Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 064



Edit: Thủy Tích

Xe chạy đến cổng trường trung học, Lý Tân Hạo quyến luyến không thôi nhìn người đàn ông bên cạnh: "Sơ Lam Phong."

Sơ Lam Phong nâng mày.

Lý Tân Hạo nhếch môi, để lộ ra một hàm răng trắng tinh, sau đó nhào tới trên người Sơ Lam Phong, hôn y một chút, sau đó liền xuống xe, vẫy vẫy tay với người trên xe.

Trên xe, Sơ Lam Phong vẫn còn quay vòng trong sự kinh ngạc, chưa hoàn hồn lại. Mãi cho đến khi thiếu niên bên ngoài gõ một cái lên ô cửa sổ thì lúc này y mới phản ứng lại, ấn nút gạt kính xe xuống.

"Sơ Lam Phong, em thích anh." Thiếu niên đứng ngoài xe, nghiêm túc nói với y.

Giờ phút này, Sơ Lam Phong bỗng nhiên cảm thấy cả thế giới chỉ còn có bọn họ. Tôi cũng thích em, lời kịch này y vốn đã chuẩn bị xong. Nhưng mà, Lý Tân Hạo lại đột nhiên vẫy tay với y, sau đó chạy vào trường rồi.

Em thích anh sao?

Sơ Lam Phong cười, Hạo Hạo, em phải nhớ thật kỹ những lời này nha.

Tâm trạng Lý Tân Hạo rất tốt, phải nói là tâm trạng kiểm soát hết mọi thứ trong tay rất rất tốt.

Đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Cát Phu đang nằm sấp trên giường như con ếch vậy, Trần Cố Bình thì đang ngồi ở bên giường của cậu ta, nhìn cái mông trắng bóng của cậu ta. Lý Tân Hạo ngẩn người ra: "Cát Phu đang làm gì vậy?"

Trần Cố Bình vội vàng kéo mền lên cho Cát Phu: "Cậu ấy bị trĩ, tớ thoa thuốc cho cậu ấy".

"À, có nặng lắm không? Có cần đi khám thử không?" Lý Tân Hạo lo lắng nói. Nhưng trong lòng lại nghĩ, trĩ? Lừa gạt ai vậy, rõ ràng là bạo cúc mà.

Cát Phu hung hăng trừng mắt nhìn Trần Cố Bình: "Không sao. Tớ đi khám rồi mới lấy thuốc đó."

Lúc này, cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra, Ngô Tân Duy mặt mày nghiêm nghị từ ngoài đi vào, trong tay xách theo hai cái bình thủy. Lý Tân Hạo nhanh mắt, phát hiện ra một cái bình thủy trong đó là của cậu. Đồ dùng sinh hoạt của học sinh nội trú đều cùng một loại, do trường học phát, mỗi người đều sẽ làm ký hiệu lên trên mỗi cái bình thủy, mà bình của Lý Tân Hạo được buộc dây đỏ, "Tân Duy, cậu lấy nước nóng giúp tớ à, cảm ơn nha."

"Ừm." Bình thường Ngô Tân Duy luôn treo một gương mặt đẹp trai, tính cách thì gần giống như Trần Cố Bình.

"Mấy cậu biết không? Lớp chúng ta thắng giải đấu biện luận rồi đó. Đấu vòng loại tổ chức hồi sáng thứ bảy, lớp chúng ta thắng lớp mười hai, quá sắc bén." Cát Phu thông báo tin tức hot cho các bạn cùng phòng.

Lý Tân Hạo không có hứng thú với chuyện này. Cậu lấy laptop của mình ra, chuẩn bị lên mạng. Trường học quản lý vật dụng xài điện trong ký túc xá rất nghiêm, laptop càng là không được mang đến trường, cho nên Lý Tân Hạo cũng chỉ dùng lén mà thôi. Tuy nhiên, hai ngày cuối tuần không có kiểm tra thì dùng cũng không sao.

Trường học không có mạng, cho nên Lý Tân Hạo đều dùng card mạng của mình.

"Cậu đang viết cái gì vậy?" Thình lình, giọng nói của Ngô Tân Duy truyền từ trên đỉnh đầu của Lý Tân Hạo tới.

Lý Tân Hạo quay đầu lại, đập vào mắt là Ngô Tân Duy mặc áo sơ mi, bởi vì còn chưa cài nút cho nên lộ ra bờ ngực không cường tráng lắm. Nhưng trong mắt nữ sinh, bờ ngực này sợ là rất gợi cảm.

Ngô Tân Duy có vẻ ngoài đẹp trai.

"Không có gì." Lý Tân Hạo đóng Word lại.

"Không phải." Đột nhiên Ngô Tân Duy cúi người xuống, một tay đặt trên bàn phím, một tay đặt trên tay đang cầm con chuột của Lý Tân Hạo, "Cậu đang viết thứ gì đó."

Tư thế này, giống như là giam cầm Lý Tân Hạo vào giữa cậu ta cùng bàn học vậy, có hơi mờ ám.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.