Hứa Em Nửa Đời, Nhớ Em Trọn Kiếp

Chương 17



Ánh mặt trời đúng lúc sau 12 giờ, Từ Giang nắm xích chó cùng Tả Dục thảnh thơi tản bộ trên mặt cỏ.

Qua mấy ngày nữa Tả Dục sẽ phải về nước, mười năm nay ngoại trừ ngày giỗ của Tả Đường Từ Giang sẽ mang con về mấy ngày, đều ở nước ngoài, cũng nên trở về chăm sóc cha mẹ một chút.

Nhiều năm như vậy, mặc kệ lúc trước hận như thế nào, hiện tại Từ Giang đều không muốn nhắc lại.

Trên máy bay, Tả Dục chỉ ra ngoài cửa sổ hưng phấn nói.

“Lão Từ, mau nhìn, mây bảy sắc!”

Từ Giang nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, thật sự là mây bảy sắc. Anh nhớ rõ lần đó tụ hội bạn học, cũng xuất hiện mây bảy sắc, lần đó, anh gặp lại Tả Đường một lần nữa. Lần này thì sao? Kỳ tích sẽ xuất hiện? Tả Đường đã sớm rời đi rồi.

Xuống máy bay, Từ Giang không hề nghỉ ngơi, đi đến mộ Tả Đường. Trước bia mộ không biết là ai đặt hoa tươi, còn là hoa hồng đỏ.

Từ Giang không đoán được còn ai sẽ đến đây thăm Tả Đường.

Quay người lại đã nhìn thấy người ở cách đó không xa, tuy rằng đều là người tuổi đã qua nửa trăm, Từ Giang vẫn nhận ra anh ấy.

“Không muốn cùng bạn học cũ ôn chuyện à? Mạc Lương?”

Mạc Lương đi rồi lại trở về, hai người nhìn nhau cười.

Từ Giang lấy một bình rượu nhỏ từ trong túi ra.

Mạc Lương móc một bao thuốc từ trong túi ra.

Hai người đàn ông cười cười, ngồi ở trước mộ Tạ Đường, hàn huyên.

Từ Giang vỗ vỗ bả vai Mạc Lương: “Tôi rất hâm mộ cậu.”

Mạc Lương biết anh nói cái gì, tự giễu cười nói: “Tôi thì làm sao lại không thế.”

Rượu uống đến hàm, Từ Giang đánh một quyền vào người Mạc Lương: “Tên nhóc nhà cậu thật là không biết tốt xấu, cậu nói cậu dối trá như vậy, cô ấy làm sao lại coi trọng cậu.”

Mạc Lương cười nói: “Thời niên thiếu còn bồng bột, cô ấy cũng đến cuối cùng mới biết được người mình thích là cậu.”

“Cậu đánh rắm.” Từ Giang dùng đầu lưỡi nói.

Mạc Lương vỗ bả vai Từ Giang, nói: “Tên nhóc nhà cậu đừng được tiện nghi còn khoe mẽ, cô ấy không thích cậu, cô ấy sẽ ở lúc thấy tôi ở nước ngoài nói hai người sẽ kết hôn. Còn cười vui vẻ đến như vậy, tôi trước nay chưa từng thấy một cô gái nào sẽ bởi vì chuyện kết hôn mà vui vẻ thành như vậy, đến đi đường cũng nhảy chân sáo mà đi.”

Từ Giang ngây ngẩn cả người, bọn họ gặp nhau ở nước ngoài?

Mạc Lương thấy anh không nói lời nào, tiếp tục nói: “Tôi gặp được cô ấy ở tỉnh Y, cô ấy mới tốt nghiệp Đại học tham gia công tác, cô ấy tự tin nỗ lực như ánh mặt trời.

Mẹ tôi lúc ấy nằm viện, cô ấy không bởi vì chuyện năm đó mà không để ý đến tôi, ngược lại thì lại chủ động nói chuyện với tôi.

Rối rắm thời niên thiếu, gặp mặt xấu hổ, một ly trà đã giải quyết hết.

Bộ dáng cô ấy nỗ lực thật sự làm người mê muội, tôi thật không nghĩ đến một cô gái khô gầy cuối cùng cũng trưởng thành một nữ bác sĩ thanh thuần hào phóng như vậy.

Ngày cô ấy thi đỗ nghiên cứu sinh, tôi tỏ tình cô ấy, bị cô ấy từ chối.

Sau đó cô ấy nói cho tôi, hai người gặp nhau, cô ấy rung động.

Tôi nhớ rõ cô ấy khi cô ấy ở Vân Nam.

Lúc tôi đến nước B phỏng vấn lại gặp được cô ấy lần nữa.

Lần này, cô ấy không chỉ tự tin, mặt đầy hạnh phúc lại cẩn thận nói, hai người sẽ kết hôn.

Tôi hỏi cô ấy tôi kém cậu ở chỗ nào, cô ấy cười thành tiếng, tiếng cười thanh thuý còn quanh quẩn ở bên tai, cô ấy nói, cô ấy không biết.

Lúc xảy ra nổ mạnh, cô ấy đang kể chuyện của hai người cho hai đứa nhỏ.

Cô ấy bị đè ở dưới phế tích.

Phản quân sẽ lập tức sẽ đến, chúng tôi bị quân chính phủ cưỡng chế hộ tống đến khu an toàn.

Lúc tôi đi theo bộ đội hoà bình tìm được cô ấy, cô ấy còn sống, chỉ là đã rất yếu ớt rồi.

Cô ấy lôi kéo tôi nói, cô ấy biết đáp án rồi, bởi vì đó là cậu.”

Từ Giang đã khóc oà. Xoa xoa nước mắt lung tung, vẻ mặt đắc ý nói: “Cô ấy nói hoa hồng làm ra vẻ!”

Mạc Lương bất đắc dĩ cười.

“Từ Giang, cô ấy chính là kiếp của cậu.”

Từ Giang gật gật đầu: “Tôi cũng là kiếp của cô ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.