"Bác sĩ?" Nghe thấy Lý Tân Hạo tự giới thiệu như vậy, ai còn dám cản trở nữa? Lúc này cứu người quan trọng hơn, người phụ nữ vội vàng giao đứa bé trong lòng cho Lý Tân Hạo.
Lý Tân Hạo là bác sĩ? Chương Lạc cũng không tin. Nhưng bây giờ không phải thời điểm anh ta có thể ngăn cản được.
Sau đó, ngay tại lúc anh ta còn đang nghi ngờ, Lý Tân Hạo đã ôm lấy đứa bé, lộn ngược đứa bé lại, một tay còn lại ấn trên lưng đứa bé. Tiếp đó, duỗi tay vào trong miệng đứa bé. Ngay lúc sắc mặt đứa bé ngày càng tái nhợt, trông như đã không còn cảm giác nữa, Lý Tân Hạo mới lấy tay ra, còn mang theo một hạt nhãn.
Nhưng còn chưa dừng lại ở đó, Lý Tân Hạo đặt đứa bé nằm thẳng trên mặt đất: "Cậu bé thiếu oxy." Cậu chỉ nói bốn chữ này rồi bắt đầu làm hô hấp nhân tạo.
Trong khu vực dùng bữa sáng rộng rãi như vậy cũng đã lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều hồi hộp nhìn Lý Tân Hạo chờ đợi kết quả.
Người phụ nữ đã khóc ướt mặt, mà người đàn ông thì ôm lấy vai vợ mình, chỉ có thể an ủi trong im lặng.
Cuối cùng, sắc mặt đứa bé bắt đầu hồng hào lại, nhịp thở cũng khôi phục như thường.
Lúc này, Lý Tân Hạo mới buông đứa bé ra, đưa lại cho ba mẹ bé.
"Cảm ơn... Cảm ơn cậu." Giọng người phụ nữ đã run lên, cả người cũng run lẩy bẩy.
"Đầu tiên, bé mới ba bốn tuổi, để một đứa bé còn nhỏ như vậy ăn phải hạt nhãn là do người làm ba mẹ không làm tròn bổn phận. Tiếp theo, khách sạn cung cấp hoa quả cho bữa sáng là để làm phong phú dinh dưỡng cho mọi người, nếu vì chuyện này mà xảy ra chuyện xấu thì rất khó để giải thích được." Lý Tân Hạo lên tiếng.
Ba mẹ đứa bé làm gì còn tâm tư quan tâm đ ến những chuyện này. Lý Tân Hạo là ân nhân cứu mạng con của họ cho nên họ lập tức gật đầu: "Vâng... Là do chúng tôi thất trách."
Nhưng trong lời nói của Lý Tân Hạo còn có một ý khác nữa. Đó là ngăn chặn hai vợ chồng này sẽ oán trách đổ lỗi, có một số người sẽ không chịu chấp nhận lỗi sai của mình, chỉ biết đổ hết chuyện ngoài ý muốn cho khách sạn thôi.
"Còn một việc nữa, cậu bé này có bệnh tim bẩm sinh. Nếu chỉ vì một hạt nhãn sẽ không khiến bé bị sốc như vậy. Vừa rồi lúc cứu bé, tôi đã phát hiện trái tim bé có vấn đề. Hai anh chị nên đưa bé đi làm kiểm tra tổng quát."
"Cái gì?" Người đàn ông lộ vẻ mặt không dám tin, "Mỗi tháng bé đều được kiểm tra tổng quát, nửa năm sẽ kiểm tra sức khỏe một lần, chưa từng kiểm tra ra có vấn đề về tim. Bác sĩ, có phải cậu..." Người đàn ông muốn nói phán đoán sai rồi nhưng lại không tiện nói ra.
"Tôi hiểu suy nghĩ của anh nhưng bệnh tật cũng như cảm lạnh vậy, có lẽ hôm qua anh còn khỏe mạnh, hôm nay anh đã bị cảm rồi. Vẫn nên đưa bé đi làm kiểm tra kỹ càng hơn. Vấn đề lúc này còn chưa lớn lắm, nhưng bé còn nhỏ, nếu trái tim có vấn đề cũng tạm thời không thể làm phẫu thuật được. Hai anh chị sẽ rất vất vả." Lý Tân Hạo tốt bụng nhắc nhở.
"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ." Người đàn ông vô cùng biết ơn Lý Tân Hạo. Cho dù là thật hay giả thì anh ta cũng phải cho bé làm kiểm tra mới được.
"Không biết nên gọi bác sĩ thế nào? Cậu đang làm việc ở bệnh viện nào? Chúng tôi..."
Lý Tân Hạo ngắt lời anh ta: "Hiện giờ tôi không tại chức, đang trong trạng thái không làm việc." Lý Tân Hạo nghĩ một lúc lại nói, "Như vầy đi, anh lưu lại số điện thoại của tôi, có vấn đề gì cứ gọi cho tôi."
"Cảm ơn... Cảm ơn cậu." Người đàn ông dù gì cũng có vẻ là doanh nhân thành đạt nhưng vào lúc này lại hoàn toàn mất bình tĩnh bắt lấy tay Lý Tân Hạo rối rít cảm ơn.
Mãi đến khi xe cấp cứu đến, ba mẹ đứa bé mới cùng xe cấp cứu rời đi.
Mà Lý Tân Hạo đã trở lại chỗ ngồi của mình, nhìn bữa sáng đã nguội lạnh cũng chẳng muốn ăn nữa.
Sau một lúc lâu, mọi người mới bỗng nhiên bừng tỉnh, cậu thanh niên vừa cứu đứa bé có một gương mặt vô cùng xinh đẹp mà lại vô cùng trẻ tuổi. Vóc dáng cậu gầy gò nhưng khí chất khoan thai, mang lại cảm giác vẻ đẹp của sự tĩnh lặng.
Trong đám người có một tầm mắt vô cùng sắc bén vẫn luôn nhìn Lý Tân Hạo.
Khu vực bữa sáng vừa xảy ra chuyện, quản lý đã liên lạc với Sơ Lam Phong. Lúc Sơ Lam Phong đến đã nhìn thấy Lý Tân Hạo đang cứu người rồi. Từ móc hạt nhãn ra đến hô hấp nhân tạo, tới những lời Lý Tân Hạo nói.
Cậu biết bảy thứ tiếng.
Cùng với chuyện vừa rồi có thể nhìn ra, tay nghề y của cậu rất giỏi. Nếu không thì tại sao đứa bé mỗi nửa năm sẽ kiểm tra sức khỏe một lần chưa tra ra vấn đề về tim, mà cậu lại có thể xác định như thế?
Sơ Lam Phong không nghi ngờ lời Lý Tân Hạo nói, lúc cậu nói chuyện vô cùng tự tin và chói mắt, thậm chí... Đã mê hoặc ánh mắt của anh. Sau đó, thanh niên trở lại chỗ ngồi nhìn bữa sáng, bĩu môi ngây người ra.
Sơ Lam Phong không cần nghĩ cũng biết chắc cậu đang ghét bỏ bữa sáng.
Không biết vì sao, đôi môi vẫn luôn mím chặt lại cong lên thành một độ cung. Sơ Lam Phong nói với Chương Lạc: "Bảo quản lý đưa một phần ăn sáng tới cho cậu Lý."
"Vâng."
Đương nhiên là Lý Tân Hạo đang ghét bỏ bữa sáng. Ai sẽ muốn ăn một bữa sáng đã nguội lạnh chứ? Lý Tân Hạo rất là bắt bẻ với bất kỳ thứ gì trong cuộc sống. Đều là lỗi của Sơ Lam Phong, không có sự cưng chiều bừa bãi ở đời trước của anh thì sẽ không có Lý Tân Hạo hay xoi mói của đời này.
Nhưng sau khi cậu quay trở về phòng, nhân viên phục vụ đã mang bữa sáng tới khiến cậu vô cùng bất ngờ: "Khách sạn các anh đúng là có tình người." Lý Tân Hạo cười đánh giá, nhìn cậu cười xán lạn như vậy cũng biết tâm trạng đang rất tốt.
Nhân viên phục vụ mỉm cười rời đi.
Tuy Lý Tân Hạo đang ăn bữa sáng nhưng có thể xem là ăn trưa, vì cũng sắp mười một giờ rồi.
Một giờ rưỡi chiều, cậu còn phải đi phỏng vấn. Cậu lấy điện thoại ra tra cứu phần giới thiệu và địa chỉ của công ty mình nhận lời mời phỏng vấn. Trên Baidu cái gì cũng có.
Đó là một công ty xuất nhập khẩu, nghiệp vụ liên quan tới rất nhiều quốc gia. Lý Tân Hạo biết bảy thứ tiếng, họ cầu mà còn không được ấy chứ.
Cũng vì vậy, Lý Tân Hạo cũng biết ưu thế của mình ở đâu, cũng tiện để ra điều kiện với họ.
Xem công ty đầu tiên xong, Lý Tân Hạo lại xem công ty thứ hai. Đó là một công ty đại lý, bởi vì làm về thương mại quốc tế cho nên cũng sẽ liên quan tới rất nhiều quốc gia.
So sánh hai công ty với nhau, Lý Tân Hạo thích công ty xuất nhập khẩu đầu tiên hơn. Bởi vì lĩnh vực thương mại quốc tế quá chuyên sâu, mà Lý Tân Hạo không muốn phải mệt mỏi như vậy.
Tìm hiểu đại khái được tài liệu mình muốn rồi, Lý Tân Hạo lại tra địa chỉ của hai công ty. Sau đó lúc gần ra cửa lại nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ.
"Xin chào, tôi là Lý Tân Hạo." Lý Tân Hạo nói.
"Xin chào... Xin chào bác sĩ Lý, tôi là Trương Tề Vực. Lúc sáng cậu đã cứu con trai của tôi ở khách sạn Hương Châu, không biết cậu còn nhớ không?" Cho dù Trương Tề Vực biết Lý Tân Hạo còn rất trẻ cũng vẫn dùng ngữ điệu rất tôn kính.
Đương nhiên, Lý Tân Hạo nhớ rõ. "Xin chào anh Trương, cậu bé không sao chứ?"
Vừa nghe Lý Tân Hạo nhắc tới con trai mình, tâm trạng Trương Tề Vực càng trĩu nặng hơn. Anh ta gọi cuộc gọi này là vì chuyện của con trai mình. "Cậu Lý, cậu nói rất đúng, tôi đã nhận được báo cáo về tim của con mình, trái tim của bé thật sự có vấn đề."
Thật ra, Lý Tân Hạo đã đoán được nguyên nhân Trương Tề Vực gọi cuộc điện thoại này cho mình."Bác sĩ nói thế nào?"
"Trái tim con tôi có khe hở hở, tuổi càng lớn thì khe hở sẽ ngày càng lớn hơn. Nhưng cũng giống lời cậu nói, bây giờ bé còn quá nhỏ, không thể làm phẫu thuật tim ngay được. Vả lại... Cho dù bé đến một độ tuổi nhất định thì ca phẫu thuật cũng có độ khó cao. Bác sĩ nói cách tốt nhất là..." Trương Tề Vực nói tới đây, tạm dừng một chút.
"Thay tim." Lý Tân Hạo tiếp lời anh ta.
"Đúng vậy. Con trai tôi thuộc nhóm máu B, trái tim thích hợp không phải khó tìm nhưng tuổi còn quá nhỏ, nếu tìm trái tim không hợp tuổi thì sợ là sau này sẽ còn phải chịu nhiều đau đớn hơn nữa. Bác sĩ còn nói, điều lo lắng nhất là vì trái tim nhân tạo mà bé sẽ gặp phải nguy hiểm tính mạng bất kỳ lúc nào. Có lẽ chưa lớn thì đã..." Trương Tề Vực muốn nói lại thôi.
"Đúng là như vậy." Lý Tân Hạo đồng ý, "Cho nên, cách tốt nhất vẫn là làm phẫu thuật, bởi vì đó là trái tim của bản thân."
"Vậy... Vậy cậu thấy..." Trương Tề Vực không biết mình muốn hỏi cái gì. Nếu con trai không thể đợi đến lớn được, dù có tìm được trái tim phù hợp thì có tác dụng gì?
Ngay cả con trai có thể lớn đến mấy tuổi cũng không biết, lại thảo luận chuyện bé lớn lên sẽ phẫu thuật sao?
Trương Tề Vực tin tưởng Lý Tân Hạo, bời vì cậu là người đầu tiên phát hiện trái tim con mình có vấn đề, cho nên sự tin tưởng của anh ta với Lý Tân Hạo đã vượt qua các bác sĩ khác.
"Tôi đề nghị làm phẫu thuật cho bé ngay bây giờ. Đợi tuổi tác càng lớn, khe hở sẽ càng lớn cũng sẽ khiến trái tim suy yếu đi. Đương nhiên, loại phẫu thuật này chỉ có xác suất thành công năm mươi năm mươi. Một ca phẫu thuật có thành công hay không, không chỉ có liên quan tới bản thân bệnh nhân, mà đội ngũ bác sĩ và người nhà cũng rất quan trọng."
"Đầu tiên phải tìm được đội ngũ phù hợp, tiếp theo anh chị phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, bởi vì khe hở sẽ lớn lên bất kỳ lúc nào, mà chúng tôi không thể đảm bảo nó sẽ lớn tới cỡ nào hoặc là khi nào thì lớn." Lý Tân Họa nói thẳng những nguy cơ có thể xảy ra ra.
"Vậy... Vậy cậu cho rằng đội ngũ thế nào thì thích hợp? Cậu có đội ngũ phẫu thuật với xác suất thành công cao hơn một chút không?"
Trái tim Lý Tân Hạo như bị bóp chặt, đời trước có. Nhưng đời này không có, Lâu Từ đã chết... Người quen ở đời trước, đến đời này đều là người xa lạ.
"Cho dù phẫu thuật không thể bảo đảm thành công một trăm phần trăm, anh cũng tin tưởng tôi sao?" Lý Tân Hạo hỏi.
"Phải."
"Anh để tôi suy nghĩ lại đã. Tối nay nếu anh có thời gian thì hãy mang báo cáo bệnh của cậu bé tới khách sạn Hương Châu cho tôi, tôi muốn xem trước."