Lý Tân Hạo rất là ngạc nhiên: "Với chỉ số thông minh của cậu mà có thể giấu tới bây giờ đã rất trâu bò rồi."
"Cậu nói gì đấy? Chỉ số thông minh của tớ thì làm sao? Tớ chính là nhân tài với chỉ số thông minh siêu cao đó." Cát Phu kháng nghị. Nhưng tâm trạng vốn đang ủ rũ lại nhờ câu trêu chọc này của Lý Tân Hạo đã khá hơn một chút: "Tân Hạo, cậu nói xem tớ nên làm gì đây?"
"Cậu muốn làm gì? Kết quả sẽ không ngoài hai loại: một là chia tay, hai là tiếp tục. Quyết định của cậu thế nào?" Đối với chuyện này chỉ có hai kết quả như vậy.
"Đương nhiên tớ không muốn chia tay rồi, bọn tớ đã bên nhau nhiều năm như vậy, tình cảm giữa bọn tớ là thật. Nhưng ba tớ nói nếu tớ muốn cùng Thạc Bình bên nhau thì ông ấy xem như không có đứa con là tớ, từ nay về sau ông ấy sẽ không xen vào chuyện của tớ nữa. Tiền học, tiền sinh hoạt, toàn bộ đều không quan tâm. Tân Hạo, cậu không biết đâu, ba tớ từ trước đến nay là người nói một không hai." Nếu có được tình yêu mà phải từ bỏ người thân thì Cát Phu sẽ không bằng lòng, ba mẹ là người thân nhất của cậu ta. "Cho nên tớ nghĩ ra một ý, tớ nói với Thạc Bình rằng bọn tớ cứ giả vờ chia tay trước, đợi bọn tớ tốt nghiệp đại học, có năng lực kiếm tiền rồi sẽ lại từ từ khuyên ba mẹ tớ sau."
"Nếu đến lúc đó ba mẹ cậu vẫn không cho hai người bên nhau thì sao?" Lý Tân Hạo hỏi, "Đây không phải là vấn đề kiếm tiền, cũng không phải vấn đề có tiền hay không. Nếu ba mẹ cậu không đồng ý, cậu vẫn quyết định đồng ý với ba mẹ trước nhưng vẫn sẽ cùng Thạc Bình yêu nhau trong lén lút sao?"
Chuyện này... Cát Phu không nghĩ tới.
"Từ nhỏ tớ đã cùng Thạc Bình lớn lên, trong lúc không biết giữa đàn ông với đàn ông không thể yêu đương thì đã thích lẫn nhau rồi. Quan hệ giữa hai nhà cũng rất thân thiết, hồi nhỏ qua nhà nhau cũng giống như về nhà mình vậy. Nhưng sáng nay, ba mẹ tớ từ nhà bà ngoại về phát hiện quan hệ giữa hai bọn tớ, ba tớ lập tức bảo Thạc Bình về nhà trước, sau đó nói chuyện riêng với tớ.
Tớ kể chuyện ba nói với tớ cho Thạc Bình nghe, sau đó cũng nói quyết định của mình ra nhưng cậu ấy lại tức giận cúp máy." Đầu óc Cát Phu vẫn luôn rất đơn giản, cậu ta chưa từng nghĩ tới mình và Trần Thạc Bình ở bên nhau lại là chuyện khó khăn đến vậy, "Bây giờ, ba mẹ Trần còn chưa biết chuyện này, ba tớ nói, tớ không biết xấu hổ nhưng ông ấy còn cần mặt mũi. Sau đó, tớ lại hỏi Thạc Bình vì sao cậu ấy giận?
Thạc Bình nói, nếu tớ muốn công khai với cậu ấy, cậu ấy sẽ nói chuyện của bọn tớ cho ba mẹ biết rồi sẽ cùng tớ rời khỏi nhà. Cậu ấy sẵn sàng chứng minh cho ba mẹ là hai bọn tớ bên nhau sẽ hạnh phúc. Nhưng Tân Hạo à, tớ sợ."
Lý Tân Hạo im lặng. Đúng vậy, một đứa trẻ hai mươi tuổi làm gì có can đảm để công khai chứ.
"Nếu cậu lo lắng việc học, lo lắng tiền sinh hoạt, tớ có tiền, có thể cho cậu mượn đến khi cậu tốt nghiệp đại học. Cho nên khi tiền không phải vấn đề, cậu phải suy nghĩ xem cậu muốn giải quyết chuyện này thế nào? Trần Thạc Bình không yên tâm, cậu ấy sợ cậu chịu thua ba mẹ, bởi vì tính cách cậu quá mềm mại." Học chung ba năm cấp ba, Lý Tân Hạo rất hiểu Cát Phu. Tuy tính cách rất tốt, người cũng dễ chịu nhưng lại hay do dự thiếu quyết đoán, thảo nào khiến Trần Thạc Bình tức giận đến vậy.
Nhưng từ trong những lời Trần Thạc Bình nói có thể khẳng định, cậu ấy đã chuẩn bị sẵn sàng để thẳng thắn với ba mẹ. Điều cậu ấy cần chính là sự tin tưởng và khích lệ từ Cát Phu.
"Tớ không biết." Lúc này, Cát Phu không thể suy nghĩ được quá nhiều thứ, "Tân Hạo, tớ có thể đến nhà cậu ở lại vài ngày không?"
Nếu như ba mẹ Cát Phu cứ đánh cậu ta, mắng cậu ta, hoặc là làm ầm lên, có lẽ Cát Phu sẽ nổi loạn kháng cự lại. Nhưng họ lại bắt cậu ta phải lựa chọn, hoặc là chia tay, hoặc là cắt đứt quan hệ ba con.
Bởi vì ba cậu ta quá quyết liệt cho nên Cát Phu mới sợ hãi.
"Được, bây giờ tớ đang ở khu giải trí Đông Thắng, cậu biết chỗ chứ?"
"Biết, bây giờ tớ sẽ đến ngay, khi nào tới tớ gọi điện cho cậu.
"Được, tạm biệt."
Đã nói chuyện với Cát Phu xong, Lý Tân Hạo vẫn còn rơi vào tự hỏi ngắn ngủi. Nếu chuyện cậu và Sơ Lam Phong bị ba mẹ biết sẽ như thế nào? Sẽ chẳng thế nào cả. Đầu tiên, Sơ Lam Phong khác Trần Thạc Bình, anh ấy là một người đàn ông độc lập, có suy nghĩ trưởng thành. Mà mình cũng không giống Cát Phu. Hy vọng lớn nhất đã từng của cậu chính là người nhà có thể bình an, vui vẻ tồn tại. Mà nay, cậu đã làm được rồi. Cho nên, tâm nguyện đời này của cậu đã hoàn thành xong.
Từ sau khi cậu gặp sự cố máy bay, lúc ở trên đảo nhìn thấy Sơ Lam Phong kinh hồn bạt vía, cậu đã thề rằng đời này cậu sẽ không phụ người đàn ông này. Cho nên hiện tại, cậu chỉ muốn ở bên cạnh Sơ Lam Phong, cho dù ba mẹ không đồng ý, cậu cũng muốn bên cạnh anh.
Bởi vì, cậu không bao giờ muốn khiến Sơ Lam Phong phải đau lòng vì mình như vậy thêm lần nào nữa.
Sau khi lấy lại tinh thần, Lý Tân Hạo bắt đầu cùng mọi người chơi "Mười điểm rưỡi" (*). Đánh bài, trước đây lúc ở nhà, người một nhà cũng có chơi, lúc đó mỗi lần chỉ chơi một đồng nhưng lúc thắng thì có thể kiếm được mười đồng, lúc thua cũng vậy. Mà bây giờ, Lý Tân Hạo đặt một lần mấy trăm thì số tiền sẽ dao động lớn hơn nhiều.
Lý Tân Hạo chỉ là muốn gϊếŧ thời gian mà thôi, tâm thái khác hoàn toàn với những người muốn kiếm tiền. Mà người sẽ chơi Mười điểm rưỡi cũng không phải là người nghiện cờ bạc.
Lá gan Lý Tân Hạo rất lớn nhưng người ta có câu thành ngữ, tay mới sờ bài, hôm nay những lời này rất thích hợp với Lý Tân Hạo, cậu khá là đỏ. Người ngồi bên cạnh thấy vậy lập tức đặt hết tiền vào chỗ cậu, phía dưới nhà cái có tổng cộng bốn nhà, nhà cái ăn hết tiền của những người kia cũng không đủ chung cho Lý Tân Hạo.
Nhà cái là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trước mặt chất chồng rất nhiều thẻ tiền nhưng anh ta lại càng thèm thuồng với số thẻ trước mặt Lý Tân Hạo, rồi lại biểu hiện ra khá là bình tĩnh.
"Rút nữa không?" Nhà cái hỏi.
Trước mắt Lý Tân Hạo đè một tấm hình người, lại rút thêm ba lá, ba lá đó đều là hình người. Nói cách khác, nếu lại rút được thêm một lá hình người nữa, cậu sẽ được ngũ tinh. Ngũ tinh là sẽ ăn năm, trong lòng cậu rục rịch. Mà bốn lá bài mới hai điểm, chắc chắn phải rút thêm.
Nhưng chỗ chia bài chỉ còn một lá chưa lật.
Lý Tân Hạo đã tính thử, còn một lá mười và một lá K chưa xuất hiện. Nếu lá chưa lật cuối cùng đó là K thì cậu sẽ được ngũ tinh, còn nếu nó là mười thì cậu sẽ nổ, mười hai điểm. Nổ chính là bản thân bị tiêu diệt, chết thẳng cẳng.
(*) Mười điểm rưỡi: Lối chơi cơ bản được chơi từ 2 đến 4 người, bao gồm 54 quân bài, mục tiêu là tính tổng số điểm của các quân bài trên tay, lớn nhất không vượt quá mười điểm rưỡi.
Thẻ điểm: A, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 9, 10, trong đó A là 1 điểm và các thẻ khác là điểm riêng.Thẻ người: J, Q, K được gọi là "thẻ người" và được tính là nửa điểm.
Tui hiểu sơ vậy á, giải thích cho mấy bà hiểu =")))) Sau chương này cũng bị thiếu mất raw, không khớp với chương sau nhá.