Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 007



Edit: Thủy Tích

« Trưởng thôn, ông nói giỡn hả ? » Cha Lý hỏi.

« Loại chuyện này sao có thể đùa giỡn được ? » Vị trưởng huyện nói, « Biết Hàn gia không ? »

Cha Lý cùng mẹ Lý lắc đầu.

« Vậy thì biết lão thị trưởng thành phố Hạ Giang chúng ta tên là gì chứ ? » Trưởng huyện lại hỏi.

Cha Lý cùng mẹ Lý lại lắc đầu.

« Không biết cũng không sao, chuyện này không quan trọng, chuyện tiếp theo mới là trọng điểm. Nhị tiểu thư nhà lão thị trưởng gả tới Hàn gia sinh một trai một gái, từ nhỏ sức khỏe của cô con gái đã không được tốt, rất khó để nuôi sống. Hàn gia tìm một vị tiên sinh mù tính mệnh, nói con gái nhà họ bát tự mâu thuẫn, phải tìm người có bát tự phù hợp mới có thể sống tiếp được, mà người này chính là nhân trung chi long. » Dựa theo cách nói chuyện của người dân quê, tiên sinh mắt mù chính là thầy bói. Đoán mệnh rất đúng.

« Thì liên quan gì tới Tiểu Long nhà chúng tôi ? » Mẹ Lý không hiểu.

« Đã tra qua bát tự Lý Tân Long nhà anh chị, rất phù hợp với bát tự con gái nhà họ. » Trưởng huyện suy nghĩ một chút lại nói, « Đương nhiên, chúng tôi sẽ không để kẻ giả mạo lừa gạt, cho nên chúng tôi đã tra xét và xác nhận qua bát tự con trai nhà anh chị rồi. »

« Chúng tôi vẫn chưa hiểu rõ ý của trưởng huyện. » Cha Lý hỏi thẳng, « Trưởng huyện có thể nói thẳng ra luôn được không ? »

« Ý của tôi chính là muốn đem con trai nhà anh chị đến ở lại Hàn gia, nói thẳng ra thì nhà bọn họ muốn tìm một mối hôn nhân phù hợp để xung hỉ. »

« Sức khoẻ không tốt thì đi tìm bác sĩ đi, tìm con trai nhà tôi có ích lợi gì. » Mẹ Lý không đồng ý.

« Đã khám qua rất nhiều bác sĩ, mà bệnh viện cũng đã kiểm tra qua nhưng không hề có bệnh gì cả. » Trưởng huyện suy nghĩ một chút, cố ý nói cho nặng hơn nữa, « Nói thật thì, đây là phúc khí của anh chị, con trai anh chị có một mối hôn nhân tốt như vậy, người khác cầu còn không có được đâu. Ở trên đã căn dặn qua, trước mắt đứa trẻ còn nhỏ, nhất định anh chị cũng luyến tiếc nó cho nên mỗi kỳ nghỉ sẽ đưa nó về ăn Tết với anh chị. Hơn nữa, bọn họ sẽ bồi dưỡng con anh chị, cho nó học trường tốt nhất, được hưởng nền giáo dục tốt nhất. »

« Này chẳng phải là bảo chúng tôi bán con mình đi sao ? Không đồng ý. » Mẹ Lý thà rằng đói chết cũng sẽ không bán con.

« Đừng đừng đừng. » Trưởng huyện nhíu mày, « Người nhà quê nói chuyện không chịu suy nghĩ, người ta đã miễn phí nuôi nấng con trai cho anh chị, mà tôi thì không có cái phúc khí này, sinh không được con trai, bằng không sẽ đến phiên anh chị sao ? Chuyện hôn nhân này dù không được cũng phải được, không ai đắc tội nổi Hàn gia đâu, đừng nói tôi tàn nhẫn, phim truyền hình trên TV cũng có cốt truyện như vậy, đầu năm nay ai có tiền có thế người đó chính là Hoàng Đế. Bọn họ tới chào hỏi là cho mặt mũi, về sau nếu thành thông gia còn sẽ cho anh chị thêm vẻ vang, nếu anh chị không đồng ý, bọn họ cũng có rất nhiều cách khác để mang đi đứa trẻ đi. Hôm nay tôi nói như vậy, khi nào anh chị đã suy nghĩ kỹ càng rồi thì hãy đến báo cho tôi biết, sau đó chọn một ngày tốt, người bên kia sẽ tự mình đến chào hỏi gia đình. Còn có anh Lý, này chỉ là để đứa nhỏ đến bên kia ở lại mà thôi, trước sau vẫn là con anh, vẫn cùng họ với anh, cháu trai tương lai không phải cũng là của anh đó sao ? Bên kia còn nói, phí sinh hoạt của mấy đứa nhỏ trong nhà anh, bọn họ cũng có thể giúp đỡ giải quyết, bọn họ cầu chính là con gái được bình an, còn anh chị không phải cũng cầu mấy đứa con mình có tương lai tốt đẹp một chút đó sao ? Hàn gia có quyền có thế, tương lai cũng có thể cho mấy đứa nhỏ nhà anh chị một con đường tốt. »


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.