Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 055



Edit: Thủy Tích

Cốc cốc cốc...

"Hạo Hạo, cơm chín rồi, mau đi xuống ăn đi!" Mẹ Lý đứng trước cửa hô to.

"Hạo Hạo?" Thấy bên trong phòng không có tiếng trả lời, mẹ Lý lại hô một tiếng nữa.

"Con... con xuống ngay." Lý Tân Hạo mở miệng. Nhưng mà...

"Ha ha ha..."

Trong ánh mắt Lý Tân Hạo mang theo uất ức, gương mặt cũng trở nên hồng hồng mà nhìn Sơ Lam Phong: "Không được cười." Mẹ ơi, mẹ có thể tới trễ hơn chút nữa không? Mẹ vừa hô lên một tiếng, chồi non nhỏ của con liền đầu hàng.

"Không cười." Sơ Lam Phong xòe bàn tay mình ra, "Em nhìn xem."

"Cút, em muốn đi ăn cơm." Ai thèm nhìn chứ? Cậu mới không nhìn. Nhưng mà, thứ trong lòng bàn tay Sơ Lam Phong, là của mình.

Sơ Lam Phong nhướng mày, liền trát thứ trong bàn tay lên mặt Lý Tân Hạo.

"Khốn kiếp, dơ quá... Ưʍ..." Môi đã bị Sơ Lam Phong chặn lại, mẹ nó, cậu mới mười bốn tuổi, mười bốn tuổi, có hiểu không hả?

Nụ hôn của Sơ Lam Phong cũng không vào sâu như vừa rồi, mà chỉ đùa giỡn cậu trong chốc lát, liền buông ra: "Em xuống ăn cơm trước đi, tôi tắm rửa cái đã."

Lý Tân Hạo duỗi chân ra đá đá y.

"Sao vậy?"

"Nhà em không có quần áo có thể đưa anh thay."

"Ra xe tôi lấy."

Vừa nói, Sơ Lam Phong đã cởi luôn quần áo ra, đi vào phòng tắm rồi.

"Này." Lý Tân Hạo cũng đi đến cửa phòng tắm, "Anh có phải là đàn ông hay không hả?"

Sơ Lam Phong kéo lấy áo sơ mi của mình: "Em muốn mở chân ra thử chút không?"

"Mẹ kiếp, anh không biết xấu hổ." Lý Tân Hạo đóng cửa phòng tắm lại, đi ra khỏi phòng.

Tôi không biết xấu hổ? Sơ Lam Phong khẽ cười lắc đầu, nhưng mà, có phải Hạo Hạo trưởng thành sớm quá không nhỉ?

Cha Lý rụng mất một cái răng, vốn không phải là chuyện gì lớn, buổi chiều còn muốn đi giám hộ việc xây dựng trường học bổ túc nữa, nhưng lại bị Lý Tân Hạo buộc phải đến bệnh viện trồng răng lại.

Không thể cãi lại, cha Lý đành phải nghe lời con trai, sau đó ngồi vào trong xe của vị tiểu thúc kia đến bệnh viện.

Lý Tân Hạo dẫn Sơ Lam Phong đến công trường xây dựng trường bổ túc: "Anh nhìn xem, đây chính là trường học bổ túc của em, đợi sau khi xây xong thì sẽ có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền." Trong giọng điệu của thiếu niên là tràn ngập kiêu ngạo.

Sơ Lam Phong nhìn cậu. Gương mặt dịu dàng quả thật rất là xinh đẹp, nhưng càng đẹp mắt hơn chính là thần thái tự tin trên mặt cậu; lúc nhắc tới cha mẹ là hiền lành; lúc ở trên giường cùng y thì là mong đợi cùng thẹn thùng, nhưng lại nhiệt tình như vậy.

Rồi là hung ác tàn nhẫn khi cậu biết chuyện ba mình bị người ta đánh. 

Mỗi một sắc mặt đều khiến y như bị đắm chìm vào đó, mà không thể tự thoát ra được.

"Tôi ủng hộ em." Sơ Lam Phong không hỏi tại sao cậu lại có loại suy nghĩ phải kiếm nhiều tiền này, miễn đây là quyết định của đứa nhỏ này thì y luôn ủng hộ cậu.

"Anh..." Thấy được sự dịu dàng nơi đáy mắt của Sơ Lam Phong, trái tim của Lý Tân Hạo liền đập bùm bùm, anh ấy... thích mình sao?

"Hạo Hạo..." Thím ba chạy tới, "Hạo Hạo, cô cả của cháu lại tới nhà làm ầm ĩ, mà anh họ Tân Vĩnh của cháu cũng tới nữa."

"Cái gì?" Từ trước tới nay, Lý Tân Vĩnh chưa bao giờ là người biết phải trái cả, vả lại gã còn là một tên côn đồ, cho nên Lý Tân Hạo cảm thấy rất là sốt ruột.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.