Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 122



Trans: Thủy Tích

Thật ra bà nội Lý rất có phúc. Bốn đứa con trai, hai người con gái, trừ nhà cô cả có đứa con trai không ra gì đang ở trong tù ra, thì điều kiện kinh tế của mấy nhà còn lại đều rất tốt. Không nói nhà Lý Tân Hạo. Nhà chú hai có hai đứa con gái, con gái lớn làm điều dưỡng trong bệnh viện, con gái nhỏ học dự toán công trình, cả hai đều học hành tới nơi tới chốn. Nhà chú ba, nhờ Lý Tân Hạo, bây giờ cũng thuận buồm xuôi gió rất nhiều. Nhà chú tư chồng già vợ trẻ, con cái chỉ mới hai tuổi, tạm thời cũng không có áp lực gì. Nhà cô út cũng có hai đứa con gái, dượng út xuất thân bộ đội, sau đó lại lên làm chủ thầu, một năm cũng kiếm hơn một trăm ngàn.

Cho nên nói cuộc sống bà nội Lý thật ra có thể sẽ rất dễ chịu, nếu không phải bà ta luôn gây chuyện và quá thiên vị như vậy. Mà nhà họ Lý cũng bị người trong thôn bàn tán rất nhiều. Nhiều người bề ngoài thì chia rẽ nhà Lý Tân Hạo với bà nội Lý, sau lưng thì cười bà nội Lý ngu ngốc.

Từ tiểu học, Lý Tân Hạo đã là học sinh thiên tài nổi tiếng trong thôn, sau đó thi đại học đạt thủ khoa khối tự nhiên, đây không phải là chuyện mà ai cũng làm được. Thế nhưng bà nội Lý mắt mù, không nhìn ra cái tốt của nhà ông Lý.

Ba đứa con gái nhà ông Lý, tuy con gái thứ trở thành chê cười nhưng con gái lớn và con gái nhỏ đều tốt nghiệp đại học, hai đứa con trai cũng vào đại học. Nhà ai có phúc như ba mẹ Lý chứ?

Cho nên người trong thôn mới thầm nói sau lưng là bà nội Lý ngu ngốc. Nhưng lòng người vốn ích kỉ, mọi người đều tình nguyện và vui sướиɠ nhìn bà ta ngu ngốc như vậy, bởi vì làm gì có ai muốn thấy người khác sống tốt hơn mình chứ?

Bốn con trai, hai con gái của bà nội Lý đều tụ tập ăn cơm trưa tại nhà chú ba. Thím ba chuẩn bị tổng cộng ba bàn, mỗi bàn đều hơn một ngàn đồng. Đồ ăn ngon thế này chưa chắc lúc ăn Tết gia đình bình thường đã có thể ăn được.

Nhưng thím ba lại là tự nguyện.

Lúc ăn cơm trưa, Lý Tân Nham cũng rời giường. Anh ta bước chậm xuống lầu, tìm kiếm bóng dáng của Lý Tân Hạo trong đám người, bước tới ôm lấy cậu tựa như ôm đứa bé: "Em về lúc nào?"

"Chuyến bay đêm qua tới Hạ Giang, sáng nay mới trở về nhà."

"Vậy mà cũng không nói cho anh biết, đêm qua đến Hạ Giang, sáng nay là anh có thể đi đón em về rồi." Lý Tân Nham nói rồi cười kiêu ngạo, "Anh đây mua xe rồi."

"Chiếc Mazda 6 đậu trước cửa kia đó hả?" Lúc vào nhà, Lý Tân Hạo đã nhìn thấy.

Mọi người đều nghe thấy hai người nhắc tới xe. Lúc này mới năm 2005, có một chiếc xe vẫn rất xa xỉ, mà số tiền này cũng là tự Lý Tân Nham kiếm được. Khi anh ta lái xe về thôn, người trong thôn còn thổi phồng một hồi, bà nội Lý nghe mà vô cùng đắc ý, cũng biết đứa cháu nội này rất giỏi, làm quản lý ở Hạ Giang, một năm thu vào hơn trăm ngàn.

"Ừ, tính năng của Mazda 6 rất ngon, chạy cũng sướиɠ lắm, có muốn chạy thử không?" Lý Tân Nham nheo mắt, trong giọng nói mang theo dụ hoặc.

"Em còn chưa có bằng lái." Lý Tân Hạo bĩu môi, "Ba, chị, mọi người đi học bằng lái đi, nhà chúng ta có nhiều người, ra đường cũng không tiện lắm, khi nào lấy được lại mua hai chiếc xe."

Xì, người ta mua một chiếc, cậu lại muốn mua hai chiếc, đây là tiếng người sao? Nhưng Lý Tân Hạo lại muốn những người khác phải ganh tị.

"Để chị." Lý Linh Linh hào hứng giơ tay, "Chị thích Volkswagen Beetle."

"Chị thích MINI." Lý Tiểu Tiểu cũng giơ tay.

"Mấy đứa muốn làm anh ganh tị chết sao?" Lý Tân Nham cũng cười, "Đúng là nữ sinh."

Lời nói của hai chị em không phải hướng tới Lý Tân Nham, mà là muốn làm những người khác ganh tị. Nhưng mọi người đều không để lời các cô nói trong lòng.

"Tân Nham làm việc gì ở Hạ Giang vậy?" Chồng Lý Miêu Miêu - Trương Ngụy rút một điếu thuốc ra đưa cho Lý Tân Nham, tán gẫu.

Lý Tân Nham nhận lấy điếu thuốc: "Làm hậu cần, do Hạo Hạo giới thiệu, lăn lộn kiếm miếng cơm ăn thôi."

"Hiện tại, buôn bán và hậu cần kiếm được nhiều tiền thật, là công ty hậu cần nào vậy? Có lẽ chúng ta còn có cơ hội hợp tác đấy. Sản phẩm của công ty bọn tôi thường được chuyển tới các nơi trong nước, số lượng thường rất lớn." Ấn tượng Trương Ngụy mang đến cho người khác rất không tệ. Hắn ta có một gương mặt khôn khéo trông rất thành thục. Nguyên đán năm 2003 kết hôn với Lý Miêu Miêu, năm trước Lý Miêu Miêu mới sinh cho hắn ta một đứa bé trai. Nhà Trương Ngụy còn có một anh trai nhưng chỉ mới sinh con gái, bản thân hắn ta lại thích con trai cho nên sau khi Lý Miêu Miêu sinh được con trai, địa vị trong gia đình lập tức được nâng cao. Đương nhiên, bản thân Lý Miêu Miêu cũng là một người rất có thủ đoạn.

"Hậu cần Soubao, chắc anh rể cũng có nghe tới rồi?!" Thật ra mọi người trong nhà đều biết Lý Tân Nham làm việc ở công ty hậu cần nhưng lại không biết ở công ty nào.

Hậu cần Soubao là cái gì? Người thế hệ trước không biết, làm sao mà người trẻ tuổi lại không biết chứ. Trang web Soubao nổi tiếng cả châu Á, mà trong nước lại không hợp tác với công ty hậu cần nào cả. Những nhà buôn trong web Soubao chỉ có thể hợp tác với Hậu cần Soubao, đây cũng là một lý do khiến họ kiếm được nhiều tiền.

"Đương nhiên, đó là xí nghiệp nổi tiếng thế giới mà. Tập đoàn Anh Đằng sáng lập ra trang web Soubao và Hậu cần Soubao, lại phát triển điện thoại thông minh." Nhắc tới tập đoàn Anh Đằng, Trương Ngụy cũng đầy miệng khen ngợi.

Lý Tân Nham cười khẽ: "Cũng may mà Hạo Hạo giới thiệu cho." Đứa trẻ ba năm trước đây, bây giờ đã biết người biết chuyện rồi. Làm việc ở Hậu cần Soubao hơn hai năm, lúc mới vào, Lý Tân Nham chỉ là quản lý của một khu vực nhỏ, những cố gắng đã bỏ ra há là một người thường có thể hiểu được? Anh ta không có bằng cấp cao, cũng không có kinh nghiệm làm việc, lúc làm việc bị nghi ngờ cũng là do bản thân cố gắng chịu đựng.

Trong thế giới này, làm gì có chuyện không làm mà có ăn, trừ khi là có bánh nhân thịt rơi từ trên bầu trời xuống.

"Hạo Hạo thật lợi hại." Trương Ngụy cười khen ngợi một câu.

"Hạo Hạo có con đường riêng, cháu cũng giúp giới thiệu cho chị Viện Viện một công việc với?" Cô út mở miệng, Vương Viện Viện là con gái lớn của bà ta.

"Cháu nhớ chị Viện Viện là kế toán phải không?" Lý Tân Hạo thật ra không có thành kiến gì với nhà cô út cả, ít nhất ở đời trước lúc mẹ Lý bị bệnh cô út cũng cho mượn tiền, mà đời này lúc họ xây nhà cũng cho mượn tiền.

Cộng hai đời lại, cậu đều sẽ ghi tạc những người sống tốt với gia đình mình. Còn người ức hϊếp ba mẹ mình, cậu cũng sẽ không bao giờ quên. Không phải là ức hϊếp lại, mà đời này cũng đừng hòng cậu giúp đỡ, không thừa cơ hãm hại đã là tốt lắm rồi.

"Là kế toán, công ty là tư nhân, trong đó cũng chỉ có mấy người làm việc thôi à, cho nên cái gì thuộc về tài vụ đều do chị làm hết. Công việc vất vả không nói, ông chủ hứa thưởng cuối năm cũng chẳng thấy đâu nên tụi chị mới tức." Vương Viện Viện mở miệng.

Vương Viện Viện cao 165 cm, mặt mày thanh tú, vẻ ngoài thế này rất dễ tìm việc làm.

"Vậy chị Viện Viện muốn làm việc ở nơi nào?" Lý Tân Hạo hỏi, cậu bằng lòng giúp Vương Viện Viện còn có một lý do nữa, đó là muốn mọi người xa cách với nhà cô cả và chú hai.

Vương Viện Viện và Lý Tân Nham quan hệ cũng rất tốt, nhà cô út và bên chồng rất thường cãi nhau cho nên chỉ qua lại với người nhà mẹ đẻ bên này. Mà anh chị em họ bên này cũng chỉ mấy người, lúc còn nhỏ cô út với chú ba cũng gần gũi cho nên Vương Viện Viện và Lý Tân Nham mới thân thiết với nhau.

"Công việc hiện giờ của chị ở Hạ Giang, khi trước cũng học đại học Hạ Giang cho nên chưa từng đi xa quá."

Chỗ họ ở thuộc về thành phố Hạ Giang, cũng là thành phố lớn gần họ nhất cho nên mọi người trong khu ở đều sẽ chọn tới đó học tập và làm việc.

"Được, để em hỏi bạn thử."

Nghe thấy mấy người trẻ tuổi trò chuyện, những người khác cũng không chen vào được câu nào.

Lúc ăn cơm trưa, Lý Tân Hạo đột nhiên nhắc tới: "Thím ba, thím có nghe nói lớp bổ túc nhà bọn cháu là do ai đi báo cáo không?"

"Kẻ đi báo cáo này là loại người không muốn thấy người khác sống tốt, chuyện thất đức như vậy cũng dám làm." Bà nội Lý tìm được đề tài, "Nếu để tôi biết là ai thì ngày nào tôi cũng sẽ tới trước cửa nhà mắng người đó."

Không ai nói chuyện, Lý Tân Hạo, Lý Linh Linh và Lý Tiểu Tiểu thì lại thầm cười nhạt. Bà nội Lý cho rằng bản thân là người tốt sao? Bà ta không khác gì loại người đâm sau lưng người khác này.

"Thím cũng có lén đi hỏi thăm rồi nhưng không có manh mối, nếu đã làm thì chắc chắn sẽ lộ ra nhưng đối phương lại giữ bí mật tốt quá." Đương nhiên thím ba đã đi hỏi thăm, khiến chú ba mất việc sao bà có thể không tức giận được chứ.

"Không sao, để mấy ngày này cháu đến hỏi trưởng thôn xem, ông ấy luôn biết chút tin tức gì đó." Lý Tân Hạo cũng không cho là đúng.

"Trưởng thôn kín miệng lắm, chân núi bên phía chúng ta được mở rộng thành bờ đê, mở rộng bờ đê là người nhà họ Dương, mà người nhà họ Dương lần này lại cùng tranh vị trí trưởng thôn với ông ấy." Thím ba nói.

Cả thôn đều biết chuyện này cho nên cũng không cần phải giấu giếm.

"Ồ... Vậy mọi người định bầu cho ai?" Mỗi người đều có quyền bỏ phiếu.Người nhà họ Dương chính là nhà cách vách họ. Nhà xây còn to hơn nhà họ, cũng rất khí phái.

"Người họ Dương vừa tặng tiền lại tặng đồ, có lẽ vị trí trưởng thôn lần này gần như là của họ rồi." Thím ba thở dài nhưng người nhà họ Lý lại không có qua lại với người nhà họ Dương. "Trưởng thôn làm người khá tốt nhưng không có tiền để làm hậu thuẫn."

"Vợ của người họ Dương nọ miệng độc lắm." Mẹ Lý nói, "Nếu bầu cho họ, không bằng bầu cho trưởng thôn cũ, trước đây trưởng thôn cũng giúp đỡ chút ta rất nhiều."

Lý Tân Hạo không nói chuyện nhưng lại âm thầm ghi nhớ lời mẹ Lý nói. Mẹ Lý không phải người sẽ nói sau lưng người khác, mà hôm nay nói như vậy chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Ăn cơm trưa xong, nhà Lý Tân Hạo về trước. Lần này Lý Tân Hạo về nhà, thứ nhất là thăm ba mẹ, sau đó là tìm cho ra người đã tố cáo lớp học của họ.

"Ba, ba có hỏi thăm trưởng thôn về người báo cáo lớp bổ túc chưa?" Về đến nhà, Lý Tân Hạo nhắc tới chuyện này.

"Ba hỏi rồi, sao có thể không hỏi chứ? Nhưng trưởng thôn nhận được thông báo từ trên xã mới biết được chúng ta không có giấy phép, không hợp pháp, trước đây ông ấy cũng không hề biết mấy thứ này."

Cũng đúng, người ở thời đó, trình độ văn hóa không cao, cho dù là cán bộ trong thôn cũng rất hiếm ai biết được giấy phép kinh doanh gì đó.

"Ba, tối nay chúng ta mời trưởng thôn tới nhà ăn bữa cơm, hỏi ông ấy quen cán bộ xã nào, sau đó chúng ta sẽ dụ cán bộ đó nói ra người đã báo cáo."

"Nhất định phải điều tra chuyện này sao?" Ba Lý do dự, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.

"Nhất định." Lý Tân Hạo hiểu rõ băn khoăn của ba Lý, "Ba cứ yên tâm, trong lòng con có nắm chắc."

"Vậy được rồi, bây giờ ba đi qua nhà trưởng thôn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.