Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 089



Tâm sự đêm 'phia': 

Chẳng hiểu sao mỗi lần đến đoạn kể về gia đình Hạo Hạo là tôi lại đâm lười biếng, có lẽ vì quá lông gà vỏ tỏi nên chán. 

Nhưng sau khi suy nghĩ lại thì thấy là, tôi là người dịch mà còn thấy chán thì mọi người thế nào đây =')) Thế là, lại đâm đầu vào làm tiếp, lại thấy mạch truyện như vậy cũng là điều đương nhiên. Bởi vì mục tiêu sau khi sống lại của Hạo Hạo chính là muốn thay đổi cuộc sống của mọi người trong gia đình, giúp ba em anh chị em của mình có cuộc sống tốt hơn =')) và lâu lâu cho chúng ta chút đường để ăn. Do đó, cũng thấy hợp lý.

Nhắc tới đường, tôi lại mới đọc một truyện siêu hợp gu =')) Thuộc tính: bệnh nan y thấy mình không sống được bao lâu nên hay chui vào mai rùa VẠI ĐƯỜNG công X dỗi thiên dỗi địa duy chỉ không dỗi chồng thụ. Nhưng thấy Hứa Hẹn chưa xong nên thôi đành ngỏm vậy. 

(Có thể sẽ đào hố sau Hứa hẹn, với điều kiện trong thời gian này đừng có nhà nào nghía bộ này của tuiiiiiiiiiii =')))))))

.:.............................................................................................................................:.

Edit: Thủy Tích

Sơ Lam Phong duỗi cánh tay dài ra ôm lấy thiếu niên vẫn luôn trằn trọc trở mình trên giường vào trong ngực: "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Lý Tân Hạo không ngủ được, cậu vẫn đang suy nghĩ về chuyện của Phó Minh và Lý Tiểu Linh, vì vậy khi thấy Sơ Lam Phong cũng không ngủ mới bèn nói chuyện này ra: "Mấy hôm trước, chị cả với chị ba của em có đến bãi biển Từ Hải chơi thì nhìn thấy Phó Minh rất thân mật với một người phụ nữ khác. Có lẽ người này không phải là anh rể, chỉ là vẻ ngoài giống như anh rể thôi. Nhưng mà mẹ em có gọi điện cho chị hai, chị hai nói ngày đó anh rể không ở nhà. Anh nói xem, thế giới này nào có nhiều chuyện trùng hợp đến như vậy chứ, vậy mà lại đi công tác vào lễ Quốc Khánh.

Nhưng mà hôm nay nhìn thấy anh rể và chị em thì giống như là không có vấn đề gì cả. Theo em thấy thì anh rể cũng không tệ lắm." Cho nên cảm thấy rất mâu thuẫn.

Vả lại đối tượng ở đời trước của chị hai cũng không phải là Phó Minh. Thật ra thì Lý Tân Hạo rất lo lắng bản thân ở đời này đã thay đổi nhiều như vậy thì có khi nào thay đổi luôn hạnh phúc của người trong nhà mình hay không.

"Cho nên, em vẫn đang do dự có nên nói thẳng chuyện về anh rể em cho chị hai em nghe hay không?" Sơ Lam Phong ôm lấy eo Lý Tân Hạo, vươn tay sờ lên bụng cậu, bụng thịt thịt sờ thật là thoải mái.

"Vâng."

"Theo tôi thấy thì, hiện giờ chị hai của em xem như cũng hạnh phúc. Nếu như anh rể của em nɠɵạı ŧìиɦ thật thì sau khi nói ra, chị hai của em sẽ đau khổ, kết quả xấu nhất là ly hôn. Nếu như em không nói ra thì có hai loại kết quả, một là chị hai em mãi mãi không biết được, mà có lẽ anh rể em chỉ xem đó là mới mẻ nhất thời, sau đó sẽ cắt đứt với người phụ nữ kia rồi quay về với chị hai em; hay hoặc là hai chị của em đã nhìn lầm rồi, với kết quả này thì chị hai em vẫn sẽ hạnh phúc. Một loại khác là sau này chị hai em mới biết được, thì kết quả xấu nhất vẫn là ly hôn." Sơ Lam Phong phân tích. Với ấn tượng của hắn với Phó Minh hôm nay thì người thanh niên đó có dã tâm, nhưng là chưa đợi được cơ hội thôi.

"Cho nên, nếu như em không nói thì kết quả không xác định. Nhưng nếu em nói ra thì kết quả nhất định sẽ ảnh hưởng đến chị hai em." Lý Tân Hạo hiểu ra.

"Thông minh lắm." Sơ Lam Phong tiến tới, hôn một cái lên trán cậu, "Ngủ đi."

"Sơ Lam Phong."

"Hửm?"

"Cảm ơn anh. Cảm ơn anh đến tìm em, cũng cảm ơn anh đã thích em." Còn phải cảm ơn trời cao đã cho cậu cơ hội được sống lại, cậu đã học được rất nhiều thứ từ Sơ Lam Phong.

Trước đây, cậu là một người nóng tính, mỗi lần suy nghĩ chuyện gì thì chưa bao giờ chịu nghĩ sâu xa hơn, nhưng mà bây giờ, cậu đã học được biết suy tính rồi.

"Không cần khách sáo."

:....:

Con trai của cậu Lý Tân Hạo kết hôn vào ngày 6, cho nên thông thường là ngày 5 sẽ bắt đầu đãi tiệc mừng. Cậu của Lý Tân Hạo có một con trai và một con gái, con gái đã kết hôn lúc Lý Tân Hạo vào cấp hai rồi.

Khi còn bé, Lý Tân Hạo rất thích đến nhà cậu chơi, có lẽ là do tuổi tác cho nên thân thích bên nhà mẹ Lý đều rất cưng chiều cậu. Nhưng đây là ở đời trước.

Đời này, từ khi ra đời đến bây giờ, Lý Tân Hạo rất ít khi đi đến nhà họ hàng, trước nay cậu vẫn luôn là một đứa trẻ yên lặng, khôn khéo. Trừ chuyện xây trường bổ túc.

Bởi vì nhà có khách, cho nên bọn họ định sau khi ăn cơm trưa sẽ qua đó rồi đợi ăn xong cơm tối sẽ trở về, chuyện tiện lợi khi có xe chính là như vậy, chỉ cần lái xe khoảng hai mươi phút mà thôi.

Cả nhà họ Lý có bảy người, cộng thêm cha con Phó Minh là chín, may mà Hàn Đông Lỗi và Phó Minh đều lái xe đến.

Nhà của cậu Lý Tân Hạo là căn nhà lầu hai tầng, bên cạnh còn có một hộ sát vách, là nhà bà ngoại nhỏ của Lý Tân Hạo. Đừng nói là đời này, ngay cả ở đời trước Lý Tân Hạo cũng chưa được nhìn thấy bà ngoại nhỏ của mình. Chỉ biết bà ngoại nhỏ này là em gái của bà ngoại cậu, có một con gái và hai con trai, người con trai út là người điên.

Con trai lớn của bà ngoại nhỏ đó không học nhiều, bây giờ đang mở nhà xưởng ở thành phố Hạ Giang, rất giàu có.

Lý Tân Hạo có biết người cậu họ này, đời trước lúc mẹ cậu bị bệnh, đã từng đi mượn tiền tất cả thân thích trong nhà, mà trong số những thân thích đó chỉ có vị cậu họ này là có tiền nhất, ba cậu mặt dày đi mượn nhưng kết quả người ta lại đưa cho cha Lý mấy cái quần vàmấy cái áo đã mặc qua rồi, nhưng tiền thì lại không có.

Thế hệ của mẹ Lý có nhiều anh em ruột, nhưng lại không thường hay qua lại với anh em họ, thế nhưng sự bạc bẽo của người cậu họ này đã khiến cho cha Lý sống sờ sờ bị tức giận đến nỗi mắc bệnh luôn.

Không có tiền thì không cho mượn cũng được, nhưng lại đưa quần áo đã mặc thì chẳng khác nào là đang đuổi ăn mày.

Nhà ở nông thôn do chính mình xây, khi cần bày tiệc rượu cũng sẽ chọn ngay trong sân nhà mình, như vậy sẽ vô cùng náo nhiệt.

Trước đây, cha Lý nghèo, mà mấy đứa trẻ đi ra ngoài cũng đều mặc quần áo cũ, nhưng bây giờ đã khác xưa, nhà thì xây theo kiểu biệt thự nhỏ, lại còn lắp đặt thiết bị hiện đại, cũng xem như đã khá lên rồi.

Mọi người đều khen ngợi cha Lý có đầu óc kiếm tiền, nhưng không biết đây đều là ý tưởng của Lý Tân Hạo.

"Cuối cùng đã tới rồi, Hạo Hạo và Tân Long cũng tới à." Mợ hai là một người hay nói, rất nhiệt tình, vừa mới há miệng ra là có thể nói đến ba ngày ba đêm.

"Mợ hai."

Mấy đứa trẻ nhà họ Lý lễ phép chào hỏi.

"Đây là con của Tiểu Linh sao, mới gặp hồi Tết mà giờ đã lớn vậy rồi sao." Mợ hai vừa nhìn thấy đứa bé dễ thương đang xấu hổ thì không nhịn được bèn sờ mặt nhóc một chút, rồi mới bế lên, "Con mấy tuổi rồi?"

"Tuổi ta là sáu tuổi, Diên Lâm gọi bà mợ đi con." Lý Tiểu Linh mở miệng.

"Bà mợ." Phó Diên Lâm được dạy rất ngoan.

"Ôi trời, đều đứng ở trước cửa làm cái gì vậy, đi vào đi." Mợ cả ra tới đón mọi người, "Cứ quyết định Tân Long với Hạo Hạo làm rể phụ đi, có em trai nhiều như vậy mà còn lo không tìm được rể phụ hay sao."

"Anh họ với chị dâu quen nhau thế nào vậy ạ?" Lý Tân Hạo hỏi, rất thích hóng chuyện.

"Chị dâu con là con gái của chủ nhà ăn trong công trường anh họ con làm." Nếu như không có quan hệ thì sẽ không thể mở nhà ăn bên trong công trường xây dựng được. Nếu như là nhà ăn lớn thì một năm có thể kiếm được trăm mấy hai trăm ngàn ấy chứ. "Hạo Hạo, Tiểu Linh, mấy đứa ăn cái gì thì tự đi lấy nha, mợ cũng vội hoa cả mắt rồi. Phó Minh nếu không có việc gì thì qua đánh mạt chược với mấy người trẻ tuổi đi, trong nhà cậu nhỏ có mở ba bàn mạt chược đó."

Nhà của cậu nhỏ là ở phía trước nhà cậu lớn.

"Vâng mợ." Họ hàng nhà Phó Minh ít cho nên bình thường cũng không được náo nhiệt như thế này, thật ra thì hắn rất thích bầu không khí gia đình trong nhà họ Lý. Hằng năm, mỗi lần mẹ Lý đi thăm người thân thì hắn đều sẽ đi cùng, đánh mạt chược, đánh bài cửu (*) gì gì đó, hắn cảm thấy rất vui vẻ.

(*) Mọi người muốn biết cách chơi thế nào thì vào link này nhé (https://tipbatbai.com/huong-dan-cach-choi-bai-cuu-on-chau/). Ôi giời, mới biết chơi mạt chược thì bây giờ lại lòi ra bài cửu =')))

Lý Tân Hạo đi lên lầu hai, nhìn thấy em họ đang nằm sấp trên lan can sân thượng: "Nhìn cái gì đó?" Bên nhà mẹ Lý thì Lý Tân Hạo và con trai của cậu út ít hơn cậu bốn tuổi là hai đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà.

"Anh Tân Hạo." Em họ nhiệt tình gọi cậu, rồi vẫy vẫy gọi cậu tới gần, "Tới đây xem này."

Lý Tân Hạo đi tới. Phía dưới sân thượng này là phòng bếp lầu một, dùng nóc của phòng bếp để xây thành sân thượng, vừa hay đối diện với sân của nhà bà ngoại nhỏ, đứng đây có thể nhìn thấy phòng ở lầu một.

Mà em họ đang nhìn vào căn phòng ở lầu một.

Bên trong có một người phụ nữ mặc váy, tóc tai bù xù, trông có vẻ vô cùng âm u. Vì để gió thổi vào phòng cho nên cửa sổ được mở ra một nửa, nhờ vậy mà có thể nhìn thấy được tình hình bên trong.

"Cô ấy sao vậy?" Lý Tân Hạo không hiểu tại sao em họ lại có vẻ hứng thú như vậy.

"Anh họ, người đó là nam." Em họ len lén nói.

"Hả?" Lý Tân Hạo bất ngờ, cũng trào dâng hứng thú.

"Ba em nói cho em biết đó là con trai út của bà ngoại nhỏ, là một người điên." Em họ thì thầm vào bên tai Lý Tân Hạo, "Trước đây vẫn luôn bị nhốt lại, mấy ngày trước mới vừa trở về, hình như là ở trong một cái bệnh viện nào đó."

"Làm sao mà nhóc biết?" Lý Tân Hạo lườm em họ, ở đời trước cậu chưa từng nhìn thấy người con trai bị điên này của bà ngoại nhỏ. Cho nên Lý Tân Hạo cũng không biết những chuyện liên quan tới anh ta.

"Ba em nói." Em họ còn nhỏ tuổi, cho nên ba nói cái gì cũng là đúng cả. Lời nói của ba trong lòng cậu bé tựa như là thánh chỉ vậy, đại biểu cho uy tín mà không ai có thể lay động được.

"Vậy nhóc có biết tại sao ông ấy phải mặc đồ con gái không?" Lý Tân Hạo hỏi.

"Em cũng không biết nữa."

Người điên mà hai người đang bàn tán dường như cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình, cho nên ông ấy đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Tân Hạo.

Dường như trong một chớp mắt, cậu có cảm giác như trái tim bị thứ gì đó đâm một cái, tiếp đó Lý tân Hạo mới phát hiện vậy mà bản thân lại bị dọa sợ.

"Người đó... Người đó..." Em họ vội vàng chạy đi, dường như cũng vừa mới bị giật mình.

Lúc người đó xoay đầu lại, Lý Tân Hạo có thể nhìn thấy rõ mặt mũi của ông ấy, một gương mặt đã được trang điểm, cùng đôi môi thoa son. Trên mái tóc thật dài có cài một đóa hoa, kết hợp với một ánh mắt hung ác nhưng lại lộ ra vẻ tịch mịch vô biên.

Người này, nhìn kiểu gì cũng là một kẻ điên, nhưng cũng giống một con quỷ dữ.

Lý Tân Hạo cũng không dám nhìn nữa mà vội vàng chạy khỏi sân thượng, nhưng trái tim trong ngực vẫn đập bang bang, rất nhanh rất nhanh.

Hai đời cộng lại, Lý Tân Hạo chưa từng sợ hãi đến vậy, kể  cả khi đời trước dùng lửa đốt mình cũng không sợ như vậy, nhưng mà cậu lại bị một người điên hù dọa cho sợ hãi.

Chạy xuống phòng khách ở lầu một, cậu ngồi xem ti vi với mọi người một hồi mà gương mặt đó vẫn cứ lượn quanh trong đầu cậu, nổi bật nhất là đôi môi đỏ chót đó.

Lúc ăn cơm tối xong trở về, ngồi ở trên xe của Hàn Đông Lỗi, Lý Tân Hạo hỏi: "Mẹ, nghe nói cách vách nhà cậu lớn có người điên, có thật không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.