Lý Tân Hạo nhìn Hàn Đông Lỗi, Hàn Đông Lỗi nhìn Lý Tân Hạo. Nhưng ngay sau đó, Hàn Đông Lỗi đã vọt tới giữ chặt lấy tay cậu: "Cậu tới đây làm gì?" Giọng điệu rất hung dữ, trong hành động có thể thấy được sự chán ghét vô cùng rõ ràng. Tựa như Lý Tân Hạo là bệnh giang mai khiến cho người ta tránh không kịp vậy.
Lý Tân Hạo đẩy tay Hàn Đông Lỗi ra: "Phỏng vấn."
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Hàn Đông Lỗi xách lấy áo Lý Tân Hạo, "Cậu tới phỏng vấn? Nơi này yêu cầu phải biết ba thứ tiếng Anh, Pháp, Đức? Cậu nói đùa gì vậy? Nói mau, rốt cuộc cậu có mục đích gì?" Hàn Đông Lỗi hối hận, hắn ta không nên dễ dàng tin tưởng cậu như vậy. Xuất thân của người này thấp kém như vậy mà có thể tàn nhẫn phóng hỏa gϊếŧ mình và Tiểu Mặc, có thể thấy trong lòng cậu ta ác độc tới cỡ nào.
Lý Tân Hạo khẽ cười trước sự chán ghét và khinh thường trong mắt Hàn Đông Lỗi dành cho mình. Cậu tránh khỏi tay Hàn Đông Lỗi: "Đầu tiên, tôi biết bảy thứ tiếng, trợ lý Chương đã phỏng vấn rồi, cho nên tôi đến phỏng vấn là thật. Tiếp theo, anh cho là tôi có mục đích gì? Dù có mục đích gì cũng không liên quan tới anh."
"Chương Lạc?" Hàn Đông Lỗi nhìn về phía Chương Lạc.
Chương Lạc gật đầu: "Có lẽ cậu Hàn hiểu lầm rồi, cậu Lý thật sự đến phỏng vấn, mà đã qua phỏng vấn rồi."
"Sao có thể như vậy? Tại sao tôi không biết cậu biết bảy thứ tiếng?" Hàn Đông Lỗi hỏi lại. "Con người cậu không có ý chí hướng tới sự nghiệp, không có chí tiến thủ, chỉ cầu mong qua được ngày nào hay ngày đấy, sao tôi không biết được? Chúng ta đã bên nhau ba năm mà." Hàn Đông Lỗi hừ lạnh. Những câu nói ra đều đâm thẳng vào tim. Nhưng lại không xẻo được tim Lý Tân Hạo.
So với Hàn Đông Lỗi đang bị cảm xúc lấn át lý trí, Lý Tân Hạo lại bình tĩnh rất nhiều, thậm chí cậu còn khinh thường tranh cãi với Hàn Đông Lỗi nữa: "Trợ lý Chương, vừa rồi anh nói tôi đã qua vòng hai phải không?"
"Đúng là vậy." Chương Lạc nói. Nhưng hình như quan hệ giữa Lý Tân Hạo và cậu Hàn khá phức tạp.
Chúng ta bên nhau ba năm? Câu nói này rất dễ làm cho người ta hiểu lầm. Nhưng Chương Lạc biết Hàn Đông Lỗi là đồng tính, chẳng lẽ nói họ?
Không, không phải Lý Tân Hạo nói cậu ta thích BOSS sao?
"Vậy thì xin hỏi khi nào tôi bắt đầu đi làm được?" Lý Tân Hạo lại hỏi.
"Chuyện này..." Ý BOSS thế nào? "Đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho cậu, mời cậu về chờ tin tức nhé."
"OK." Lý Tân Hạo biết Chương Lạc đang nghĩ gì cho nên cậu rất thản nhiên rời đi. Mà từ đầu tới cuối, cậu chưa từng nhìn Hàn Đông Lỗi một cái.
"Lý Tân Hạo." Hàn Đông Lỗi đuổi theo tới trước cửa thang máy, kéo Lý Tân Hạo lại, "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Lý Tân Hạo đẩy tay hắn ta ra: "Tôi chỉ tới kiếm việc làm thôi."
"Cậu đừng giở trò với tôi, coi chừng tôi..."
Lý Tân Hạo nhướng mày: "Anh yên tâm đi, tôi không có chút hứng thú nào với anh cả. Chúc phúc cho anh với Lâm Tiểu Mặc."
Hàn Đông Lỗi nheo mắt lại: "Tôi cảnh cáo cậu, cũng đừng hòng giở trò trước mặt chú tôi, nếu không cậu chết thế nào cũng không biết đâu."
Lý tân Hạo không nói chuyện mà đi thẳng vào thang máy.
Sơ Lam Phong là người thế nào? Cậu hiểu hơn bất kỳ người nào khác.
Nhìn thấy Lý Tân Hạo không xem ai ra gì đi vào thang máy, Hàn Đông Lỗi hối hận, hắn ta không nên cứu cậu lúc lửa cháy. Nếu không phải suy nghĩ tới cậu là em trai của Lý Tân Long thì hắn ta thật sự rất muốn đánh cậu một trận.
Lúc Hàn Đông Lỗi quay trở lại, Sơ Lam Phong đã ra khỏi văn phòng, sắc mặt tối tăm ngồi trên sofa. Tuy Hàn Đông Lỗi biết chú út rất lạnh nhạt nhưng đây cũng là lần đầu hắn ta thấy anh có vẻ mặt như vậy.
"Chú út, xảy ra chuyện gì à?" Hàn Đông Lỗi ngồi xuống đối diện Sơ Lam Phong.
Sơ Lam Phong giương mắt, lạnh lùng dừng lại trên người Hàn Đông Lỗi thật lâu mới lên tiếng hỏi: "Hình như quan hệ giữa cháu và trợ lý mới của chú rất phức tạp thì phải."
Năm chữ trợ lý mới của chú, nặng nề khác thường.
Hàn Đông Lỗi cho rằng Sơ Lam Phong đang hỏi quan hệ giữa mình và Lý Tân Hạo, bởi vì chuyện hắn ta là đồng tính, Sơ Lam Phong cũng biết. Vì thế, hắn ta nói thẳng: "Cậu ta là người yêu cũ của cháu, bọn cháu đã chia tay rồi."
Bốp... Sơ Lam Phong vỗ lên bàn trà một cái: "Cậu ta là em trai của Lý Tân Long, lúc cháu muốn làm người ta không chú ý tới thân phận của cậu ta sao?"
Làm người ta... Tuy là đã nói ra nhưng trong đầu Sơ Lam phong lại không nghĩ như vậy. Không biết vì sao khi nói mấy từ này, anh lại vô cùng mất tự nhiên, cũng vì vậy mà không kiềm được nhíu mày lại.
"Chú út, đợi khi nào chú thật sự yêu một người sẽ hiểu, lúc tình cảm tới là không thể kiềm chế được. Năm đó, cháu thật sự thích cậu ta nhưng bên nhau lâu mới phát hiện, bọn cháu có rất nhiều điểm không hợp nhau. Sau khi chia tay, cháu cho cậu ta hai triệu, cậu ta cũng nhận. Cháu cho là đã giải quyết xong, ai dè cậu ta lại tới tìm chú, cậu ta chính là người ham hư vinh như vậy đấy." Hàn Đông Lỗi giải thích.
Nhưng vùng giữa hai hàng chân mày Sơ Lam Phong lại càng nhíu chặt hơn.
"Chú biết rồi, không có việc gì thì cháu về đi."
"Cháu vốn nghe Phi Na nói chú đã tìm được trợ lý rồi mới tới xem thử, lại không ngờ là cậu ta. Cũng tới giờ cơm trưa rồi, đi ăn cơm không chú?"
Sơ Lam Phong lườm hắn ta: "Chú nhiều việc lắm."
"OK, vậy cháu đi trước." Lúc đi ra cửa, Hàn Đông Lỗi thấy rất bất ngờ vì hôm nay chú út khá lạ. Nhưng hắn ta cũng không nghĩ nhiều.
"BOSS?" Chờ Hàn Đông Lỗi đi rồi, Chương Lạc nhìn về phía Sơ Lam Phong ra hiệu chuyện của Lý Tân Hạo.
"Tuyển lại lần nữa đi, quan hệ giữa cậu ta với Đông Lỗi phức tạp quá." Sơ Lam Phong bỏ lại một câu đi vào văn phòng.
"Vâng."
Nhưng sau khi đi vào văn phòng, sắc mặt Sơ Lam Phong vô cùng nặng nề. Anh tin tưởng lời Hàn Đông Lỗi nói, Lý Tân Hạo và Hàn Đông Lỗi từng quen nhau còn lấy hai triệu tiền chia tay.
Vậy thì cậu ấy tới đây phỏng vấn, nói yêu mình ngay từ cái nhìn đầu tiên lại là thế nào? Đây là thủ đoạn cậu làm quen với đàn ông sao? Sơ Lam Phong vừa nghĩ tới đây, trong lòng đã nhen nhóm một ngọn lửa vô danh. Sự lạnh lẽo trong ánh mắt có thể bắn thủng trái tim người khác.
Sau khi trở về, Lý Tân Hạo vẫn luôn không nhận được điện thoại từ Chương Lạc. Một ngày... Hai ngày... Mãi đến ngày thứ ba, Chương Lạc cũng chưa liên lạc với cậu. Lý Tân Hạo biết sẽ không có gì bất ngờ vào ngày thứ tư cả.
Hàn Đông Lỗi ở đời này thật là phiền phức.
Lý Tân Hạo nằm trên giường trằn trọc, phải làm thế nào để tiếp cận ông chú đây?
Cậu rất hiểu tính cách của Sơ Lam Phong, một khi biết quan hệ trước đây của mình và Hàn Đông Lỗi sẽ tuyệt đối không dùng mình nữa. Vậy thì cách làm trợ lý của anh đã không thể thực hiện được rồi.
Vì thế sau một hồi suy nghĩ, Lý Tân Hạo quyết định thuê phòng trong khách sạn Hương Châu, dù gì cũng phải có mấy lần không hẹn mà gặp chứ. Nghĩ đến đây, cậu lập tức lấy va li ra, bỏ quần áo và máy tính vào trong, sau đó đi tới khách sạn Hương Châu thuê phòng.
Trong tay Lý Tân Hạo có hai triệu của Hàn Đông Lỗi, ở Hạ Giang, khách sạn Hương Châu là khách sạn năm sao. Tuy Hạ Giang thuộc thành thị loại một nhưng giá cả của khách sạn Hương Châu cũng không cao.
Lý Tân Hạo thuê phòng VIP cao cấp nhất, một đêm chỉ 3888, hai triệu đã đủ cậu ở lại một năm.
"Xin chào, vào tháng tám khách sạn Hương Châu chúng tôi bắt đầu sửa chữa. Nếu bây giờ ngài vào ở, chỉ có thể ở tới cuối tháng bảy thôi." Lễ tân trước quầy giải thích.
Hiện tại là giữa tháng sáu, đến cuối tháng bảy cũng được.
"OK, vậy nhờ cô đăng ký phòng cho tôi."
"Vâng.
Đợi lễ tân đăng ký phòng xong, Lý Tân Hạo cầm thẻ phòng, kéo va li lên lầu.
Khách sạn Hương Châu có tổng cộng mười tám tầng, trong số những khách sạn ở thành phố Hạ Giang cũng không xem là thấp. Mà tầng mười tám là chỗ ở của Sơ Lam Phong, hiện giờ Lý Tân Hạo thuê là ở tầng mười sáu.
Mở cửa phòng ra, bên trong là không gian gần tám mươi mét vuông, vô cùng rộng rãi, có kết cấu một phòng một sảnh hai nhà vệ sinh.
Vị trí của khách sạn Hương Châu vô cùng đẹp, được xây dựa vào sông. Lý Tân Hạo đi ra ban công, nhìn xuống dưới có thể thấy sông Hạ mênh mông vô bờ.
Vì sao gọi là thành phố Hạ Giang? Bởi vì ở trung tâm thành phố Hạ Giang có một con sông chảy xuyên qua thành phố, nhìn không thấy bờ.
Lý Tân Hạo duỗi người, nơi này thoải mái hơn ở nhà anh hai, không phải nói nhà anh hai không ở được mà là cậu không muốn tạo áp lực cho anh mình.
Lý Tân Hạo đi vào phòng, bên trong ngoài giường còn có phòng thay đồ và buồng vệ sinh. Lý Tân Hạo đặt quần áo vào phòng thay đồ, cậu thay áo sơ mi rộng lớn mặc ở nhà vào. Áo sơ mi dài qua đùi, để lộ ra hai chân thon dài trắng nõn, ôm máy tính đi tới ngồi trên sofa trong sảnh lớn có mạng internet tốt nhất.
Cậu theo thói quen vào diễn đàn giáo dục, ID đăng ký vẫn là Có kiếp sau hay không. Nhưng đời này không có Trọng Sinh, không có Biên tập của Trọng Sinh, không có toàn bộ những thứ liên quan tới Trọng Sinh.
Thứ duy nhất có chính là, Sơ Lam Phong thuộc về Trọng Sinh.
Sau khi vào diễn đàn giáo dục, Lý Tân Hạo click vào khu y học.
Cậu nhìn thấy có một ID gọi là Mùi hương của mùa thu đăng một bài viết, hỏi về một ít vấn đề y học. Lý Tân Hạo nhìn ID này biết ngay là ai, trừ Hoa Thu Ngụy ra còn ai vào đây?
Vì thế, cậu vui vẻ để lại bình luận dưới bài viết này. Trả lời những vấn đề liên quan tới bài viết một cách rành mạch, đồng thời còn nhắc nhở cậu ta phải chú ý vào chi tiết nào.
Sau khi trả lời, Lý Tân Hạo theo dõi Mùi hương của mùa thu.
Tiếp đó, cậu tiếp tục xem những bài viết khác.
Nhưng không đợi cậu mở bài viết khác ra đã có lời mời kết bạn gửi tới, thì ra người này vẫn luôn online.