"Wow, đẹp trai quá." Cát Phu lấy điện thoại của Lý Tân Hạo qua nhìn người trong đó một lúc lâu, khi trả lại cho Lý Tân Hạo còn lưu luyến không rời lại nhìn thêm vài lần. "Người đó... Lớn tuổi hơn chúng ta phải không?"
Người đàn ông hai mươi tám tuổi, so với đám sinh viên mới hai mươi tuổi bọn họ, khí thế và khí chất đều hoàn toàn khác biệt.
Lý Tân Hạo khinh thường liếc Cát Phu, ông chú nhà cậu kị nhất là nhắc tới tuổi tác: "Cậu biết cái rắm gì?"
"Xí, cậu đang nói tiếng người sao?"
"Chẳng lẽ trừ tiếng người ra, cậu còn hiểu những tiếng khác nữa?" Lý Tân Hạo hỏi lại.
... Cát Phu lặng lẽ câm miệng. So về nhanh mồm nhanh miệng, làm sao cậu ta có thể thắng Lý Tân Hạo được chứ.
Lý Tân Hạo và Cát Phu cùng đi tới cửa hàng ăn vặt. Nhưng trước khi đi, Lý Tân Hạo có gửi một tin nhắn cho Hàn Đông Lỗi, báo rằng mình đã rời đi cùng bạn rồi.
Hàn Đông Lỗi nhìn thấy tin nhắn, sững người một lúc lâu mới trả lời một câu: "Được."
Cát Phu ở lại nhà Lý Tân Hạo mấy ngày. Trong lúc đó, mẹ Cát có gọi điện tới, biết Cát Phu đang ở nhà Lý Tân Hạo, bà rất yên tâm. Ngày nào Cát Phu cũng nhắc tới cái tên Lý Tân Hạo này, người nhà họ Cát đều biết cậu thiếu niên thiên tài của tỉnh năm đó, năm ngoái trong kỳ thi đại học còn là thủ khoa khối tự nhiên nữa. Cho nên, biết cậu ta đang ở nhà Lý Tân Hạo, ba mẹ Cát rất yên tâm.
Nhưng ở nhà người khác thật sự không phải là cách giải quyết vấn đề.
Trần Thạc Bình biết được cũng tới dẫn Cát Phu đi.
Sau đó mấy ngày trước khai giảng, Cát Phu gọi một cuộc điện thoại cho Lý Tân Hạo, nói hai người đã chia tay rồi. Bởi vì Trần Thạc Bình nói chuyện này cho ba mẹ Trần biết, sau đó ba mẹ hai bên làm ầm lên, từng là bạn bè tốt nhưng vì vấn đề của con cái đã bắt đầu đổ hết trách nhiệm cho con trai đối phương.
Cát Phu cảm thấy quá mệt mỏi cho nên cậu ta nói chia tay.
Trần Thạc Bình không đồng ý nhưng cũng không giữ lại.
Lúc Lý Tân Hạo nhận được điện thoại, cậu vốn định gọi điện cho Trần Thạc Bình nhưng chuyện tình cảm của người khác, cậu không tiện xen vào. Vả lại, Trần Thạc Bình là một người lý trí, nếu cậu ta đã quyết định thì người ngoài không thể can thiệp được. Nhưng nghe thấy tiếng Cát Phu khóc như muốn chết đi sống lại, trong lòng Lý Tân Hạo cũng rất khó chịu.
Vào ban đêm, Lý Tân Hạo gọi điện cho Sơ Lam Phong, mất mát kể chuyện Cát Phu và Trần Thạc Bình cho anh nghe. Sơ Lam Phong dỗ một lúc lâu mới dỗ được Lý Tân Hạo đi ngủ.
Ngày hôm sau, lúc Lý Tân Hạo thức dậy, chú Sơ đã đến, tiện thể đóng gói cậu mang đi.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Tới sân bay, Lý Tân Hạo vẫn còn đần độn.
Sơ Lam Phong đưa vé máy bay cho cậu, sau đó mỉm cười: "Đi kết hôn."
Hiểu được sự lo lắng và bất an của thiếu niên, cho dù cậu cố gắng biểu hiện ra thật bình tĩnh nhưng Sơ Lam Phong không muốn thấy một chút lo lắng nào từ cậu, dù là một chút cũng không muốn.
"Hả..." Lý Tân Hạo trợn tròn mắt nhìn vào mắt Sơ Lam Phong, trông rất là ngốc nghếch. Nhưng sau đó lại khó nén kích động và vui sướиɠ. "Em còn chưa chuẩn bị gì cả mà." Cậu bĩu môi, oán trách Sơ lam Phong.
"Em còn muốn chuẩn bị cái gì nữa?" Sơ Lam Phong nhướng mày.
"Chuẩn bị tiếp thu thân phận chồng." Lý Tân Hạo trả lời.
"Đến tối lại cho em chuẩn bị."
"Xì, háo sắc... Lưu manh."
Kết hôn là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Cho dù không có phù dâu, phù rể, cũng không có người nhà và bạn bè thân thiết nhưng chỉ cần có hai chú rể là đã đủ rồi.
Dưới sự chứng kiến của cha nhà thờ, dưới sự săn sóc của thần linh, hai người cam kết lời thề một đời một kiếp bên nhau.
Lý Tân Hạo một đời một kiếp cho dù giàu, nghèo, bệnh tật, cũng sẽ không rời không bỏ Sơ Lam Phong.
Sơ Lam Phong một đời một kiếp cho dù giàu nghèo, bệnh tật, cũng sẽ không rời không bỏ Lý Tân Hạo.
"Chúc mừng hai con." Cha mỉm cười rời đi.
Người đàn ông ôm chặt lấy thiếu niên, dưới tượng Chúa, anh làm càn, kiêu ngạo hôn lên bờ môi đỏ mọng của thiếu niên. Từ nay về sau, người này sẽ là bạn đời của anh, làm bạn anh một đời một kiếp.
(*Kết hôn rồi, tui đổi xưng hô sang anh em cho dịu ><)
Lý Tân Hạo nở nụ cười, cậu mổ một cái lên mặt Sơ Lam Phong: "Không được." Lý Tân Hạo không phải là người theo thuyết vô thần. Cậu có được cơ hội sống lại đáng quý cỡ nào, cho nên cậu tin Phật, tin Chúa, tin hết thảy các tín ngưỡng. Vì thế mà cậu không muốn ở trước mặt họ, làm chuyện tuy là tốt đẹp nhưng sẽ khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh này.
Cho nên buổi tối này, họ nằm trên giường phủ đầy cánh hoa hồng trong phòng khách sạn, mặc sức dây dưa lẫn nhau, gặm c ắn lẫn nhau. Đây là đêm động phòng hoa chúc của họ.
Qua Tết nguyên tiêu, trường học khai giảng.
Ngày đầu tiên sau khi khai giảng, danh sách sinh viên tham gia nghiên cứu khoa học đã được thông báo. Thành tích của Lý Tân Hạo đứng đầu lớp. Đối với y học, Lý Tân Hạo bắt đầu từ con số không nhưng sự cố gắng nỗ lực mà cậu âm thầm trả giá chỉ có Sơ Lam Phong mới nhìn thấy được.
Bởi vì Lý Tân Hạo muốn ở một ngày nào đó trong tương lai, có thể không cần quan tâm tới sự phản đối của bất kỳ ai mà quang minh chính đại ở bên cạnh Sơ Lam Phong, cho nên cậu đã trả giá gấp hai, gấp ba, thậm chí càng cố gắng nhiều hơn nữa. Mà cuối cùng, đến hôm nay sự cố gắng của cậu đã nhận được hồi đáp.
Có rất nhiều giáo sư muốn nhận Lý Tân Hạo làm học trò nhưng Lý Tân Hạo lại muốn làm cùng với giáo sư Lâm Hán Ngôn. Cho nên trước đó, Lý Tân Hạo đã gửi thành tích và luận văn của mình vào hộp thư của giáo sư Lâm Hán Ngôn rồi.
Cậu cũng không nói chuyện này cho Lâu Từ biết. Nếu muốn đi cửa sau, cậu hoàn toàn có thể dựa vào Sơ Lam Phong nhưng cậu không làm thế.
Lâm Hán Ngôn không có hứng thú với thành tích của Lý Tân Hạo. Nhưng ông lại có ấn tượng với cái tên Lý Tân Hạo này, bởi vì những lúc ông và Lâu Từ làm thí nghiệm, cậu học trò này đã tới quan sát mấy lần. Hơn nữa, thứ khiến Lâm Hán Ngôn thấy hứng thú chính là luận văn của Lý Tân Hạo.
Một bài luận văn hoàn mĩ nổi trội tới cỡ nào, đây là tinh hoa được chắt lọc ra sau mười mấy lần thực nghiệm.
Lý Tân Hạo làm thí nghiệm gần như đã tới mức mất ăn mất ngủ.