đến bất an, sau đó lại từ bất an chuyển sang phiền não, rồi từ phiền não thành thờ ơ và thả lỏng, cuối cùng cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ…

Tô Hàng suýt chút nữa điên mất! Không… không… không, là anh đã điên mất rồi!

Cô… Cô… Cô… Cô dám ngủ thiếp đi?

Tô Hàng rất tức giận, rất nóng nảy, rất muốn gầm thét! Nhưng khi thấy cái miệng nhỏ nhắn mềm mại hơi hé mở của Hùng Cách Cách thì tất cả lửa giận liền biến thành mây khói.

Cánh môi đỏ mọng hơi nhếch lên, hơi thở ấm áp được phả ra đều đều từ cánh môi kia.

Tô Hàng giống như mê muội, chậm rãi cúi đầu xuống sát Hùng Cách Cách, tim đập giống như đang run rẩy thúc đẩy khát vọng dán lên cánh môi này bằng mọi cách của Tô Hàng.

Mềm mại giống như trong tưởng tượng hơn nữa lại mang tới cho anh kích động trước nay chưa từng có. Anh giống như chàng trai trẻ lần đầu nếm được trái ngọt, muốn điên cuồng hấp thu lấy sự mềm mại này, hung hăng nuốt vào phần ngọt ngào, lại sợ đánh thức người đẹp đang ngủ rồi nhận lấy ánh mắt chán ghét của cô.

Tô Hàng rất kích động, đó là loại kích động chưa bao giờ có.

Linh hồn của anh đang run rẩy, máu đang điên cuồng gào thét!

Anh tự nói với mình, chỉ cần hôn một cái là được rồi, chỉ cần hôn nhẹ một cái thôi, nhưng hành động của anh lại hoàn toàn không chịu sự khống chế của lý trí.

Anh run rẩy, thở hổn hển, đưa đầu lưỡi vào thăm dò miệng Hùng Cách Cách, chạm vào hàm răng của cô, khuấy động cái lưỡi, thưởng thức mùi vị của cô…

Hùng Cách Cách ngủ không được sâu, cảm thấy hình như có thứ gì đó trong miệng mình. Mềm mại nhẵn nhụi, cực kỳ giống kẹo mềm.

Cô đột nhiên hơi mở miệng ra làm Tô Hàng sợ tới mức lập tức ngồi thẳng lên, cố gắng giả bộ trấn định. Nói thật, anh có chút sợ Hùng Cách Cách, sợ cô đột nhiên tặng cho anh thêm một quả đấm. Anh rất thích và thương tiếc cho hàm răng của mình, cảm giác cắm răng giả vào trong miệng rất khó chịu.

Tô Hàng lặng lẽ đợi thêm một lát, cứ tưởng Hùng Cách Cách đã tỉnh, vậy mà cô chỉ lầm bầm một câu gì đó rồi nghiêng đầu tiếp tục ngủ say như cũ.

Người này, đứng cũng có thể ngủ à?

Tô Hàng bật cười, nhắm mắt lại, cảm nhận sự ngây thơ mà ngọt ngào của Hùng Cách Cách, trong lòng cảm thấy như được lấp đầy.

Một khoảng thời gian dài trôi qua, anh nhẹ nhàng hỏi Hùng Cách Cách: “Hùng Cách Cách, chúng ta hẹn hò được không? Em không trả lời thì anh xem như em đã đồng ý.” Tô Hàng mở mắt, bế Hùng Cách Cách lên, ôm cô trở về.

Cô gái này ngu ngốc như vậy, một khi ngủ rồi thi bị người ta nuốt sống vào bụng cũng không biết. Anh không lo cho cô sao được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.