Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 141



Trans: Thuỷ Tích

Ngày hôm sau, Lý Tân Long đón Lý Tân Hạo ra viện, quay về nhà mua sau khi Lý Tân Long và Hàn Vân Phỉ kết hôn, chứ không phải nhà họ Hàn.

Sau khi Lý Tân Long kết hôn với Hàn Vân Phỉ đã mua một căn hộ xa hoa trong một toà nhà cao tầng, sinh hoạt giữa hai vợ chồng vẫn luôn rất tốt cho đến khi biết được chuyện của Lý Tân Hạo và Hàn Đông Lỗi.

"Chị dâu đi làm rồi sao?" Căn hộ ba phòng hai sảnh. Lý Tân Long và Hàn Vân Phỉ còn chưa có con cho nên hai vợ chồng vô cùng ngọt ngào.

"Ừ, mấy ngày nay cô ấy ở nhà họ Hàn." Lý Tân Long trả lời. Lý Tân Long không thể tha thứ cho Hàn Đông Lỗi vì đã làm tổn thương em trai mình nhưng trong chuyện tình cảm lại không có ai đúng ai sai, Hàn Vân Phỉ không thể trách mắng anh trai mình cho nên hiện giờ cả hai người đều cần bình tĩnh lại.

"Phòng bên này đã dọn dẹp lại rồi, bây giờ em cứ ở lại đây đi. Căn nhà này do anh hai kiếm tiền mua, vay tiền cũng do anh trai trả cho nên em đừng lo lắng." Lý Tân Long nói.

Lý Tân Hạo lắc đầu: "Em không lo lắng." Thanh niên với khí chất điềm nhiên khác hẳn tối tăm như ngày xưa. Hai mắt sáng ngời chứa đựng ý cười rạng rỡ chói lọi. Lý Tân Hạo vốn đã xinh đẹp, do nằm viện một tháng nên làn da càng thêm trắng, trên người mang theo mùi nước thuốc có chút trạng thái của người bệnh, nhưng không thể lấn át khí chất của cậu.

Lý Tân Long nhìn mà sững người. Bắt đầu từ khi nào em trai yếu ớt khờ dại của anh cũng có khí chất thanh nhã xuất trần như vậy chứ?

"Vậy là tốt rồi, chiều nay anh có một cuộc họp, đây là chìa khóa nhà và thẻ ngân hàng, em cần gì thì tự đi mua. Nhưng... Nhưng không thể suy nghĩ dại dột nữa."

"Em biết rồi." Lý Tân Hạo cười vỗ bả vai anh trai, "Anh yên tâm đi, em không sao rồi."

"Vậy thì tốt." Em trai như bây giờ có vẻ rất đáng tin cậy.

"Trong phòng sách có máy tính không?" Lý Tân Hạo nhớ tới một vấn đề.

"Laptop mang tới công ty rồi, bình thường anh với Vân Phỉ cũng không lên mạng nhiều, có cần dùng cũng dùng laptop thôi. Chiều nay em tự đi mua một cái đi?" Lý Tân Long đề nghị.

"Được, anh dẫn em tới trung tâm kỹ thuật số đi."

Hiện giờ là năm 2010, đã khác xa thành phố Hạ Giang trong trí nhớ của Lý Tân Hạo rồi.

Thành phố Hạ Giang năm mươi năm sau là thành phố xinh đẹp nhất trong ký ức của cậu. Cậu và Sơ Lam Phong sống bên bờ biển, mỗi ngày cùng nhau ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, nắm lấy tay nhau không rời. Cho dù hai người đã đầu bạc, trong lòng nhau vẫn là dừng lại tại thời khắc lãng mạn nhất.

Thanh niên xinh đẹp và người đàn ông tuấn tú.

Sơ Lam Phong năm mươi năm sau đã hơn tám mươi tuổi, anh đã không thể bế nổi Lý Tân Hạo nữa nhưng bàn tay anh vẫn to rộng hữu lực như trước. Mỗi ngày đi dạo trên bờ biển, anh luôn dắt lấy Lý Tân Hạo chưa bao giờ buông ra.

Nước mắt từng giọt rơi xuống. Thời tiết vào tháng sáu cũng không nóng, cậu thanh niên mặc đồ thể thao màu đen ngồi trên bậc thềm của trung tâm kỹ thuật số ôm lấy hai chân, khóc như một đứa con nít.

Cậu lấy điện thoại hôm qua Lý Tân Long mới mua cho mình ra, không cầm lòng nổi bấm một dãy số. Là số điện thoại của Sơ Lam Phong, sau khi cậu quen anh vào lúc mười bốn tuổi trở đi cũng chưa từng thay đổi.

Điện thoại reo hai tiếng đã có người bắt máy: "Xin chào, tôi là Sơ Lam Phong." Giọng nói trầm thấp lạnh băng tựa như máy móc từ trong loa điện thoại truyền tới.

Nhưng mà... Lý Tân Hạo đã khóc tới nỗi không thể kiểm soát được.

Hạo Hạo, kiếp sau, chúng ta lại yêu thêm một đời, được không?

Người đàn ông tuấn tú mặc áo sơ mi đen, phía dưới là quần dài màu xám, cởi bỏ ba cúc áo trên cùng để lộ ra một mặt quyến rũ của anh.

Người đàn ông đứng trên tòa cao ốc cao ba mươi hai tầng. Thật ra ở thủ đô tràn ngập quyền quý, tòa cao ốc ba mươi hai tầng cũng không cao nhưng nếu đây là đất của chính mình thì rất có giá trị.

Sơ Lam Phong không thích cao ốc quá cao, anh cảm thấy như vậy cách mặt đất quá xa, sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ. Cho nên ba mươi hai là con số anh thích nhất. Mà năm nay, anh cũng vừa đúng ba mươi hai tuổi.

Bên kia đầu dây vẫn không có ai nói chuyện nhưng tiếng khóc bị kiềm nén đó cũng rõ ràng truyền tới. Lần đầu tiên Sơ Lam Phong không ngắt cuộc gọi xa lạ kỳ quặc này. Anh nghe đối phương khóc, mà tiếng khóc đó rất đè nén.

Tiếng khóc từ từ ngừng lại, sau đó... Tút tút tút. Điện thoại đã bị người cúp.

Sơ Lam Phong sững người ra, anh nhìn thời gian cuộc gọi, anh đã nghe một người xa lạ khóc suốt 14 phút 08 giây, sau đó kết quả là bị người ta ngắt máy.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Sơ Lam Phong chưa trải qua đại não tự hỏi đã gọi lại số điện thoại đó.

Lý Tân Hạo biết mình khóc mới nhận ra mình vừa làm một chuyện vô cùng ngốc nghếch. Cuộc gọi đã được nối máy, người bên kia đầu dây còn nói: "Xin chào, tôi là Sơ Lam Phong."

Đang lúc Lý Tân Hạo tìm lý do để giải thích thì điện thoại tắt mất tiêu.

Đây là điện thoại Lý Tân Long vừa mua hôm qua, đã dùng hết pin, cậu còn chưa sạc lại.

Xin lỗi, số điện thoại ngài vừa gọi đã tắt máy.

Giờ phút này, trong điện thoại Sơ Lam Phong có một giọng nói vang lên.

Mà anh, ngay cả một câu SHIT cũng không thể mắng.

"BOSS, bảng báo cáo cuối năm của khách sạn Hương Châu ở Hạ Giang đã gửi tới." Khách sạn Hương Châu ở thành phố Hạ Giang là một trong sản nghiệp của tập đoàn Hàn thị. Năm đó, lúc Hàn U Nhụy gả cho Sơ Nhâm Niệm, ông Hàn đã tặng cổ phần của khách sạn Hương Châu lại làm của hồi môn cho bà. Cũng có nghĩa, cổ phần của tập đoàn Hàn thị sẽ không có phần của bà.

Sau khi Sơ Lam Phong trưởng thành, Hàn U Nhụy đã tặng lại cổ phần của khách sạn Hương Châu cho anh xem như là quà trưởng thành. Thật ra trong số rất nhiều tài sản của Sơ Lam Phong, khách sạn Hương Châu là kiếm được ít tiền nhất. Thứ nhất, thiếu người quản lý. Thứ hai, sự cạnh tranh giữa các khách sạn lớn ở Hạ Giang rất gay gắt, thiết kế của khách sạn Hương Châu đã không theo kịp nhu cầu phát triển của thành thị nữa. Thứ ba, một dự án xử lý nguy cơ của Sơ Lam Phong còn thu về số tiền cao hơn lợi nhuận một năm của khách sạn. Anh thật sự không thể tiêu tốn thời gian quý giá của mình ở loại khách sạn này được. Mãi đến gần đây khi tiếp nhận một dự án chuỗi khách sạn ở nước ngoài mới nhớ tới lúc mình trưởng thành có nhận được một món quà như vậy.

Bởi vì khách sạn Hương Châu vẫn do tập đoàn Hàn thị quản lý, tuy anh là cổ đông lớn nhất của khách sạn nhưng cũng chỉ lấy hoa hồng hằng năm thôi.

Mà từ khi Hàn Đông Lỗi tiếp nhận chức vụ Tổng giám đốc Hàn thị, Sơ Lam Phong cũng không nghi ngờ năng lực làm việc của Hàn Đông Lỗi.

Số tiền nhỏ nhoi từ khách sạn Hương Châu, anh cũng không để ý tới.

Sơ Lam Phong tạm thời đặt cuộc điện thoại xa lạ vừa rồi sang một bên, cầm lấy bảng báo cáo từ Chương Lạc, lật vài trang: "Đặt cho tôi một vé máy bay sớm nhất tới Hạ Giang."

"Vâng."

Chương Lạc, trợ lý của Sơ Lam Phong.

Lý Tân Hạo không rành máy tính, không chỉ có máy tính, trên phương diện sinh hoạt hằng ngày cậu vốn là đồ ngốc. Một đời kia, từ ăn tới mặc lại tới dùng đều do một tay Sơ Lam Phong ôm đồm hết. Rời xa Sơ Lam Phong, nếu không có ai săn sóc, cậu phát hiện chính mình không thể sống được.

Đối mặt với mấy câu hỏi của nhân viên bán hàng, cậu không hiểu gì hết.

Cuối cùng quyết định một chiếc laptop nhãn hiệu DELL, bộ nhớ siêu lớn, tính năng siêu tốt, lại siêu chất lượng.

Vả lại còn là kiểu dáng mới nhất, đen nhánh lại lóe sáng, siêu mỏng, mười ba nghìn nhân dân tệ, quẹt thẻ của Lý Tân Long.

Cài đặt máy tính cần hai tiếng đồng hồ, vì thế Lý Tân Hạo lại đi dạo trung tâm mua sắm gần đó. Bộ đồ thể thao trên người cậu là hiệu Clover, Lý Tân Long mới mua hôm qua nhưng chỉ có một bộ.

Lý Tân Hạo lại đi mua cho mình một chiếc quần jean màu xanh nhạt, một chiếc sơ mi màu khói, một chiếc sơ mi màu hồng nhạt, lại mua giày thể thao, giày lười, lại thêm một bộ đồ thể thao màu xám, mấy cái qυầи ɭóŧ CK.

Lý Tân Hạo không có khái niệm về đồ dùng sinh hoạt. Một đời kia, quần áo cậu mặc từ trong ra ngoài không có chỗ nào là không được tuyển chọn một cách tỉ mỉ, đó là một trong số những hứng thú của Sơ Lam Phong. Cho dù chọn một cái qυầи ɭóŧ cho Lý Tân Hạo, Sơ Lam Phong cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng tình cảm mãnh liệt lúc c ởi đồ cậu ra.

Mang theo bao lớn bao nhỏ quần áo, còn có máy tính, hôm nay dùng hết của Lý Tân Long hai mươi ngàn. Đối với dân đi làm như Lý Tân Long, hai mươi ngàn không phải con số nhỏ.

Hiện giờ, Lý Tân Long giữ chức quản lý hạng mục trong tập đoàn Hàn thị, mỗi năm thu vào hai ba trăm ngàn nhưng nhà và xe còn phải trả cho nên Lý Tân Long vẫn rất tiết kiệm.

Lý Tân Hạo chưa bao giờ nghĩ tới mình cũng sẽ có một ngày tiếc đứt ruột vì hai mươi ngàn. Một đời kia, cho dù hai triệu hay hai chục triệu cậu cũng chưa từng cân nhắc tới.

Về đến nhà, Lý Tân Hạo lên mạng bằng mạng không dây, cảm thấy rất thoải mái.

Cậu không vội tìm việc làm. Ở đời kia, cậu đã sống gần tám mươi năm, đối với những chuyện ở đời này đều là xa lạ, thậm chí ngay cả những việc linh tinh về Hàn Đông Lỗi cũng không có ấn tượng mấy.

Mà Lý Tân Hạo không vội tìm việc làm còn có một nguyên nhân nữa, cậu muốn đi thủ đô. Cậu cũng không định ở lại Hạ Giang, cậu định sau khi khỏe lại sẽ trở về thôn một chuyến, nhìn xem ba mẹ ở đời trước đã qua đời, sau đó sẽ đến thủ đô tìm người đàn ông đã cùng cậu hứa hẹn đời thứ hai.

Nhưng cậu không nghĩ tới, cậu vừa mở máy tính định tìm kiếm tài liệu về Sơ Lam Phong thì chuông cửa đã vang lên.

Mà người đứng trước cửa lại là Hàn Đông Lỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.