Hủ Thụ - Thâm Khuy

Chương 17



Cái tát ấy không chỉ khiến Cận Hướng Dương ngây người mà ngay cả Cận Đình Hựu cũng sững lại.

Trước đây, dù Cận Đình Hựu có thờ ơ, không quan tâm đến Cận Hướng Dương như thế nào, hắn ta cũng chưa bao giờ động tay đánh em mình. Điều tệ nhất mà Cận Đình Hựu từng làm với Cận Hướng Dương là vào năm cậu mười bảy tuổi, hắn đã chiếm đoạt cậu. Cho đến tận bây giờ, dù biết rõ Cận Hướng Dương chẳng hiểu gì, hắn vẫn dụ dỗ và lừa cậu dựa dẫm vào mình, lấy lòng hắn để được yêu thương.

Huống chi Cận Đình Hựu rất rõ lực của cú tát ấy. Từ khi Cận Hướng Dương được đón về nhà họ Cận, tuy không thể nói cậu được sống một cuộc sống xa hoa tột đỉnh, nhưng ít nhất cậu chưa bao giờ phải làm bất cứ việc nặng nhọc nào, cũng chưa từng bị ngược đãi trong chuyện ăn mặc. Không ai trong nhà này từng đối xử tệ với cậu, chứ đừng nói đến chuyện bị người hầu hành hạ hay bị các thành viên trong gia đình đánh đập.

Vậy mà Cận Đình Hựu, chính hắn, vừa mới đây, chỉ một phút trước thôi, đã đánh Cận Hướng Dương.

Cận Hướng Dương vẫn đang nức nở xin lỗi, nghẹn ngào cầu xin hắn tha thứ. Cậu co rúm lại trong góc phòng tắm, cơ thể trần trụi run rẩy, đầu cúi thấp, hai tay ôm chặt lấy mặt. Cậu cuộn mình lại, ép chặt đôi chân vào ngực, như thể cố tìm chút che chở cho bản thân.

Mọi thứ trong vài ngày qua đều trở nên hỗn loạn. Cận Đình Hựu nhận ra điều này rất rõ. Từ lúc hắn kết thúc chuyến đi sớm hơn dự kiến để trở về, mọi chuyện đã đi chệch khỏi quỹ đạo vốn có. Và bây giờ, chỉ vì cơn giận vô cớ bùng lên, hắn đã đánh Cận Hướng Dương. Mọi thứ càng thêm rối tung. Cận Đình Hựu cảm thấy bản thân đã mất đi lý trí và vượt qua ranh giới đạo đức. Dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không nên đánh Cận Hướng Dương.

Cận Đình Hựu tiến thêm một bước, lại gần Cận Hướng Dương.

“Anh ơi! Em sai rồi!” 

Cận Hướng Dương nhận ra Cận Đình Hựu đang tiến lại gần, càng thêm sợ hãi, cúi đầu sâu hơn, nức nở: “Anh ơi, em không dám nữa đâu. Đừng đánh em. Em thật sự không dám nữa mà.”

Bước chân của Cận Đình Hựu khựng lại.

Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: “Anh không đánh em đâu. Anh trai sẽ không đánh em.” 

Cận Đình Hựu thấy Cận Hướng Dương vẫn không dám nhìn mình, chỉ cúi đầu khóc, hắn lại tiếp tục dỗ dành: “Nhìn anh một cái nào, Dương Dương.”

“Nhìn anh đi, Dương Dương.”

“Anh không đánh em đâu mà, Dương Dương.”

“Em không tin anh à? Em chẳng phải luôn nói là thích anh nhất sao?”

Giọng nói của Cận Đình Hựu chưa bao giờ dịu dàng và trầm lắng đến vậy. Hắn chỉ nói vài câu, Cận Hướng Dương dù e dè  vẫn từ từ ngẩng đầu lên. Cậu liếc nhìn hắn qua khóe mắt, thận trọng dò xét, thấy Cận Đình Hựu vẫn ngồi yên đó, không có động tĩnh gì, ánh mắt dịu dàng, lại xen lẫn loại cảm xúc mà cậu không hiểu. Nhưng cậu có thể phân biệt được rằng trong đó không có ác ý nào khiến cậu phải sợ hãi.

Mặc dù biết rằng Cận Đình Hựu có lẽ sẽ không đánh mình nữa, Cận Hướng Dương vẫn không dám cử động, chỉ là tiếng khóc vì sợ hãi dần chuyển thành những tiếng nức nở ấm ức. Đôi mắt to của cậu ngấn lệ, mí mắt đỏ hoe, đầu mũi cũng ửng đỏ, trông càng thêm tội nghiệp.

Cận Đình Hựu ngồi xổm xuống gần cậu hơn. Lần này, Cận Hướng Dương không lên tiếng, chỉ mím chặt môi, nhìn chăm chú vào anh trai. Nước mắt lăn thành từng giọt lớn từ đôi mắt ướt đẫm, rơi xuống đôi tay vẫn đang che kín mặt.

Cho đến khi Cận Đình Hựu ngồi sát bên cạnh, Cận Hướng Dương mới khẽ nói: “Anh đừng đánh em nữa, anh ơi.”

“Anh không đánh em,” Cận Đình Hựu lặp lại, “Anh không đánh em.” 

Hắn thận trọng vươn tay về phía cậu. Cận Hướng Dương rên lên một tiếng, vô thức nhắm chặt mắt lại, nhưng rồi chỉ cảm nhận được bàn tay của Cận Đình Hựu nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay đang che mặt cậu.

Thấy cậu vẫn còn run rẩy, Cận Đình Hựu vuốt ve cánh tay rồi đùi của cậu, hỏi: “Em có lạnh không?”

Cảm nhận được sự ân cần của anh trai, nước mắt của Cận Hướng Dương tuôn rơi không ngừng. Cậu chầm chậm mở đôi chân đang co rúm, nhưng cơ thể vẫn rụt rè ép sát vào bức tường lạnh băng phía sau. Cậu không nói gì, nhưng Cận Đình Hựu hiểu ý cậu.

Trong khoảnh khắc đó, Cận Đình Hựu cảm giác như một hòn đá nặng nề với vô số gai nhọn đâm sâu vào ngực mình. Hòn đá ấy không chỉ nặng trĩu mà còn khiến trái tim vốn cứng rắn của hắn bị đâm đến đau nhức từng cơn. Hắn hít sâu một hơi, đứng dậy lấy từ tủ trong phòng tắm ra một chiếc khăn lớn dày, rồi quấn quanh cơ thể ướt lạnh của Cận Hướng Dương.

Dù cậu có hiểu hay không, hắn cũng khẽ nói: “Anh chỉ sợ em lạnh thôi.”

Sau khi quấn khăn chặt chẽ quanh người cậu, Cận Đình Hựu bế Cận Hướng Dương ra khỏi phòng tắm. Cận Hướng Dương ngước mắt nhìn anh trai, rồi bất giác, nước mắt lại trào ra nhiều hơn. Cậu được Cận Đình Hựu bế lên giường, tựa đầu vào thành giường, người vẫn còn quấn trong khăn tắm.

Cận Đình Hựu khoác vội một chiếc áo choàng tắm, rồi ngồi xuống cạnh Cận Hướng Dương, kéo cậu vào lòng ôm chặt. 

Một lúc sau, hắn nói: “Anh không chịu được mùi đồ nướng, em nướng đồ cả tối, trên người ám mùi, vừa nãy chúng ta lại ở gần như vậy, anh ngửi thấy khó chịu, nên… vô tình đánh em.”

Cận Hướng Dương vốn đang thút thít, nghe vậy, liền ngẩng đầu lên, vẫn còn đẫm nước mắt mà nhìn hắn. Cậu nhìn mãi một lúc lâu, thấy Cận Đình Hựu không có vẻ gì giận dữ, liền mím môi hỏi nhỏ: 

“Thế bây giờ anh còn khó chịu không?”

“Em đã tắm rồi, chắc không còn mùi nữa.”

Cận Đình Hựu im lặng một lát, sau đó đặt tay lên sau gáy của Cận Hướng Dương, kéo mặt cậu vào ngực mình, không để cậu nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này, khẽ nói: “Ừm, giờ thì thơm rồi.”

Cận Hướng Dương không khóc nữa, bàn tay che mặt cũng đã buông xuống, ngoan ngoãn tựa vào ngực anh trai.

Cận Đình Hựu vuốt ve mái tóc còn ẩm của cậu, rồi nói: “Ngẩng mặt lên, anh xem vết thương nào.”

Cận Hướng Dương từ từ ngẩng đầu lên. Cận Đình Hựu đặt tay ở bên tai cậu, ngón cái khẽ chạm vào bên má đang dần sưng đỏ. Cận Hướng Dương nhìn lên khuôn mặt anh trai, nước mắt vừa ngừng lại tiếp tục tràn ra. Cận Đình Hựu nhìn vào mắt cậu, rồi lại quan sát vết sưng đỏ ấy: “Cần chườm lạnh một lúc. Để anh gọi bác sĩ Lương mang thuốc đến.”

Hắn dùng khăn lạnh nhẹ nhàng chườm lên mặt Cận Hướng Dương hơn mười phút thì bác sĩ Lương mang thuốc mỡ tới.

Cận Đình Hựu bôi thuốc lên vết máu bầm trên mặt Cận Hướng Dương, cẩn thận từng chút một. Sau khi bôi đều thuốc, hắn hỏi: “Có đau không?”

Thật ra vẫn còn đau, nhưng lúc thuốc mỡ vừa chạm vào da, cảm giác mát lạnh bao phủ lấy vết thương. Không lâu sau, má cậu lại bắt đầu nóng ran, nhói đau, nhưng Cận Hướng Dương nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không đau.”

Cận Đình Hựu im lặng nhìn đôi mắt ướt đẫm và chiếc mũi đỏ hồng của cậu, dường như muốn hỏi điều gì đó nhưng lại kìm chế. Hắn đứng dậy lấy bộ đồ ngủ của Cận Hướng Dương đưa cho cậu. Cận Hướng Dương tự giác mặc vào, sau đó ngồi lặng lẽ ở mép giường, không khóc nữa, chỉ cúi đầu, một chút cũng không động đậy.

Cận Đình Hựu hỏi: “Em muốn ngủ với anh, hay về phòng ngủ của mình?”

Cận Hướng Dương ngắm nhìn vạt áo ngủ của mình, khẽ đáp: “Em muốn về phòng mình.”

Ngón tay của Cận Đình Hựu khẽ động, như phản ứng rất nhỏ. Hắn im lặng giây lát rồi nói: “Ngủ ở đây đi.”

Nghe vậy, Cận Hướng Dương không cố chấp nữa, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.